Chương 546: Nghi Vấn (trung)

Nếu như Trúc Hương không có nhìn lầm thì Tam phu nhân lúc này trở về mà không đến vấn an Thái phu nhân, Phương thị cũng ngậm miệng không nhắc đến chuyện gì… chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Có liên quan đến lời đồn đại Phương thị khắc chồng hay không?

Thập Nhất Nương suy nghĩ kỹ rồi dặn dò Trúc Hương: “Chúng ta cũng chưa dám khẳng định rằng Tam phu nhân đã trở về Yên Kinh hay chưa? Cho dù Tam phu nhân đã trở về Yên Kinh rồi, làm việc như vậy, đương nhiên cũng hi vọng chúng ta không biết việc này. Chúng ta nên giả bộ làm như không biết thì được rồi.”

“Phu nhân yên tâm.” Trúc Hương vội nói “Nô tỳ đã hiểu.”

Trúc Hương không chỉ nhạy bén, hơn nữa làm việc lại chu đáo, so với Hổ Phách thì thiếu đi một phần cởi mở nhưng lại thêm một phần nhu hòa. Như xuân lan thu cúc ai cũng có sở trường riêng. Thập Nhất Nương càng ngày càng nể trọng, thường cảm thấy Trúc Hương và Hổ Phách chính là phụ tá đắc lực , thiếu một người cũng không được.

Nàng nghĩ tới Hổ Phách: “Bình An đã đi được nhiều chưa?” Ngày mười chín tháng tám năm ngoái Hổ Phách thuận lợi sinh một cậu con trai trưởng, đặt theo tên của con trai Tân Cúc, gọi là Bình An. Đến hôm nay đã được mười tháng rồi. Năm ngoái có nghe nói bị cảm nhẹ, mời Bạch tổng quản giúp đỡ tìm Ngô thái y ở Thái Y Viện để xem bệnh. Thập Nhất Nương thế mới biết, bèn phái Trúc Hương mang một ít thuốc bổ qua, còn tự mình đến thăm một lát.

“Tuy đã khá hơn nhiều nhưng vẫn còn ho một ít” Trúc Hương cười nói: “Ngô thái y nói, chỉ cần lúc nóng lúc lạnh đột ngột thì chiếu cố cẩn thận, đợi đến khi trẻ con đến mười tuổi thì sẽ khỏi hẳn.”

Bệnh của Bình An chính là “Ho gà.”

“Ngươi đi nói với Hổ Phách, đứa trẻ cần thuốc thang hay tìm đại phu dạng gì, thì bảo nàng ấy cứ trực tiếp nói với Bạch tổng quản là được rồi, về phía Bạch tổng quản , ta đã bàn giao trước rồi.”

Trúc Hương cười nói đồng ý: “Vâng.” Lại nói tiếp chuyện: “Lúc nô tỳ đi thăm Hổ Phách tỷ tỷ, Nhạn Dung tỷ tỷ cũng đến thăm Hổ Phách tỷ tỷ, còn ôm trưởng nữ Ngọc tỷ nhi nhà tỷ ấy theo nữa”

“Vậy à!”, Thập Nhất Nương cười nói: “Nhạn Dung cũng đã đến.”

“Định đi cùng nô tỳ để dập đầu với phu nhân, nhưng Ngọc tỷ nhi khóc ầm ĩ không ngừng, cho nên nhờ nô tỳ về thay tỷ ấy đập đầu với phu nhân.” Nói xong, đứng thẳng người dập đầu một cái cho Thập Nhất Nương.

Chắc sợ vào phủ gây phiền toái ình (Thập Nhất Nương) đây mà!

Thập Nhất Nương cười kéo tay Trúc hương: “Có lời của ngươi nhắn là được rồi. Ta hiểu tấm lòng của nàng là được.”

Trúc Hương biết rõ tính tình của Tứ phu nhân, không hề kiên trì nữa, nói” Nhạn Dung còn nói, nhờ có phu nhân mà Tào tỷ phu mới có thể thăng làm tiểu quản sự.”

