“Chuyện còn chưa có kết quả, Hầu gia không cần quá chán nản.” Thập Nhất Nương khuyên Từ Lệnh Nghi, “Cho dù là xét nhà, lưu đày, chỉ cần người còn, thì một ngày nào đó vẫn có thể chấn hưng gia tộc mà!”
“Cũng phải!” Từ Lệnh Nghi thở dài, “Người còn, sẽ không lo.”
Vẻ mặt Thập Nhất Nương cũng không lo lắng, đứng dậy gỡ tóc: “Hầu gia nghỉ ngơi sớm một chút đi! Ngày mai chỉ sợ còn phải lo chuyện Vương gia đấy!”
Từ Lệnh Nghi thấy vẻ mặt nàng thanh tĩnh, có cảm giác mình có chút buồn lo vô cớ.
Bất kể lũ triều thần nói ngàn nói vạn, cuối cùng vẫn phải là do Hoàng Thượng quyết định.
Những gì nên giúp mình cũng đã làm, những gì cần làm cũng đã chuẩn bị. Còn những chuyện cần may mắn thì cũng không thể làm gì được. Chỉ có lên tinh thần, dốc toàn lực giúp Vương gia tìm kiếm một tia sinh cơ.
Người đã nghĩ thông suốt, tinh thần cũng trở nên thoải mái hơn.
Hắn cúi người thổi đèn, câu được câu mất nói chuyện trong nhà với Thập Nhất Nương: “Nhân lúc thời tiết tốt, ngày mai nàng kiểm tra Dụ ca, bảng tên cũng phải chuẩn bị một phen. Sau đó đi đến miếu bái Văn Khúc Tinh, cầu quẻ bói cho Dụ ca. . . . . . Qua được cửa này, con nó sẽ trở thành tú tài.”
Bình thường không nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến!
Thập Nhất Nương cười: “Hầu gia nói chậm một chút. Đến tháng sáu sẽ thu thập đồ dùng cho Dụ ca. Về phần xin quẻ, thiếp còn muốn mời Hầu gia đưa Dụ ca đi cùng đây! Tự mình cầu, mới có thành ý. Thiếp là mẫu thân, mang theo Dụ ca, cũng chỉ là đi dập đầu. Hầu gia đi cùng Dụ ca, trên đường đi cũng có thể trò chuyện.
Còn có thể đến miếu trước miếu sau. Thời tiết như thế này, nhiều nhà cũng đã đi đến miếu tránh nóng rồi!”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: “Ta cũng không biết nên nói cái gì với Dụ ca mới tốt. . . . . . ..” Giọng nói có chút do dự.
“Vậy thì đừng nói gì là được rồi!” Ai cũng không phải là con giun trong bụng ai, không nói ra, thì ai cũng không biết là ai đang nghĩ gì. Thập Nhất Nương không hy vọng bọn nhỏ mang theo oán hận sống trong cái nhà này. “Cùng đi thắp hương sau đó cùng trở về là được rồi”
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng.
Qua vài này sau, đột nhiên nói ra sẽ cùng Từ Tự Dụ đi bái Văn Khúc Tinh.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Từ Tự Dụ trở lại thư phòng, cầm sách hồi lâu mà một chữ cũng đọc không vào.
Lúc hoàng hôn có một trận mưa, tiết trời mát mẻ, không khí tươi mới trong lành. Lá gốc hoa Bỉ Ngạn dưới cửa sổ được gột rửa sạch sẽ, màu xanh lục.
Từ Tự Dụ bỏ quyển sách trên tay xuống, tùy ý đi dạo dọc theo hành lang.
Bất tri bất giác đi đến Đạm Bạc trai.
Có mấy tiểu nha hoàn đang cười hì hì, nhìn thấy từ Tự Dụ một người đi đến:
“Nhị thiếu gia, người tới tìm Tứ thiếu gia sao?”
Từ Tự Dụ định thần nhìn lại, là Cát Cân mà Thái phu nhân thưởng cho Từ Tự Truân.
