Edit: Sakura Beta: Hạ Cẩn ca nhi bèn toét miệng cười toe toét với Thái phu nhân, trong miệng còn ngậm lấy bánh nếp đang ăn dở.
Thái phu nhân cũng mặc kệ những chuyện này, hôn hai cái trên mặt bé.
Cảm giác được tổ mẫu rất yêu thích mình, Cẩn ca nhi cười híp cả mắt lại.
“Nào!” Thái phu nhân kéo dài giọng nói, dụ dỗ Cẩn ca nhi: “Gọi ta một tiếng ‘tổ mẫu’ nào!”
Cẩn ca nhi mở miệng liền hô một tiếng không rõ ràng: “Tổ mẫu!”
Thái phu nhân nghe xong , con mắt cười cong lên. Lập tức phân phó Đỗ ma ma “Đi lấy cái chuỗi hạt châu mã nào đỏ ta để ở bên trong hộp đựng trang sức cho Lục thiếu gia đeo vào. Chuỗi vòng này chính là lúc ta còn trẻ, sư phụ của chủ trì Tể Trữ sư thái ở Từ Nguyên Tự giúp đỡ khai quang, cầm qua đây. Cho Cẩn ca nhi của chúng ta mang tại bên người, phù hộ Cẩn ca nhi luôn được thanh thái bình an.”
“Nương! Cái này quá quý trọng rồi”. Thập Nhất Nương vội nói: “Cẩn ca nhi vẫn là trẻ con. Nếu nương muốn thưởng cho Cẩn ca nhi, vậy thì chờ Cẩn ca nhi lớn hơn chút nữa thì thưởng cũng không muộn.”
Thái phu nhân vuốt ve Cẩn ca nhi đang ngồi ăn bánh nếp ở trong ngực mình, cười nói: “Lớn có thưởng của lớn, nhỏ có thưởng của nhỏ.”Đối với đề nghị của Thập Nhất Nương thì không cho là đúng, rồi sau đó giảng dạy cho Thập Nhất Nương: “ Mỗi ngày đều nói dông nói dài rằng Cẩn ca nhi của chúng ta không nói chuyện, con nhìn xem, cái này không phải là nói chuyện rồi hay sao? Ta đã sớm nói với con, con đừng có gấp, con không nghe, mỗi ngày cứ thúc giục Cẩn ca nhi nói chuyện. Cái nóng ruột thì có thể ăn được đậu hũ nóng sao? Chuyện gì đều có định số hết cả rồi, đến lúc Cẩn ca nhi nói chuyện thì tất nhiên sẽ nói.” Lại nói: “Câu cửa miệng nói rất hay, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng. Nhìn Cẩn ca nhi của chúng ta mà xem này, mở miệng liền nói hẳn một câu. Nào đâu giống một đứa trẻ bình thường…” Nói xong , trong lòng không nhịn được sự yêu thích, lại nâng mặt của Cẩn ca nhi lên, thơm “chụt chụt” hai cái.
Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đành phải ở một bên cười hùa theo. Mà Cẩn ca nhi đang say sưa ăn bánh ngon lành thì lại bị Thái phu nhân quấy rầy, cái miệng không khỏi trề môi “hừ hừ” hai tiếng.
Thái phu nhân nhanh chóng thả tay ra: “Con ăn bánh đi, con ăn bánh đi, tổ mẫu không quấy rầy con nữa.”
Sau đó không nhịn được mà hỏi: ”Bánh làm từ lúa mạch mới có ngon không?”
Cẩn ca nhi gật đầu lia lịa.
Thái phu nhân liền phân phó Ngọc Bản: “Đi, lấy nửa túi lúa mạch mới được trong cung ban thưởng cho Tứ phu nhân!”
Ngọc Bản nhanh chóng lên tiếng mà đi.
Trong nhà vẫn còn Ngũ phu nhân ở cùng.
Thập Nhất Nương định từ chối, Đỗ ma ma cười dịu dàng mà cầm cái hộp gỗ nhỏ khắc hoa bằng gỗ tử đàn.
Thái phu nhân vội nói: “Đưa cho ta!” Sau đó tự tay lấy chuỗi hạt châu to bằng trứng chim bồ câu ra.
Đeo ở trên tay là chuỗi hạt lớn, đeo trên cổ chuỗi hạt nhỏ hơn.
Thái phu nhân nhìn Đỗ ma ma phân phó: “Lấy cái dây chuyền chạm hoa văn hình vảy cho Lục thiếu gia đeo.”
Đỗ ma ma quay người đi lấy dây chuyền vàng ròng. Cái dây chuyền kia to bằng ngón tay út của trẻ con, chạm trổ hoa văn hình vẩy tinh xảo tuyệt đẹp, trong phòng cũng không có ánh sáng rạng ngời, mà giống như loại ánh sáng trên mặt hồ được gió thổi nhẹ qua lóe lên ánh sáng lấp lánh trong veo chói mắt.