“Tào An làm việc cũng coi như là cần cù siêng năng.” Thập Nhất Nương cười nói: “Không có ta, sớm muộn gì Tào An cũng có thể thăng làm tiểu quản sự.”

Hai người đang tán gẫu, thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Từ Lệnh Nghi: “Thập Nhất Nương, nàng rửa mặt xong chưa?”

Thập Nhất Nương nhanh chóng cao giọng trả lời hắn một câu, thay áo nhỏ rồi ra khỏi tịnh phòng: “Làm sao vậy?”

Từ Lệnh Nghi ôm Cẩn ca nhi ngồi ở đầu giường, trên tay còn cẩm một quyển sách thật dày.

“Nàng mau tới đây.” Hắn thấy Thập Nhất Nương đi ra, biểu lộ có chút ngượng ngùng “Cẩn ca nhi muốn nghe truyện‘Tinh vệ lấp biển’” Từ Lệnh Nghi còn chưa nói xong thì Cẩn ca nhi ngồi trong lòng hắn đã trề cái miệng đứng lên.

“Nương” cậu nhóc giang hai tay, làm động tác muốn ôm, “Nương! Kể chuyện xưa.”

Lời nói cuối cùng còn mang theo mấy phần nghẹn ngào.

Thập Nhất Nương bước lên phía trước rồi ôm Cẩn ca nhi.

Lúc này mới phát hiện sách trên tay Từ Lệnh Nghi là “Sơn Hải Kinh”* (*) Sơn Hải Kinh là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại. Sơn Hải Kinh nguyên bổn có hình vẽ mô tả hẳn hoi, gọi là “Sơn Hải Đồ Kinh”, nhưng bản này đến đời Ngụy Tấn thì thất truyền. Có học giả cho rằng, Sơn Hải Kinh không chỉ đơn thuần là quyển sách ghi lại truyện thần thoại, mà là thứ sách địa lý thời cổ đại, bao quát nhiều loài chim thú khắp núi sông vùng Hoa Hạ lẫn các lãnh thổ hải ngoại.

Tác giả và thời gian hoàn thành Sơn Hải Kinh chưa được xác định, trước thì cho rằng do Bá Ích và Đại Vũ làm, nhưng hiện giờ các học giả Trung Quốc cho rằng thời gian để hoàn thành sách này trải qua nhiều kỳ, làm bỡi nhiều tác giả khác nhau, niên đại vào khoảng từ thời Chiến Quốc kéo dài cho đến đầu thời Hán.

Sách có thể là do nhiều người ở nước Sở, Sơn Đông, Ba Thục cùng người từ nhiều địa phương khác, đến thời Hán thì được tập hợp lại để làm sách dạy học.

Sơn Hải Kinh chuyển tải nhiều cổ tích thần thoại mang màu sắc thần bí với hàng loạt quái thú kỳ dị. Trong sách có rất nhiều chuyện được viết từ lời truyền khẩu, tập hợp thành nhiều bản khác nhau. Bản sách được cho là sớm nhất được hai cha con Lưu Hướng, Lưu Hâm soạn thành. Thời Tấn có Quách Phác chú thích và khảo chứng Sơn Hải Kinh. Thời Minh có Vương Sùng Khánh làm “Sơn Hải Kinh thích nghĩa”, Dương Thận làm “Sơn Hải Kinh bổ chú”, Ngô Nhâm Thần làm “Sơn Hải Kinh nghiễm chú”. Thời Thanh, Ngô Thừa CHí soạn “Sơn Hải Kinh địa lý kim thích”, Tất Nguyên làm “Sơn Hải Kinh Tân Giáo Chánh”, Hác Ý soạn “Sơn Hải Kinh tiên sơ”. Thời Dân quốc có lưu hành bản “Sơn Hải Kinh giáo chú” của Viên Kha rất đáng quan tâm.

Nguồn baidu Thập Nhất Nương không khỏi đổ mồ hôi.

Thể loại truyện “Tinh Vệ lấp biển” chỉ có mấy câu ngắn ngủi mà thôi. Một người chỉ biết máy móc (Từ Lệnh Nghi). Một người thì từ nhỏ chỉ được nghe là lời truyền miệng (Cẩn ca nhi). Khó trách hai cha con đều cảm thấy uất ức.

