Edit: Khuê loạn Beta: Hạ “Có lúc nào đệ đã nói mà không giữ lời chứ!” Từ Tự Dụ cười nói. . .
“. . . Đệ đã nói sẽ đưa Cẩn ca nhi đi chèo thuyền, thì nhất định sẽ đưa đệ ấy đi chèo thuyền. Hơn nữa, tham gia thi viện cũng không thể chỉ dựa tất cả vào lúc nước đến chân mới nhảy.”
Phương thị đứng sau Từ Tự Cần, nghe xong, không khỏi gật đầu.
Nhị phu nhân nghe thấy cũng đi tới: “Làm việc hằng ngày. Con có thể nghĩ như vậy, có thể thấy được mấy năm nay cũng khổ công học hành, học vấn vững chắc!”
Từ Tự Dụ đỏ mặt.
Từ Tự Cần thì có chút lúng túng.
Nhị bá mẫu nói như vậy, giống như là nghiệp học của mình (Từ Tự Cần) không đủ vững chắc vậy.
Từ Tự Kiệm vội giải vây cho ca ca, chỉ Cẩn ca nhi đã nín khóc: “Mọi người xem, mọi người xem, Cẩn ca nhi đã hết khóc rồi!” Sau đó ôm bả vai Từ Tự Dụ, “Cái này không được lừa Cẩn ca nhi đâu nhé! Ngày mai nhớ đưa Cẩn ca nhi đi chèo thuyền!”
Lại nói, “Hay là, chúng ta cũng đi cùng? Một người vui, không bằng mọi người cùng vui?”
Cả nhà đều bị hắn chọc cười.
Thập Nhất Nương nhân lúc này bảo Cẩn ca nhi: “Con còn không mau cám ơn Nhị ca của con!”
Cẩn ca nhi nhắc lại như vẹt: “Cám ơn Nhị ca!”
Từ Tự Dụ cười cầm bàn tay nhỏ bé của đệ đệ: “Ngày mai chúng ta đi chèo thuyền!”
Từ Tự Truân nghe xong vẻ mặt lộ ra vẻ chần chừ, nói: “Mẫu thân, con cũng có được đi cùng không?”
Từ Tự Giới luôn đi theo Từ Tự Truân, nghe thấy lập tức nói: “Mẫu thân, còn có con, con cũng muốn đi cùng!”
Giới ca nhi nói xong, khí thế bừng bừng, giọng nói cũng khá lớn, làm cho tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy.
Mọi người trong nhà đều không nhịn được bật cười.
Thái phu nhân lại chỉ tay về phía Từ Tự Truân và Từ Tự Giới: “Hai đứa trẻ này.
. . ..” Giọng nói mang theo sự vui vẻ.
Từ Tự Truân lá gan lớn, kéo ống tay áo Thái phu nhân: “Tổ mẫu, ngày mai chúng ta lại đua thuyền đi!”Định nói suy nghĩ này ra, nhưng lại sợ Thái phu nhân không đồng ý, suy nghĩ một chút liền nói, “Không phải là Nhị bá mẫu đã nói rồi sao, bài vở học tập đều là chuyện hàng ngày, nước đến chân mới nhảy không thể thành công được. Bình thường con đều học đầy đủ, chơi thêm một ngày cũng không sao!”
Thái phu nhân lần đầu tiên nghe thấy Từ Tự Truân nói được mạch lạc rõ ràng như vậy, phấn khởi ôm Truân ca nhi vào trong ngực: “Được, được, được. Ngày mai chúng ta lại đua thuyền.” Sau đó phân phó Thập Nhất Nương, “Chỗ Giới ca, ngày mai cũng xin phép Triệu tiên sinh cho nghỉ đi! Dù sao Triệu tiên sinh cũng cần nghỉ ngày mùng một và mười lăm. Nghỉ thêm một ngày cũng không sao.” Rồi lại nhìn về phía Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm, nói, “Đến lúc đó các con cũng mang theo vợ mình đến, chúng ta đánh bài!”
Mọi người vừa cười, vừa đáp ứng.
Từ Tự Truân liền chui ra khỏi ngực Thái phu nhân.