Đột nhiên Thập Nhất Nương nhớ tới cái dây xích chó.
Nàng vội vàng nói: “Nương! Nếu không con làm cái túi lưới cho Cẩn ca nhi?”
khéo léo từ chối.
Thái phu nhân cầm dây xích ở trong tay ngẫm nghĩ, nói: “Cũng được, cái dây xích chạm hình vảy này có chút khó giải quyết, tránh cho cổ Cẩn ca nhi của chúng ta gặp phải tổn thương. Con làm cho Cẩn ca nhi một cái túi lưới thật xinh đẹp, sau đó đeo vòng tay mã nào đỏ này lên”
Thập Nhất Nương nhanh chóng cung kính đáp “Vâng”
Thái phu nhân tiện tay đặt dây chuyền kia vào trong hộp trang sức gỗ tử đàn cũng với chuỗi vòng tay mã não đỏ. Mặc dù sợi dây chuyền này không dùng đến nhưng vẫn thưởng cho Cẩn ca nhi.
“Nương…” Cái này, ngay cả Từ Lệnh Nghi cũng cảm thấy ban thưởng quá nặng đi,”Cẩn ca nhi đang ở tuổi hiếu động. Cẩn thận bé sẽ làm mất.”
“Nói bậy nào!” Thái phu nhân nói, “ Đồ vật trong phòng làm sao sẽ mất chứ? Vậy ma ma , nha hoàn, bà tử trong phòng để làm gì …”
Trong lúc Thái phu nhân đang nói chuyện với Từ Lệnh Nghi , hai mắt của Cẩn ca nhi đã nhìn chằm chằm vào ánh vàng rực rỡ của dây chuyền nằm trong hộp gỗ tử đàn được lót vải nhung đỏ thẫm.
Cậu nhóc vứt chiếc bánh trong tay lên giường gạch, một tay bắt được cái dây chuyền kia.
Chiếc dây chuyền lướt qua miệng hộp tới tay Cẩn ca nhi.
Trong phòng có âm thanh sột soạt nho nhỏ.
Thái phu nhân không khỏi cúi đầu Cẩn ca nhi ngồi tại chỗ đang gắng sức giằng kéo, tháo gỡ dây chuyền vàng ra.
Thái phu nhân bật cười ha ha ”Cái này không thể tháo được, cái này không thể tháo được.”
Cẩn ca nhi nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên nhìn Thái phu nhân, con mắt vụt sáng lên, vô cùng đáng yêu.
Thái phu nhân lại sai Ngọc Bản lấy khăn ra, vừa lau tay cho Cẩn ca nhi vừa cười nói: “Coi chừng kéo đứt, thì Cẩn ca nhi của chúng ta không có mà đeo.”
Cẩn ca nhi lại giẫy dụa từ trong ngực Thái phu nhân mà đứng lên, đeo dây chuyền lên cổ của Thái Phu nhân.
Thái phu nhân sững sờ, tươi cười từ trong đáy mắt lập tức toát cả ra mặt.
“Ôi! Cẩn ca nhi của tổ mẫu!” Lão nhân gia ôm cháu trai. “Là muốn đeo cho tổ mẫu đây mà.”
Cẩn ca nhi cười khì khì vui vẻ nhìn qua Thái Phu nhân “Có thấy không nào?” Thái phu nhân nhìn qua Từ Lệnh Nghi, “Cẩn ca nhi của chúng ta cũng không phải đứa trẻ được chiều đến mức không biết trời cao đất rộng là gì. Con có cái gì để mà lo lắng nữa chứ. Được rồi, chuyện này không nói nữa. Đỗ ma ma , ngươi mang thứ đó cho Lục thiếu gia đi…”
Từ Lệnh Nghi chỉ còn biết cúi đầu đáp “Vâng” , Thập Nhất Nương cười khổ.
Ngũ phu nhân dẫn theo Hâm tỷ nhi và Sân ca nhi tới vấn an, liếc thấy chiếc hộp để trên giường gạch.
Con ngươi của Ngũ phu nhân xoay chuyển, lôi kéo ống tay của Thái phu nhân rồi nhỏ nhẹ làm nũng “Nương lại ban thưởng gì cho Cẩn ca nhi rồi. Sân ca nhi nhà con cũng muốn!”
“Con, đứa da rỗ này*” Thái phu nhân cười nhéo lỗ tai của Ngũ phu nhân, “ Con yên tâm, khi nào Sân ca nhi mở miệng nói chuyện thì cũng sẽ có.”
(*)da rổ rá (da rỗ): Rổ rá để vo gạo, rửa rau đều rất tốt, lọc nước mà k tốn sức, đồ lại k bị rớt ra ngoài. Nếu đổi lại bằng da thì ngay cả nước cũng không thoát ra ngoài.