Thập Nhất Nương suy nghĩ đến biện pháp xử lý điều hoà giữa hai bên.

Nàng cười rồi ôm Cẩn ca nhi đắp chăn mà ngồi, cầm lấy “Sơn Hải Kinh”, một câu kể theo lối văn ngôn*, một câu lại kể theo lối cổ tích truyền miệng.

(*)Thể văn ngôn: tác phẩm được viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc, còn gọi tắt là tác phẩm văn cổ.

Tuy ở giữa có vài câu không hiểu nhưng đại khái Cẩn ca nhi đã nghe thấy những tình tiết quen thuộc. Cẩn ca nhi mới yên tĩnh lại. Cho đến khi Thập Nhất Nương kể đến lượt thứ sáu thì mới chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy có chút xấu hổ: “Bình thường nàng đều dỗ Cẩn ca nhi ngủ như thế sao?”

Thập Nhất Nương sợ đánh thức Cẩn ca nhi vừa mới ngủ nên nhẹ nhàng gật đầu, vỗ nhè nhẹ Cẩn ca nhi, lúc này mới đặt cậu con trai nhỏ xuống giường.

“Bình thường thiếp dùng thể loại văn nói để kể chuyện xưa cho Cẩn ca nhi.”Nàng cười nói: “Lúc trước làm cách nào thì con cũng không mở miệng nói chuyện sao?

Thiếp chỉ còn cách là càng nói chuyện với con không ngừng. Hi vọng con có thể học một hai câu từ đó.”

Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, nhìn Thập Nhất Nương rồi sau đó sờ đầu tóc của Cẩn ca nhi.

Thập Nhất Nương thương lượng cùng với Từ Lệnh Nghi: “Thiếp muốn vẽ một ít nội dung trong quyển ‘Ấu học’ thành sách vẽ, để kể cho Cẩn ca nhi nhận biết. Hầu gia cảm thấy thế nào?”

“Ý kiến này rất hay.” Từ Lệnh Nghi cười nói,” Ta thấy Triệu tiên sinh dạy vỡ lòng cho Giới ca nhi, cũng dùng biện pháp này. Hiệu quả rất tốt.”

Thập Nhất Nương nghe xong cảm thấy rất hứng thú.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, đi vấn an Thái phu nhân xong, chỉ gặp được Phương thị cũng không gặp được Từ Tự Cần. Từ sau khi ai huynh đệ Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm chuyển về ngõ Tam Tỉnh, hai đứa trẻ này cùng với Phương thị cũng không quản mưa gió mà tới vấn an Thái phu nhân.

“Sao hôm nay Cần ca nhi và Kiệm ca nhi lại không tới?” Thập Nhất Nương cười hỏi Phương thị.

“Hôm nay có chút chuyện nên sẽ tới trễ” Phương thị cười nói, “Bình thường là giờ này đã đến rồi, sợ tới chậm làm cho tổ mẫu lo lắng ngóng trông, nên mới để con đi tới trước. Tướng công và thúc thúc cũng sắp tới rồi.” Sau khi Phương thị nói chuyện phiếm với Thái phu nhân xong thì đứng dậy cáo từ.

Một lát sau, quả nhiên giống như lời Phương thị đã nói, hai huynh đệ Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm đến.

Thập Nhất Nương cười cười rồi cùng với Từ Tự Giới trở về phòng.

Trên đường, nàng hỏi về sách vẽ của Triệu tiên sinh.

”….Một câu thì vẽ một bức bằng trang giấy nhỏ, có đôi khi Triệu tiên sinh còn cất hết các trang giấy này vào một cái hộp nhỏ màu đen, ai sờ đến trang giấy nào thì sẽ đọc câu đó. Rất thú vị” Sau đ “Ô”: “Mẫu thân muốn cho Cẩn ca nhi học vỡ lòng sao?” Giới ca nhi nhìn Cẩn ca nhi đang cùng với nha hoàn A kim đi ở phía trước, con mắt mở to ra. “Hay là, đợi khi Triệu tiên sinh về, con sẽ hỏi xin Triệu tiên sinh một bộ giúp mẫu thân nhé!” Từ Tự Giới hứa hẹn rất hùng hồn.

