Chương 300: Quà Cưới ( Hạ )

Edit: Tiểu Tuyền Cam Đại phu nhân phụng bồi mọi người ăn cơm trưa.

Phủ Vĩnh Bình Hầu cùng phủ Trung Cần Bá mặc dù cùng chỗ ở Yên kinh, nhưng một ở Thành Tây một ở thành Đông, còn phải đi xuyên qua đường cái phía Tây cùng đường cái phía Đông, tới tới lui lui cũng có hơn một canh giờ, xuất hành cũng không dễ dàng. Thái phu nhân vốn chuẩn bị ở lại Cam gia một ngày . Thấy Cam phu nhân vẫn không có xuất hiện, biết trong nhà xảy ra chuyện. Nhưng cũng không thể cơm nước xong lập tức đi về, nên cùng Hoàng phu nhân trao đổi ánh mắt một cái, rồi cùng Cam Đại phu nhân đi đến nhà giữa tổ chức tiệc của Cam phu nhân uống trà xong, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

Cam Đại phu nhân một mặt giữ lại, một mặt sai người đi mời Cam phu nhân.

Cam phu nhân vội vã chạy tới.

Khóe mắt nàng ửng đỏ, thần sắc lúc này mỏi mệt càng sâu, cố gắng cười để giữ khách.

Vừa lúc người nhà mẹ đẻ Cam phu nhân lại tới, dẫn đầu chính là chị dâu lần đó ở trên tang lễ của Ngũ hoàng tử đã gặp mặt. Mọi người không thể thiếu việc hàn huyên một trận, Cam phu nhân an bài Cam Đại phu nhân mang họ đi theo để gặp Lan Đình, bên này Thái phu nhân cùng Hoàng phu nhân cố ý muốn cáo từ, Cam phu nhân do dự một chút, cũng không hề miễn cưỡng nữa, khách khí mà đưa tiễn nữ quyến hai nhà Hoàng Từ đến cửa thuỳ hoa.

Hoàng phu nhân đuổi Hoàng tam phu nhân: “. . . . . . Cùng Thập Nhất Nương chen chúc cùng đi, lão tỷ muội chúng ta phải trò chuyện.” Rồi lôi Thái phu nhân muốn lên xe ngựa của mình.

Vĩnh Xương Hầu phủ ở Thành Tây Nam, hai nhà đại khái là cùng chung một hướng.

Dù là như vậy, chỉ sợ trên đường cũng phải đổi lại một lần xe. Có chút phiền toái. Bất quá, quan hệ cá nhân của hai vị phu nhân rất thân, thấy không khỏi muốn ở chung một chỗ nói chuyện phiếm, điều này Thập Nhất Nương có thể hiểu được, nên cười xác nhận, hoàng tam phu nhân thì lại chu môi nói: “Nương mỗi lần đều xem ta là gánh nặng.”

Nghe được, Thái phu nhân liền cười ha hả không ngừng, đối với Hoàng phu nhân nói: “Đây là do Tam phu nhân chúng ta tính tình tốt, lại hiếu thuận.”

“Nếu không có điểm tốt này, ta làm sao mà đi nơi nào cũng mang theo nàng.”

Hoàng phu nhân một mặt tán dương hoàng tam phu nhân, cười cùng Thái phu nhân lên xe ngựa của Hoàng phủ, Thập Nhất Nương cùng Hoàng tam phu nhân thấy thế, liền lên xe ngựa Từ phủ. Hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy nhanh ra khỏi phủ Trung cần bá.

Thập Nhất Nương cầm nghênh gối cho Hoàng tam phu nhân: “Tỷ tỷ dựa vào một chút!”

Hoàng tam phu nhân không có khách khí, cười lại gần.

Thập Nhất Nương liền đích thân châm trà cho nàng.

Hoàng gia cùng Từ gia vốn là giao hảo, Thập Nhất Nương mặc dù nói không nhiều lắm, nhưng đối với nàng luôn luôn khách khí hữu lễ, tôn kính có thêm, để cho Hoàng tam phu nhân sinh lòng hảo cảm. Lại nghĩ đến Thập Nhất Nương bất quá so với con trai lớn của mình chỉ hơn hai tuổi, thì đối với nàng lại càng thân thiết. Một mặt uống trà, một mặt không chỗ nào cố kỵ cùng nàng nói đến chuyện nhà của Cam gia: “. . . . . . Nhìn nhà bọn họ cùng nhà Uy Bắc Hầu là ở chật chội nhất. Nhưng nhà Uy Bắc Hầu thì mỗi một người trong nhà đều là người tinh ranh, một so sánh với một càng lợi hại hơn, mỗi một nhà đều đem danh tiếng của vợ mình ra bên ngoài đặt mua tài sản riêng, nhưng trong lòng lại dòm ngó tài sản chung, sợ lão Hầu Gia lén cho người khác, lúc này mới không muốn phân ra .