Ý muốn nói người hẹp hòi, kiệt sỉ, vắt cổ chày ra nước “Cẩn ca nhi mở miệng nói chuyện rồi!”Khuôn mặt của Ngũ phu nhân cũng tràn đầy kinh ngạc và mừng rỡ: “Chúc mừng Tứ ca, chúc mừng Tứ tẩu” Sau đó cười khanh khách nhìn Cẩn ca nhi, “Cẩn ca nhi , con biết ta là ai không ? Ta là Ngũ thẩm của con này!”
Thập Nhất Nương liền bảo Cẩn ca nhi : “Gọi Ngũ thẩm đi con!”
“Ngũ thẩm”. Giọng nói của Cẩn ca nhi vừa véo von lanh lảnh lại vang dội.
Ngũ phu nhân nghe xong lại tấm tắc khen ngợi: “Đứa bé này, âm thanh trung khí thật lớn!
“Cũng phải!” Thái phu nhân cùng có bộ dạng hãnh diện,” Ta nhớ lão Tứ lúc nhỏ, vóc dáng cũng không cao bằng Cẩn ca nhi”
“Đó chính là đời sau mạnh hơn đời trước!” Ngũ phu nhân che tay áo cười nhìn qua Từ Lệnh Nghi.
Tất cả mọi người cười rộ lên.Cảnh tượng hoàn toàn náo nhiệt, đến khi Bạch tổng quản có việc mời Từ Lệnh Nghi ra ngoại viện, lúc này mọi người mới giải tán.
Thạch ma ma bèn nhỏ giọng nhắc nhở Ngũ phu nhân: “Phu nhân cũng nói quá nhanh đi. yêu cầu đồ ở trước mặt Tứ phu nhân như vậy, thì trong lòng Tứ phu nhân sẽ nghĩ thế nào?”
Ngũ phu nhân không cho là đúng: “Tứ tẩu làm người cũng coi là trung thực. Ta cùng nàng ấy nói rõ ràng như vậy, ngược lại nàng ấy sẽ không trách móc gì ta cả. Ta cũng không muốn che dấu, sau đó người trong một nhà lại khó chịu với nhau.”
Thạch ma ma thấy Ngũ phu nhân nói có lý, khẽ gật đầu, không nói cái gì nữa, kêu nha hoàn hầu hạ Ngũ phu nhân thay quần áo.
Thu Vũ tới đưa bột lúa mì mới.
“Trong nội cung thưởng cho Thái phu nhân một túi, Tứ phu nhân của nhà nô tỳ được hơn nửa túi, sai nô tỳ mang những thứ này đến đây….” Nói lập lờ nước đôi.
Nhưng cũng không dấu diếm được Ngũ phu nhân khôn ranh này, đợi Thạch ma ma nói cảm ơn xong, cho phần thưởng, tiễn đưa Thu Vũ ra cửa, Ngũ phu nhân phủi miệng:
“Nếu như là Thái phu nhân thưởng thì đều là Ngọc Bản đến đưa…coi như Tứ phu nhân cũng biết cách làm người…” Nói xong khóe miệng không nhịn được mà vểnh lên, phân phó Thạch ma ma ,”Đem lá sen đã phơi nắng mùa hè năm ngoái ra, đặt ở trong lồng hấp làm bánh nếp lá sen, rồi đưa một ít cho Thái Phu nhân và Tứ phu nhân.”
Thạch ma ma nói “Vâng” sau đó xuống dưới bếp làm bánh nếp lá sen.
Thập Nhất Nương cũng làm bánh nếp lá sen. Ngoại trừ đưa một ít cho Thái phu nhân, rồi đưa một ít sang ngõ Cung Huyền và ngõ Tam Tỉnh. Mấy đứa trẻ cũng được ăn ngon. Từ Tự Giới càng nói: “Mẫu thân , mùa hè năm nay con giúp mẫu thân phơi lá sen nhé!”
Từ Từ Dụ thì nghĩ ý tưởng: “Thêm một ít quả du nhi nữa thì càng ngon nữa.”
“Được!” Thập Nhất Nương cười gật đầu, đem túi lưới hình con dơi năm màu tại trước ngực của Cẩn ca nhi cắt hai cái, nói: “Đến lúc đó chúng ta giữ lại một chút, Bánh nếp lá sen và bánh nếp quả du nhi, mỗi loại làm một ít.
Từ Tự Truân chen miệng không lọt, hỏi Thập Nhất Nương: “Mẫu thân đang làm cái gì thế? Tại sao đeo túi lưới cho Lục đệ?”