Thập Nhất Nương thấy Giới ca nhi bắt chước người lớn, không khỏi buồn cười, nói: “Mẫu thân đang nghĩ thử cho Cẩn ca nhi nhận biết mấy chữ, đến lúc đi học trên lớp, cũng sẽ không quá sức” Lại rất muốn biết Triệu tiên sinh vẽ cái gì, nói: “Triệu tiên sinh có mấy bộ tranh vẽ như vậy sao?”

Từ Tự Giới nói” Tứ ca một bộ, con một bộ, con còn phát hiện trong thư phòng của tiên sinh còn một bộ.”

“Vậy con xin Triệu tiên sinh một bộ giúp mẫu thân nhé.” Thập Nhất Nương cười.

Trở về phòng liền gọi Thu Vũ cầm giấy bút vào,” Chúng ta vẽ mẫu hoa nhé” Nói xong thì đề bút ở trên giấy trắng mà bắt đầu vẽ, “Vẽ mấy bụi cỏ và suối nước đưa cho người của Hỉ Phô, để cho họ thêu ở bốn góc khăn, chính giữa thì để trống, trang nhã lại đơn giản.”

Từ Tự Giới thấy Thập Nhất Nương cầm đầu bút lông giống như hành vân lưu thủy*(lưu loát sinh động), con mắt mở oa kinh ngạc,” Mẫu thân! Người thật lợi hại. Vẽ giống Triệu Tiên sinh như đúc.”

“Làm sao có thể giống như đúc” Thập Nhất Nương cười nói, đưa bút cho Từ Tự Giới.” Con dựa vào cái này để vẽ, được không?”

Tự Tự Giới cung kính đồng ý, chiếu theo bức vẽ của nàng.

Tuy nhiên bút pháp có chút không được mượt mà, lấy tuổi của Giới ca nhi mà nói thì đã rất khó được rồi.

Thập Nhất Nương không nhịn được mà tán thưởng: “Nhớ ngày đó, mẫu thân đi theo lão sư học vẽ đường nét cơ bản mà mất hơn nửa năm mới xuất sư.”

Từ Tự Giới nghe xong thì rất vui vẻ.”Chỉ vẽ mỗi đồng cỏ và con suối thì không đẹp. Hay là chúng ta vẽ thêm một ít cây tử đằng quấn quanh đồng cỏ và suối nước nhé. Như vậy màu sắc cũng sẽ đẹp hơn.”

Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ , rồi cười nói” Yêu thích của mỗi người là không giống nhau. Hay là chúng ta tìm một vài loại hoa thêu ở phía trên.”

“Cây kim ngân thì sao? Hay là hoa nhài?”

Hai người cười cười nói nói, đến buổi tối thì đã vẽ được bảy, tám loại hoa.

Thời điểm đi vấn an Thái phu nhân, Phương thị đến rất đều đặn, Từ Tự Cần và Tự Tự Kiệm lấy cớ là xã giao nên không thể đến.

Thái phu nhân nghe xong khẽ nhíu mày: “Tuổi còn nhỏ thì nên đóng cửa đọc sách, có cái xã giao gì mà không đi thì không được?”

Phương thị cười nhẹ nhàng: “Con cũng không hỏi. Trở về liền bảo người đến vấn an tổ mẫu.”

Hoặc là có sự thân sơ giữa các vai lứa thế hệ. Thái phu nhân rất cưng chiều yêu thương Hâm tỷ nhi, Cẩn ca nhi thì không nói, nhưng cũng rất yêu thích Phương thị “Không cần con đi hỏi” Lão nhân gia cười nói. “Miễn cho Cần ca nhi còn tưởng con ở chỗ này của ta nói xấu thằng bé. Chờ thêm vài ngày nữa, tự ta đến hỏi Cần ca nhi.”

Phương thị nhanh chóng khom gối hành lễ cho Thái phu nhân nói tạ ơn.