“Sáng mai huynh qua gọi đệ.” Truân ca kéo tay Từ Tự Giới, lại nghĩ đến chuyện ngày mai được chèo thuyền tất cả đều là nhờ Từ Tự Giới, lại cầm tay Cẩn ca nhi, “Ngày mai chúng ta đi chèo thuyền cùng Nhị ca!”
Cẩn ca nhi mở miệng cười.
Trong nhà vang lên tiếng đồ sứ vỡ “Choang, choang”.
Mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía phát ra tiếng.
Nhìn thấy bàn trà bên cạnh Hâm tỷ nhi trống không, dưới chân rải rác toàn là mảnh sứ vỡ.
“Là Cẩn ca nhi đánh con trước!” Hâm tỷ nhi dậm chân, tức giận nhìn Cẩn ca nhi đang cười, “Là đệ ấy đánh con trước!”
“Đủ rồi!” Ngũ phu nhân mặt lúc xanh lúc trắng. Nàng phân phó nhũ nương của Hâm tỷ nhi, “Bế Nhị tiểu thư trở về để dạy dỗ lại cho tốt!” Cười cười xin lỗi Thập Nhất Nương, đầu gối hơi chùng xuống, hành lễ với Thái phu nhân, “Nương, trời nóng quá, con về ăn mấy viên tuyết tân đan rồi quay lại!” Nói xong, chỉ giục nhũ nương đi thật nhanh.
Hâm tỷ nhi không chịu, đá loạn trước ngực nhũ nương.
Sân ca nhi thấy Hâm tỷ nhi làm như vậy, bị dọa sợ khóc lớn lên.
Hai vị nhũ nương không dám chậm trễ, một người ôm Sân ca nhi, một người ôm Hâm tỷ nhi xoay người rời khỏi thủy tạ.
“Bế mấy đứa nhỏ đến chỗ ta!” Thái phu nhân chỉ mấy nhũ nương, đầu tiên ôm Sân ca nhi vào lòng, cho bé ăn một cái kẹo, Sân ca nhi lập tức nín khóc. Lại giúp Hâm tỷ nhi vuốt vuốt tóc rối, “Con là tỷ tỷ, cần phải chăm nom đệ đệ, cũng không được làm đệ đệ sợ như vậy, có biết không?”
Hâm tỷ nhi trề môi gật đầu.
“Thật ngoan!” Thái phu nhân xoa xoa mặt Hâm tỷ nhi, ngẩng đầu lên nhìn trời, nói, “Con còn muốn hái đài sen nữa không? Mặt trời sắp xuống núi, là lúc tốt nhất để chèo thuyền. . . . ..”
Lời Thái phu nhân còn chưa nói xong, Hâm tỷ nhi đã vui sướng kêu lên: “Muốn, muốn, muốn. Con muốn đi hái đài sen!”
“Kiệm ca!” Thái phu nhân phân phó nói, “Con và vợ cùng Hâm tỷ nhi đi hái đài sen nhé!”
Từ Tự Kiệm nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, nghe thấy Thái phu nhân gọi tên mình mới phục hồi tinh thần. Lập tức “Ôi” một tiếng, tiến lên dắt tay Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi nhìn Cẩn ca nhi một cái ra oai, hớn hở đi theo Từ Tự Kiệm và Kim thị ra khỏi thủy tạ.
Cẩn ca nhi mở to mắt phượng trừng.
Thái phu nhân liền phân phó Từ Tự Truân: “Mặt trời sắp xuống núi, trong vườn mát mẻ, con dẫn Giới ca và Cẩn ca đi đá bóng đi!” Rồi hướng về phía Thập Nhất Nương nói, “Con đi xem bữa tối một chút đi!” Gọi Ngũ phu nhân , “Nhân lúc bọn trẻ không có ở chỗ này, chúng ta lại đánh vài vòng nữa!”
Phương thị đảo mắt, cười tiếng lên đỡ Ngũ phu nhân đang thần sắc có chút rối loạn: “Ngũ thẩm, hôm nay con là người thua, đây cũng là cơ hội cuối cùng rồi!”
Ngũ phu nhân biết đây là Thái phu nhân giải vây giúp mình, ngượng ngùng kêu lên “Nương” rồi ngồi xuống bàn đánh bài.