Nếu như trả lời là không phải, không khỏi làm cho người ta cảm thấy có chút lập dị.
Dụ ca cười nói: “Tứ đệ có ở đây không?”
“Ngũ thiếu gia đang học làm bình cùng Triệu tiên sinh.” Cát Cân cười nói, “Tứ thiếu gia có chút lo lắng, sợ Ngũ thiếu gia lãng phí đất phú quý mà Triệu tiên sinh mang từ Nghi Hưng tới, nên đã đi nội viện rồi”
Từ Tự Dụ đột nhiên có chút hâm mộ.
Những năm gần đây, Từ Tự Giới đi theo Triệu tiên sinh, hôm nay làm ông sao, mai học cách làm bình gốm, học được không ít bản lĩnh. Không giống mình, chỉ học được chút da lông, luôn không có thời gian để ngồi nghiên cứu kỹ lưỡng một phen!
Nghĩ tới đây, Dụ ca cũng thấy hứng thú.
Rời khỏi Đạm Bạc trai, đến chỗ Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cũng không có ở nhà, đã dẫn Cẩn ca nhi đi đến phủ Trung Cần bá thăm Cam Thái phu nhân.
Thu Vũ đưa Từ Tự Dụ đi đến gian sương phòng đầu tiên ở phía tây của dãy nhà sau: “Phu nhân cho Ngũ thiếu gia làm phòng công xưởng, Ngũ thiếu gia thường làm sáo, làm đèn hoa đăng ở đây.”
Cửa phòng mở ra, khắp người Từ Tự Giới đều là bùn, không hề nhìn thấy bóng dáng Từ Tự Truân.
“Tứ đệ không đến đây sao?” Từ Tự Dụ ngồi trên ghế con bên cạnh, vừa uống trà, vừa đánh giá chiếc diều treo bên cạnh, đèn hoa đăng được bày trên giá.
Mặc dù thái độ của Nhị ca ôn hòa, nhưng Từ Tự Giới cảm thấy ở trong xương tủy của ca ca đều lộ ra vẻ nghiêm nghị, chứ không hiền hòa như Từ Tự Truân. Lúc mình và Tứ ca ở chung một chỗ, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, tự do tự tại. . . . . . . .
“Vừa rồi Tứ ca ở chỗ này làm đèn hoa đăng, đã đi đến hồ Bích Y thử nước rồi.”
Từ Tự Giới có chút bất ngờ.
Từ Tự Dụ vừa trở lại đã nghe nha hoàn gã sai vặt trông phòng nói, một năm này,Từ Tự Truân thường ra ngoài xã giao cùng Từ Lệnh Nghi, kết giao với vài vị công tử thiếu niên hợp ý, còn bắt đầu đi theo sư phụ tập võ. . . . . . . Không ngờ tới, Tứ đệ lại thích làm đèn hoa đăng như vậy.
Từ Tự Truân mang theo gã sai vặt Vương Thu vừa đi tới hồ Bích Y, vừa thầm nói:
“Nếu như mình tới sớm một chút thì tốt, không chừng Ngũ đệ còn chưa bắt đầu nặn bùn, Ngũ đệ cũng có thể cùng minhg làm đèn hoa đăng rồi!”
Vương Thụ cười nói: “Nếu không phải là Triệu tiên sinh bảo Ngũ thiếu gia sáng mai phải nộp bình, thì Ngũ thiếu gia cũng sẽ không như thế. . . . . ..” Vương Thụ vẫn chưa nói hết câu, trong rừng liền đột nhiên vang lên một tiếng hạc kêu rõ to.
Hai người đều giật mình, Từ Tự Truân lại nói: “Chúng ta mau đi xem thử một chút!”
Trong nhà nuôi hai con tiên hạc, đều là của Cẩn ca nhi. Người bình thường tuyệt đối không dám chọc vào.
Vương Thụ do dự một chút, định khuyên Từ Tự Truân không cần quản nhiều, hắn đi xem tình hình trước một chút rồi nói sau, nhưng Từ Tự Truân đã đi về phía có tiếng hạc kêu, Vương Thụ không thể làm gì khác là bước nhanh theo.