Thái phu nhân nghiêng đầu nhìn Thập Nhất Nương rồi cảm thán: Tứ thẩm thẩm với con cũng là người trung thực. Nếu là Đan Dương thì đã ôm ta vừa khóc vừa cười từ lâu rồi.”

“Ngũ đệ muội là thật tình. Con cũng không bằng muội ấy.”Thập Nhất Nương khách khí vài câu.

Phương thị ở một bên cười theo.

Mấy ngày kế tiếp, huynh đệ Từ Tự Cần cùng với Phương thị vẫn từng người một vội tới vấn an riêng Thái phu nhân như trước, đừng nói là Thập Nhất Nương, ngay cả Thái phu nhân cũng nổi lên lòng nghi ngờ.

Thái phu nhân hỏi Thập Nhất Nương: “Không phải là cãi nhau với cháu dâu mới chứ? Nếu đúng là thế thì con là thẩm thẩm thì không thể thiếu quan tâm được, mau mau đến xem rồi khuyên nhủ một phen.”

Thập Nhất Nương như tiếp phải khoai lang bỏng tay, làm phu nhân Vĩnh Bình Hầu Phủ chủ trị việc bếp núc thì không có lý do để từ chối.

Nàng cười đồng ý, đang định phân phó Tống ma ma chuẩn bị xe ngựa thì Từ Tự Dụ cầu kiến.

“Tổ mẫu! Mẫu thân!” Từ Tự Dụ đã làm lễ trưởng thành, mắt mũi lông mày không che được đường làm quan rộng mở (hớn hở) nói, “Cữu thiếu gia nhà Phương gia, tức là Phương công tử được phong làm một trong ba thám hoa.”

Thái phu nhân vui vẻ: “Đây là chuyện vui mừng trên trời!” Sau đó nói với Từ Tự Dụ: “Con cũng đi báo cho phụ thân con đi, để cho phụ thân con cùng vui.”

Từ Tự Dụ vội nói: “Tin này là do phụ thân nói cho con biết đấy.”

Nếu là do Tự Lệnh Nghi nói thì Tiễn Minh bên kia chắc cũng có tin tức.

Thập Nhất Nương sai Thu Vũ đến hỏi.

Thu Vũ trở về: “Đứng thứ ba trăm linh chín (309), ban thưởng Đồng tiến sĩ”

Rốt cục cũng không có kỳ tích xảy ra, thay đổi càn long.

Phương Ký bên kia, Từ gia đặt một văn phòng phẩm bằng gỗ hoàng dương ở Đại Bảo Các. Bên Tiễn Minh thì Từ Lệnh Nghi đích thân đi một chuyến.

“Hắn cầu ta giúp ột chức Huyện thừa*. Từ Lệnh Nghi trở về cười khổ. “Thà đến Lục Vấn làm chủ sự hoặc vào Hành Nhân Ty nghĩ thánh ý, còn không bằng đến trong huyện làm Huyện thừa, tích cóp công sức thành thích để được thăng làm Huyện lệnh, chúa tể một phương.

(*)Huyện thừa: chức quan giúp việc cho quan huyện. (Gần giống như Công Tôn Sách) “Vậy Hầu gia có ý chưa?”

“Ta cảm thấy được như vậy cũng tốt.” Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói, ‘’Chấn Hưng lập tức phải tán quán* rồi, ta muốn giữ Chấn Hưng ở lại Lục bộ.”

(*)Tán quán: Thời phong kiến, các thầy giáo, tiên sinh đều tự mình mở thư phòng chiêu sinh giảng bài, được gọi là Tán Quán. Nhiều con em gia đình bình thường vào thư phòng “Tán quán”Để học.

Nếu như Tiễn Minh cũng ở lại Lục bộ, thì khẳng định là quá gây chú ý rồi.

“Đại ca đồng ý sao?”

“Nhạc phụ đồng ý!” Từ Lệnh Nghi hỏi một đằng đáp một nẻo , nói”Ta đây cũng là làm việc theo lệnh của nhạc phụ.”

Thập Nhất Nương khẽ cười.

Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Có tân khoa Thám hoa lang đến ạ.”

Từ Lệnh Nghi cười rồi đi ra ngoài phòng khách ngoại viện.