Thái phu nhân giao Sân ca nhi cho nhũ nương bế, nói lời sâu sắc: “Con và Tiểu Ngũ trưởng thành đều chưa từng bị tổn thương một cái móng tay, cũng không thể chỉ biết một mực áp đặt dạy bảo cốt nhục của mình như thế!”
Ngũ phu nhân xấu hổ cúi đầu.
Nhị phu nhân khe khẽ cười, bắt đầu tráo bài.
Trong phòng vang lên tiếng ngọc bài va chạm đinh đinh đang đang.
. . . . . . . . .
Dùng bữa tối ở thủy tạ Thùy Luân xong trở về phòng, Thập Nhất Nương dỗ cho Cẩn ca nhi ngủ trước tiên, sau đó gọi A Kim nhanh mồm nhanh miệng tới hỏi: “Nhị tiểu thư rốt cuộc là vì sao mà đánh nhau với Cẩn ca nhi?”
Trên mặt A Kim hiện lên chút do dự.
Thập Nhất Nương trầm mặt xuống.
A Kim vội nói: “Nhị tiểu thư nhìn thấy phía sau quân bài lơ khơ của Lục thiếu gia vẽ hình Quan Thế Âm, thì muốn dùng quân bài Tháp Thiên Vương để đổi với Lục thiếu gia. Lục thiếu gia cầm Tháp Thiên Vương của Nhị tiểu thư, lại không chịu đưa Quan Thế Âm cho Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư lao tới đoạt, Lục thiếu gia không cho, đánh một cái vào tay Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư cũng đánh một cái nhưng lại là tát vào mặt Lục thiếu gia. Lục thiếu gia liền túm tóc Nhị tiểu thư, Tam thiếu phu nhân gấp đến mức quay mòng mòng, liền tách hai người ra, sau đó đi dỗ Lục thiếu gia. . . . . . ..”
Thập Nhất Nương rơi vào trầm tư.
Thu Vũ rất nhanh đã đi đến: “Phu nhân, Thái phu nhân đến!”
Thập Nhất Nương lấy làm kinh hãi.
“Đã muộn thế này. . . . . . ..”
Nàng vội vã nghênh đón.
Bên cạnh Thái phu nhân chỉ có Đỗ ma ma phụng bồi.
“Cẩn ca nhi thế nào rồi?” Thái phu nhân vừa hỏi, vừa trực tiếp đi lướt qua Thập Nhất Nương đi vào trong noãn phòng của Cẩn ca nhi.
“Vừa ngủ rồi ạ!” Thập Nhất Nương đi theo Thái phu nhân vào trong noãn phòng.
Nha hoàn hầu hạ bên cạnh Cẩn ca nhi vội vàng hành lễ.
“Các ngươi nhỏ giọng chút!” Thái phu nhân nhìn Cẩn ca nhi đang ngủ say nói, “Cẩn thận đánh thức Lục thiếu gia!” Sau đó nhẹ nhàng đi đến bên kháng ngồi, bảo Cố ma ma đem đèn đến, lấy mắt kính ra, cúi người cẩn thận đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn ca nhi, một hồi lâu sau mới đứng lên thu mắt kính lại.
“May mà không bị sưng!” Sau đó bảo Thập Nhất Nương đỡ bà ra khỏi noãn phòng.
“Bọn nhỏ tuổi xấp xỉ nhau, cãi nhau làm ầm ĩ là chuyện bình thường. Con không nên để trong lòng. Tính tình của Hâm tỷ nhi cũng có chút không ổn. Ta sẽ nói chuyện với Đan Dương một chút, bảo Đan Dương sửa lại tính tình của Hâm tỷ nhi.”
Thái phu nhân đêm khuya tới thăm Cẩn ca nhi, lại khuyên mình như vậy, Thập Nhất Nương ngay cả có thế nào cũng hết giận.
Nàng thành khẩn nói: “Nương, Cẩn ca nhi nhà con cũng có chỗ không đúng. . . .
.”
“Trong lòng ta đều biết.” Thái phu nhân lại khoát tay với Thập Nhất Nương, ý bảo nàng không cần nói nhiều, hỏi đến Từ Lệnh Nghi, “. . . . . . . Vẫn chưa về sao? Mấy ngày nay bận rộn chuyện gì vậy?”