nhưng Cam gia thì ngược lại. Mấy nhi tử không có một cái nào ra hồn , muốn chia cũng chia không được. Thật đúng là mệt cho Cam phu nhân, mặc dù tái giá, nhưng tính tình tốt, xử sự khéo đưa đẩy, bằng không, nhà này đã loạn từ lâu.

Nhìn bộ dạng hôm nay, chỉ sợ lại là phòng nào đó náo loạn. Bằng không, Cam phu nhân cũng sẽ không mang bộ dạng nhức đầu như thế, Cam Đại phu nhân cũng sẽ không có bộ dạng hết sức phấn khởi thế.”

Phủ Trung cần bá dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân, Thập Nhất Nương cũng không tiện bàn luận, chỉ nhếch miệng cười.

Hoàng tam phu nhân đang nói hăng sai, lại lấy thái độ người từng trải chỉ điểm hậu bối nói chuyện với Thập Nhất Nương, thấy nàng chẳng qua là cười, cho là nàng không tin, nên nói: “Chờ Lan Đình gả thời điểm ngươi cũng sẽ biết hai nhà khác nhau ở nơi nào! Phải biết rằng, năm ấy Lâm gia gả Tứ tiểu thư, mấy chị dâu đã xếp thành một hàng, lễ nghi xong còn hát xướng một câu Cát Tường, khiến chị dâu mới vào cửa phải đưa cho em chồng một tờ ngân phiếu hai mươi lượng, hát một câu liền đưa một tờ, ngân phiếu giống như trang giấy bay ra vậy. Trận ra mắt lần đó, đến giờ này ngày này mà gặp phải chuyện vui cưới xin thì đều có người nhắc tới. Nhưng Cam gia thời điểm làm chuyện vui gì, thì lúc ăn cơm tất cả mọi người đều tới, đến khi gom bạc, nhà ngươi ngó chừng nhà ta, nhà ta ngó chừng nhà ngươi, sợ mình ra nhiều, nhà khác ra ít, thì mình sẽ bị thiệt. Nói cho cùng, vẫn là trong tay không có tiền, không ngẩn nổi mặt mũi.” Sau đó nhắc tới Lâm Minh Viễn tới : “. . . . . . Rốt cục đã định ra rồi”

“Nga!” Thập Nhất Nương nghe được có chút ngoài ý muốn.

Trinh tỷ nhi mấy ngày hôm trước còn nói hôn sự của Lâm Minh Viễn không thành.

Nàng rất cảm thấy hứng thú nói: ” Ngũ tiểu thư Lâm gia cùng ai định hôn rồi?”

“Con thứ của Giang Thị Lang Hình bộ.” Hoàng tam phu nhân nói, “So sánh với Minh Viễn nhỏ hơn ba tuổi.”

“Nữ đại tam, bão Kim Chuyên.” Thập Nhất Nương cười nói, “Lớn một chút cũng tốt.”

Hoàng tam phu nhân gật đầu: “Minh Viễn không còn nhỏ rồi, còn lựa chọn như vậy, chỉ sợ thật sẽ chậm trễ hơn.”

“Khi nào thì đính hôn?” Thập Nhất Nương cùng hoàng tam phu nhân tán gẫu.

“Hai ngày trước đã có tiểu định.” Hoàng tam phu nhân nói, “Nghe nói Lâm gia muốn đem ngày cưới quyết định ở năm nay, Giang gia thì muốn qua sang năm vào đầu mùa xuân. Dù sao cũng chính là chuyện năm nay hay là năm sau thôi” Sau đó hỏi chuyện Nguyên Nương, “. . . . . . tính đi tính lại, hẳn là tỷ tỷ của ngươi đã hết một vòng ba năm. Chuẩn bị ra sao? Có muốn ta phụ giúp hay không?”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Thập Nhất Nương nói, “Ở hồi sự đã sắp xếp xong xuôi. Mời pháp thiện sư phụ cùng Trường Xuân đạo trưởng , bắt đầu từ ngày mai, làm bảy ngày đàn tràng.”