Xa xa, họ đã nghe thấy giọng nói vừa lảnh lót vừa phẫn nộ của một cô bé: “Mày còn chạy, mày còn. . . . . ..” Từ Tự Truân sửng sốt.
Kia rõ ràng là giọng của Hâm tỷ nhi.
Cậu vội ba bước thành hai đi vào rừng cây.
“Nhị muội muội, muội đang làm gì vậy?” Hâm tỷ nhi đang cầm gậy đuổi theo tiên hạc quay đầu lại, nhìn thấy là Từ Tự Truân, miệng cô bé mím chặt lại.
Từ Tự Truân giận tái mặt, quát hai tiểu nha hoàn đi theo Hâm tỷ nhi: “Còn không mau thu lại gậy của Nhị tiểu thư. Ngươi nhìn Nhị tiểu thư xem, đã thành hình dạng gì rồi?” Hai tiểu nha hoàn không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhìn thoáng qua Hâm tỷ nhi quần áo xộc xệch, nhất tề đáp “Vâng”. Một người tiến lên đoạt lấy gậy trong tay Hâm tỷ nhi, một người tiến lên nhẹ giọng khuyên: “Tiểu thư, chúng ta mau trở về đi thôi! Nếu như để cho phu nhân biết, chúng ta ra ngoài, lại bị cấm. . . . ..”
Hâm tỷ nhi nghe xong giận đến mức cả khuôn mặt đều tím hồng, cầm lấy gậy gỗ đánh nha hoàn kia: “Ta sẽ mách phụ thân! Ta sẽ mách phụ thân!”
Nha hoàn không dám trốn, sợ đánh vào mặt đành quay lưng lại.
Lông mày của Từ Tự Truân khẽ nhíu lại.
Cậu tiến lên tóm lấy cây gậy trong tay Hâm tỷ nhi, thấp giọng phân phó nha hoàn: “Tất cả các ngươi lui ra! Nơi này có ta là được rồi!”
Nha hoàn bị đánh có chút do dự, người còn lại vội kéo áo nàng, thấp giọng nói:
“Nơi này có Thế tử gia rồi! Chỗ Ngũ phu nhân, cũng cần phải bẩm một tiếng mới phải!”
Nha hoàn bị đánh kia không chần chừ nữa, khom gối hành lễ, lui xuống cùng nha hoàn kia.
Hâm tỷ nhi tức giận, muốn đoạt lại gậy gỗ, nhưng sức lực không bằng Từ Tự Truân, không đoạt được, lại nuốt không trôi cơn tức này.
Cô bé mất gậy gỗ, “Oa” một tiếng, khóc rống lên.
Từ Tự Truân phân phó Vương Thụ: “Ngươi cũng lui xuống đi!”
Vương Thụ không dám đi xa, núp ở một gốc cây đại thụ phía sau ôm cây đợi thỏ.
Từ Tự Truân ôm Hâm tỷ nhi: “Được rồi, được rồi. Đừng khóc. Cẩn thận đỏ mắt, lại để cho những hạ nhân kia chê cười!” Sau đó nhè nhẹ vỗ lưng Hâm tỷ nhi.
“Mọi người đều ức hiếp muội!” Hâm tỷ nhi cũng không chịu nghe, giãy dụa trong ngực Truân ca, “Rõ ràng là Cẩn ca nhi đánh muội, nhưng nương lại cấm cửa muội.
Rõ ràng là Tứ ca không đúng, lại còn đoạt cây gậy của muội. . . . . ..”
“Tất cả đều là Tứ ca không đúng.” Từ Tự Truân nhẹ giọng dỗ dành Hâm tỷ nhi, nhận sai về mình.
Hâm tỷ nhi dần dần mới thôi nức nở.
Từ Tự Truân lấy khăn ra lau mặt cho Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi một tay túm lấy khăn của Từ Tự Truân , tự mình lau nước mắt.