Xuất phát từ ý tưởng hình thức mỹ quan mà nói, Thập Nhất Nương quyết định cho Cẩn ca nhi mặc áo cộc tay khoác ở ngoài cẩm bảo, sau đó đem cái vòng mã não đỏ treo ở vạt áo trái.
“Có đẹp không?” Nàng hỏi Từ Tự Truân.
Áo ngoài cộc tay màu xanh biếc, nút thắt bằng bạch ngọc, mã não màu đỏ, túi lưới năm màu. Từ Tự Truân liên tục gật đầu: “Đẹp ạ”
“Đeo những trang sức ngọc khác cũng rất đẹp.” Thập Nhất Nương cười nói: “Hay là, mẫu thân cũng làm túi lưới cho các con nhé.”
Từ Từ Dụ cảm thấy mình đã là người lớn, đương nhiên lúc này không thấy thói quen, mà Từ Tự Truân biết rõ sức khỏe của Thập Nhất Nương không tốt, mấy ngày gần đây phụ thân không ẫu thân thêu thùa máy vá, chỉ có Từ Tự Giới vội nói:
“Được ạ, được ạ! Mẫu thân cũng làm cho con một cái. Hôm lễ mừng năm mới, tổ mẫu thưởng cho con một cái lệnh bài bằng ngọc phỉ thúy, con có cái áo ngoài cộc tay màu vàng nghệ vừa vặn hợp với cái lệnh bài ngọc phỉ thúy kia…”
Nếu như nói trong mấy đứa trẻ, Thập Nhất Nương thích ai nhất, người đó chính là Từ Tự Giới rồi. Nàng nói cái gì, Từ Tự Giới luôn có thể trả lời nàng hơn nữa trả lời còn thêm ý tưởng cho nàng. Giống như hiện tại, Giới ca nhi có thể theo suy nghĩ của Thập Nhất Nương mà phối hợp lựa chọn cách ăn mặc.
Thập Nhất Nương cười nói: “Con bắt đầu học vẽ tranh cùng với Triệu tiên sinh rồi à…?”
“Vâng!” Từ Tự Giới cười nói”Vừa mới bắt đầu học vẽ đường nét cơ bản…”
“Qua vài ngày thì giúp mẫu thân vẽ hai bộ hoa văn nhé!”
“Được ạ!” Từ Tự Giới hết sức vui vẻ, cái loại vui vẻ này là từ đáy lòng toát ra,đặc biệt chân thành. “Mẫu thân muốn vẽ bộ hoa văn kiểu gì? Nếu con vẽ không đẹp, đến lúc đó con sẽ nhờ Triệu tiên sinh vẽ giúp …”
“Vậy cũng không cần đến đâu!” Thập Nhất Nương cười nói: “Chỉ là đồ vật rất đơn giản, nếu như con vẽ không tốt, thì đến lúc đó mẫu thân sẽ dạy cho con.”
Từ Tự Giới lập tức đồng ý, chạy đến trước mặt nàng: “Mẫu thân, chừng nào thì bắt đầu vẽ?”
Thập Nhất Nương thấy Giới ca nhi hứng thú rất dào dạt, ngẫm nghĩ nói: “Ngày kia con được nghỉ. Nếu không ngày kia….”
“Ngày mai cũng được nghỉ…” Từ Tự Giới nói” Triêu tiên sinh có bằng hữu đi tham gia thi Đình. Triệu tiên sinh muốn đi đưa tiễn.”
Thập Nhất Nương liền hỏi Từ Tự Dụ: “Ngày mai con có muốn đi đưa Phương cữu thiếu gia không? Có cần sắp xếp cho con một chiếc xe không?”
Từ Tự Dụ cười nói: “Mẫu thân bố trí một xe đưa con đến ngõ Tam tỉnh. Con và Đại ca sẽ cùng nhau tiễn Phương đại ca…” Không còn khách khí giống như trước nữa rồi.
Thập Nhất Nương cho Thu Vũ cầm đối bài của mình ra ngoại viện an bài.
Trúc Hương trở về.
“Đồ đạc đều đã đưa qua. Di nương của cữu lão gia nói cảm ơn cô phu nhân đã nhớ. Lại bảo nô tỳ mang mấy cái túi thơm về đưa ấy thiếu gia chơi.” Bên ngõ Tam tỉnh như thế nào, cũng không có lên tiếng.
Thập Nhất Nương cũng không có hỏi, đợi buổi tối lúc Trúc Hương hầu hạ nàng rửa mặt mới nhẹ giọng hỏi: “Bên ngõ Tam Tỉnh đã xảy ra chuyện gì?”
Trúc Hương giảm thấp giọng xuống: “Phu nhân, nô tỳ thấy một chiếc xe ngựa đỗ ở trước nhà, hình như là của Tam phu nhân. Đại thiếu phu nhân chỉ cảm ơn nô tỳ đưa đồ tới, những chuyện khác cũng không nói gì."