“Dù sao không phải là hỉ tang, trong nhà còn có trưởng bối khoẻ mạnh. Có thể làm bảy ngày đàn tràng cũng không tệ.” Hoàng tam phu nhân nói, “Đến lúc đó không thể thiếu việc đi tế bái.”

Hai người vừa nói, xe ngựa bỗng nhiên nghiên ngã, rồi giảm tốc độ chậm rãi đi phía trước.

Thập Nhất Nương kinh ngạc, Hoàng tam phu nhân thì đã vén rèm hướng ra ngoài nhìn.

“Y, ” nàng cười nói, “Nhìn dáng dấp, chắc Nương muốn tới nhà ngươi nghỉ chân một chút!”

Thập Nhất Nương nghe cũng nhìn qua.

Thì ra là xe ngựa vào Từ phủ.

“Các ngươi cũng đã lâu không có tới.” Thập Nhất Nương biến thành chủ nhân, lập tức khách khí nói, “Hai ngày trước bên kia Nam Kinh tặng mấy con cá to, vừa lúc chúng ta có thể nếm thử.”

“Ta cũng sẽ không khách khí!” Hoàng tam phu nhân cười, xe ngựa ngừng lại, đoàn người cười đi đến chỗ Thái phu nhân. Thập Nhất Nương phân phó phòng bếp đem cá từ Nam Kinh đưa tới nấu súp, sau đó giữ Hoàng phu nhân cùng hoàng tam phu nhân ăn cơm tối.

Chờ đưa khách nhân đi xong, thì Nhị phu nhân trở lại.

Thái phu nhân bận rộn lôi nàng đến đại kháng ngồi: “Làm sao trễ như thế mới trở về?”

“Để cho ngài lo lắng rồi.” Nhị phu nhân áy náy hướng Thái phu nhân cười cười, sau đó khai môn kiến sơn địa (vào thẳng vấn đề) nói, “Đại tẩu nhà mẹ đẻ của Chị dâu bị bệnh, ca ca cùng chị dâu, còn có mấy cháu gái đều đi qua. Lúc ấy không kịp tới đây báo tin, chờ đến khi phái người đi Từ Nguyên Tự, thì chúng ta đã đi rồi.”

Nhà mẹ đẻ Hạng thái thái họ Cao.

Thái phu nhân nghe vội nói: “Cao thái thái hiện tại ra sao?”

Nhị phu nhân nói: “Bây giờ còn không biết. Ca ca, chị dâu còn ở đằng kia. Ta chuẩn bị ngày mai đi qua đó xem một chút.”

“Phải nên đi xem một chút!” Thái phu nhân nói, “Nếu là có chuyện gì, ngươi nhớ thông báo cho ta một tiếng.”

Nhị phu nhân cười xác nhận.

Thái phu nhân quan tâm nói: “Ngươi ăn cơm chưa? Hôm nay làm canh cá, ta bảo người ta bưng cho ngươi một chén !” Sau đó cao giọng phân phó Đỗ ma ma đi bưng súp.

Bên kia phòng lớn ở hậu viện Cao phủ, Hạng thái thái khuôn mặt có vẻ thẹn đang nhìn mình chị dâu Cao thái thái: “Cũng là ta không tốt, liên lụy đến chị dâu!

Còn muốn chị dâu cáo ốm. . . . ..”

“Biết không tốt còn làm ầm ĩ như vậy ” Hạng thái thái là nữ nhân lớn tuổi, Cao thái thái so sánh với cô em chồng này lớn hơn hai mươi tuổi, nói đúng ra, giữa hai người như tình mẹ con vậy, “Ngươi nhìn ngươi làm chuyện này, cũng không trách cô gia hôm nay phát giận lớn như vậy. Ngươi bảo hắn sau này làm sao làm người? Còn có cái gì mặt mũi ở Từ gia đi lại?”

“Không qua lại thì không qua.” Hạng thái thái nhỏ giọng nói thầm, nhưng nao núng một chút.

“Chỉ biết mạnh miệng!” Cao thái thái nhìn buồn cười, “Vừa rồi khi cô gia còn ở đây ta định nói, sao ngươi còn đem tay áo của ta kéo chứ.” Vừa nói, vừa không khỏi thở thật dài, “Chừng hai năm nữa ngươi cũng là mẹ chồng của người ta rồi.

Cứ cùng cô gia hai ba ngày lại náo loạn ầm ĩ, để cho con dâu nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào? Để cho sui gia nhìn sẽ nghĩ sao? Ngươi không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì con gái mà suy nghĩ nhiều hơn mới phải.”