Thập Nhất Nương cũng đang nhớ đến Từ Lệnh Nghi, cũng không dám nói thật với Thái phu nhân.
“Bình thường đều về sớm, hôm nay không biết có chuyện gì mà về muộn!”
Thái phu nhân cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, dặn dò nàng nghỉ ngơi sóm rồi trở về cùng Đỗ ma ma.
Thập Nhất Nương không yên lòng ngồi trên kháng thêu thùa.
Từ Lệnh Nghi đến giờ hợi mới trở về.
Thập Nhất Nương hầu hạ hắn thay quần áo.
“Vương gia hơn phân nửa là không xong!” Cho đến khi lên giường, hắn mới nói chuyện này với nàng, “May mà Vương Cửu Bảo hành động nhanh, đưa cháu trai đi.”
Trong lòng Thập Nhất Nương nhảy loạn: “Vậy Vương gia?”
Từ Lệnh Nghi cầm tay Thập Nhất Nương, giống như làm như vậy, là có thể làm cho nàng an tâm.
“Kết quả tốt nhất là xét nhà, lưu đày!”
Vẻ mặt có chút ủ rũ.
Thập Nhất Nương mặc Từ Lệnh Nghi nắm tay nàng cũng không bỏ ra.
Hai người cứ ngồi cạnh nhau tựa đầu vào gối như vậy.
“Được rồi!” Một hồi lâu sau, Từ Lệnh Nghi khẽ cười một tiếng, “Chúng ta đừng nói những chuyện này. Gia yến hôm nay thế nào? Mọi người có vui không?”
Thập Nhất Nương không muốn nói đến chuyện Cẩn ca nhi khiến cho Từ Lệnh Nghi không vui.
“Mọi người đều rất vui vẻ.” Nàng hời hợt nói, “Còn hẹn ngày mai tiếp tục chèo thuyền.”
Từ Lệnh Nghi nghe xong cười.
Thập Nhất Nương lại ngồi thẳng người chăm chú nhìn hắn: “Hầu gia, thế tử Tĩnh An hầu có phải là do Vương Cửu Bảo. . . . . . ..”
Bằng không, vì sao Từ Lệnh Nghi lại dễ dàng động thủ như vậy.
Dù sao Khu gia cũng đã phát triển ở Phúc Kiến mấy đời.
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút sau đó khẽ gật đầu nói: “Ta mặc dù có người, nhưng không lấy được tin tức!”
Nói cách khác, ban đầu là Từ Lệnh Nghi xuất người, Vương Cửu Bảo thăm dò tin tức. Vậy đây chính là nguyên nhân vì sao Khu gia lại hạ thủ với Vương gia?
Thập Nhất Nương không khỏi có chút bận tâm.
Từ Lệnh Nghi ôm nàng vào trong ngực: “Khu gia bị tổn thương nguyên khí nặng nề, không làm gì được ta, tất cả sự tức giận đều trút lên người Vương gia. Xúi giục một số bộ hạ cũ của Vương gia bắt đầu thông đồng lén lút mua bán lại.”
Nói tới đây, ánh mắt ôn hòa của Từ Lệnh Nghi biến thành ánh mắt chim ưng sắc bén, “Có điều, để bố trí được thế cục này, người Khu gia đã tốn không ít nhân lực, vật lực và tài lực, chỉ sợ hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà rồi. Có điều, Vương Cửu Bảo coi như là một đại hào kiệt.” Trong giọng nói của hắn mang theo mấy phần khâm phục, “Hắn giao cháu trai cho ta, chính là muốn nói cho biết, bất kể là tình huống gì, hắn cũng sẽ không nói những chuyện của chúng ta ra ngoài. Ta cũng không phải là loại người sợ phiền phức. Bất luận là như thế nào, ta cũng sẽ giúp Vương gia bảo tồn giọt huyết mạch này.” Giọng nói nhỏ nhưng có lực. “Nếu là ban đầu hắn nghe ta nói một câu, tạm thời nhẫn nhịn, không nên tiếp tục dây dưa vô nghĩa với Khu gia, Khu gia cũng sẽ không đoạn tuyệt như vậy, lấy Vương gia lập uy!” Nói đến cuối, có chút buồn bã.