Từ Tự Truân thấy tâm trạng của Nhị muội dần bình tĩnh lại, dắt tay cô bé: “Đi, chúng ta ra sông thả đèn đi!”
Hâm tỷ nhi không để tới Tứ ca.
Truân ca nhi liền giơ đèn hoa đăng trong tay ra: “Muội nhìn xem, thú vị không?” Hâm tỷ nhi vừa không muốn nhìn, vừa không nhịn được tò mò, liếc mắt nhìn. Lần này, mắt của Hâm tỷ nhi mở thật to, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Từ Tự Truân có chút đắc ý.
“Thú vị chứ! Tứ ca làm đấy, nhìn qua giống như một khúc gỗ già, cũng là đèn hoa đăng.” Truân ca vừa nói, vừa dẫn Hâm tỷ nhi đi ra khỏi rừng. “Ca ca vẽ thật lâu mới vẽ xong. Lại có chút không cân xứng, ca ca lại dán thêm mảnh gỗ, nên sẽ không bị chìm xuống. . . . . . . Chúng ta đi xem xem nó có thể nổi hay không nhé!”
Hâm tỷ nhi vừa đi theo Từ Tự Truân ra ngoài, vừa nói: “Nó rất xấu. Không đẹp một chút nào!”
“Nhị muội thích hình gì?” Từ Tự Truân nói, “Tứ ca sẽ đặc biệt làm cho Nhị muội một cái mà muội thích!”
Hâm tỷ nhi suy nghĩ một chút, nói “Muội thích nhất là đèn mẫu đơn, Tứ ca có thể làm uội một cái sao?”
“Cái này có gì khó?” Từ Tự Truân nói, “Chờ ta đến chỗ Ngũ đệ, đệ ấy có một gian phòng công xưởng, nan tre nan trúc hay đao nhỏ, dao con đều có. Tứ ca lập tức làm uội một cái!”
Hâm tỷ nhi dừng lại: “Không được, muội không đến chỗ Cẩn ca nhi đâu!” Miệng dẩu lên.
Từ Tự Truân cũng dừng bước: “Vậy thì phải đợi mấy ngày nữa. . . . . . . Chờ Tứ ca làm đèn rồi đưa uội sau!” Cũng không miễn cưỡng Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi cười, hai bên má có một lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn qua vô cùng dễ thương.
“Đi nào!” Từ Tự Truân cũng cười, kéo tay Hâm tỷ nhi, “Chúng ta ra sông thả đèn!”
Hồ Bích Y trong ánh trời chiều, ánh sáng lấp lánh.
Đèn hoa đăng giống cái cột chậm rãi trôi giữa mặt hồ.
“Được rồi! Được rồi!” Hâm tỷ nhi đứng bên bờ vỗ tay, trên mặt Từ Tự Truân cũng lộ ra nụ cười vui mừng, “Muội đã nói mà, chắc chắn là được mà!” Hâm tỷ nhi kéo ống tay áo Từ Tự Truân: “Tứ ca, vậy ca nhanh làm đèn mẫu đơn uội đi!”
“Được!” Từ Tự Truân cười nắm tay Hâm tỷ nhi ngồi xuống ghế đá bên cạnh, “Vậy muội không thể lại đánh con vật mà Cẩn ca nhi nuôi!”
Hâm tỷ nhi nghe thấy, lập tức mất hứng: “Ai bảo Cẩn ca nhi chọc muội tức giận!”
“Nhưng tiên hạc không có chọc muội tức giận!” Từ Tự Truân nói, “Bình thường muội tản bộ trong vườn, tiên hạc kia đều đến gần sát muội. Muội đánh nó, sau này nó sẽ không để ý đến muội nữa. Muội thích sau này tất cả mọi người đều không để ý đến muội nữa sao?”
Hâm tỷ nhi do dự đứng lên: “Thật, thật không?”
“Nếu không tin, chúng ta cùng đi tìm tiên hạc xem.”
Hâm tỷ nhi nghi ngờ đi theo.