“Ta chính vì suy nghĩ cho Nhu nột, cho nên mới không muốn đem nó gả cho Từ Tự Dụ” Hạng thái thái nghe lập tức cao giọng nói.

“Tốt lắm, ta tới hỏi ngươi, việc hôn sự này, ngươi rốt cuộc không hài lòng cái gì?”

“Từ Tự Dụ là con của thị tỳ” Hạng thái thái không chút nghĩ ngợi nói, ” Nhu Nột chúng ta là đích nữ.”

“Tốt lắm. Ta hỏi ngươi nữa. Cô gia mấy phẩm cấp? Còn Vĩnh Bình hầu là mấy phẩm cấp?”

Hạng thái thái im lặng một hồi lâu.

Cao thái thái định nói: “Cô gia là tứ phẩm, Vĩnh Bình hầu thì vượt qua nhất phẩm còn là công khanh thế tập võng thế, xứng đôi với nhà các ngươi không?”

Hạng thái thái lập tức nói: “Nhưng Từ Tự Dụ lại không thể Thừa tước.”

“Nếu như Từ Tự Dụ có thể Thừa tước, Từ gia có hướng Hạng gia cầu hôn không?”

“Vậy làm sao có thể?” Hạng thái thái nói, “Hầu gia có con trai trưởng. Huống chi còn mới vừa tục huyền.”

“Ta là nói nếu như?” Cao thái thái thở dài.

Hạng thái thái thần sắc ngưng trọng, sau đó cãi chày cãi cối nói: “Ban đầu nhà cô cô chúng ta vẫn không lấy chồng đến Từ gia đó”

“Trước khác nay khác.” Cao thái thái nói, “Lúc ấy Từ gia không hiển hách bằng hiện tại. Nhị gia hết sức ngưỡng mộ cô cô nhà các ngươi, tiên đế tuổi tác cao, không chỉ có đối với chúng hoàng tử nghi kỵ nặng nề , đối với bên ngoại hoàng tử, bên vợ hoàng tử đều hết sức nghi kỵ. Từ gia vừa là công khanh, lại là bên vợ hoàng tử, Từ gia lúc này mới làm ra tư thái ba lần cầu hôn cô cô nhà các ngươi. Nhìn trúng Hạng gia người lớn đơn bạc, hơn cha chồng ngươi không bằng hữu không đảng phái. Ngươi cho rằng thật sự là nhìn trúng môn đệ của Hạng gia à. Cha chồng người cuối cùng đem nữ nhi đến Từ gia, nhìn trúng cũng là Từ gia nhân khẩu đơn giản, Nhị gia của Từ gia lại là thế tử, cô cô nhà các ngươi sau này sẽ là Vĩnh Bình Hầu phu nhân. Cha chồng ngươi đắc tội nhiều người, sợ nhất chính là về sau liên lụy con trai con gái, còn nhọc lòng vì cô gia cầu hôn ngươi, điều nhìn trúng chính là nhà chúng ta huynh đệ nhiều, sau này có việc, còn có thể giúp đỡ.”

Hạng thái thái có chút giật mình đang nhìn chị dâu mình. Không nghĩ tới chuyện “Ba lần cầu hôn nữ nhi Hạng gia ” bị nói say sưa đến nay , bất quá là tuồng kịch ăn ý giữa bối cảnh chánh trị rối ren của hai nhà Hạng Từ mà thôi.

Cao thái thái phất phất một loạn tóc rũ xuống bên thái dương của Hạng thái thái: “Có một số việc, không thể chỉ nhìn mặt ngoài. Trong chuyện này có nhiều quanh co uốn khúc trong đó. Nói đi nói lại, nếu như Từ Tự Dụ không phải do thiếp thất sinh, chỉ sợ Từ gia cũng không chú ý đến Nhu Nột. Chính vì hắn là thiếp thất sinh, Cao không được , thấp không xong, lúc này Từ gia mới nhờ cô cô nhà các ngươi ra mặt làm mai mối. Chuyện này, cô gia dù có chút không đúng.

Nhưng cũng không phải là không có cẩn thận suy nghĩ qua. Nhu nột tính tình dịu ngoan, cô cô nhà các ngươi thì có cá tính Tử mạnh. Cắt đứt xương vẫn còn gân, nàng có thể đứng nhìn Nhu Nột bị bất lợi mà không giúp sao?”