Edit: Tiểu Tuyền Thái phu nhân hỏi chuyện của Giản sư phụ : “. . . . . . Nếu không, ngươi đem nàng mời đến nhà của chúng ta, làm cho nàng dạy mấy người phòng may vá nhà chúng ta nâng cao tay nghề hơn —— ta nghe nói, ngươi thường vẽ bộ dáng xiêm y để cho các nàng làm, các nàng có đôi khi còn làm không được. Nếu như Giản sư phụ có thể tới, ngươi cũng có thể tiết kiệm chút ít chuyện.”
Thập Nhất ở nhà mẹ đẻ thường ăn mặc rất đơn giản, nhưng lúc có khách nhân đến, bình thường đều cũng lựa chọn trang phục một phen, nếu như tới nhà người khác làm khách. . . . . . Kể từ khi nàng đến Vĩnh Bình Hầu phủ, còn không có mặc quần áo nào hai lần để ra gặp khách. Đây là thói quen mặc quần áo kiếp trước của nàng. Có phân chia công sở và thường ngày. Thường ngày, thì chủ yếu là thoải mái. Còn công sở thì chủ yếu lấy xinh đẹp, hào phóng làm chính.
Nàng phát hiện y phục nữ nhân của Từ phủ rất nhiều, lúc này mới dần dần làm ình trở lại loại thói quen ban đầu. Không nghĩ tới, vẫn để cho Thái phu nhân phát hiện được.
Thập Nhất Nương cười nói: “Yên kinh tương đối lãnh, cũng không biết Giản sư phụ có nguyện ý đến hay không . Ta sẽ cho người ta mang thư đi phủ Hàng Châu”
Thái phu nhân cười gật đầu: “Đáng tiếc trong nhà con nối dòng ít ỏi. Bằng không, Giản sư phụ tới còn có thể dạy cho các tiểu thư nữ công.”
Trên thực tế, chuyện mời Giản sư phụ tới Yên kinh, Thập Nhất Nương vẫn để ở trong lòng. Cũng không phải nói ở phủ Hàng Châu không tốt, phủ Hàng Châu dù sao cũng là quê quán của Giản sư phụ, bởi vì bình thường mọi người đều cảm giác quê quán mình là tốt nhất, đi ra phần đất bên ngoài kiếm sống cũng là vì hoàn cảnh nên mới ly hương. Hơn nữa nàng ở nơi đâu cũng có thể làm ra tiền, nhưng nếu như có thể tới Yên kinh kiếm được vàng trở về, thì giá trị con người còn có thể cao hơn một chút. Lúc trước không có cơ hội, hiện tại Thái phu nhân nói như vậy rồi, nàng quyết định sau khi từ phủ Trung cần bá trở lại, phải xin La Chấn Hưng giúp đở đưa thư cho Giản sư phụ.
Thái phu nhân nói đến hai ngày trước Thập Nhất Nương làm áo lót cho nàng:
“Hoa mẫu đơn kia thêu rất đẹp, cứ như là thật. May mắn là mặc ở bên trong, nếu như mặc ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ bị người chê cười!”
“Ngài thích là tốt rồi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Chẳng qua là ở trong ống tay áo cùng vạt áo thêu mấy đóa, nào có đạo lý bị chê cười chứ.”
“Sau này hãy để cho phòng thêu thùa làm đi!” Thái phu nhân nói, “Quá phí ánh mắt.”
“Nếu là bận quá thì sẽ làm theo ngài nói.” Thập Nhất Nương nói, “Mấy ngày nay coi như thanh nhàn, nên mới làm cho ngài vài món.”
Hai người cười cười nói nói đi đến phủ Trung cần bá.
Biết là vội tới đưa quà cưới cho Thất tiểu thư, người của Cam gia một mặt phái người đi thông bẩm Cam phu nhân, một mặt sai bà Tử cung kính đem hai người đón vào.
Hai nhà cũng là Hầu tước, phòng ốc xây dựng không khác biệt lắm. Thật không có cảm giác xa lạ. Thập Nhất Nương dìu lấy Thái phu nhân đi chính sảnh phía đông viện.
Mới vừa đi tới viện môn, đã nhìn thấy nha hoàn bà Tử vây quanh Cam phu nhân đi ra.
Nàng mặc hoa bối tử màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng khắp nơi, xinh đẹp tuyệt trần trên mặt có mấy phân mỏi mệt. Xa xa đã cười cùng Thái phu nhân chào hỏi: “Ngài lão nhân gia”Đón hai người đến nhà giữa ngồi xuống.
“Vì hôn sự của Lan Đình mà bận rộn a” Thái phu nhân cười nhìn Cam phu nhân, “Ngươi cũng phảichú ý nghỉ ngơi!”
Cam phu nhân nghe, cảm kích cười một tiếng: “Chủ yếu là ta thích quan tâm mọi chuyện.”
Đang hàn huyên, thì có tiểu nha hoàn dâng trà lên.
Tống ma ma đem danh mục quà tặng đưa a ma bên cạnh Cam phu nhân. Cam phu nhân nói mấy câu khách khí. Trong lúc này có hai quản sự ma ma đến vì hôn sự của Lan Đình xin chỉ thị của Cam phu nhân. Còn có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: ” Phu nhân Vĩnh Xương Hầu tới!”
“Này thật là đúng lúc!” Thái phu nhân vui mừng nói.
“Hai vị Các ngài thật đúng là hữu duyên.” Cam phu nhân cũng cười, đứng dậy đi đón Hoàng phu nhân đi vào.
Cùng đi với Hoàng phu nhân còn có Hoàng Tam phu nhân. Mọi người tránh không được một trận chào hỏi, sau đó đứng dậy đi đến chỗ Lan Đình.
Thập Nhất Nương phát hiện Lan Đình ngụ ở trong tiểu viện phòng Đông Biên, thì trong lòng thầm giật mình.
Không nghĩ tới chỗ ở của nàng nhỏ như vậy.
Mà Lan Đình nhìn thấy Thập Nhất Nương cũng không khỏi trợn to hai mắt.
Thập Nhất Nương liền hướng tới nàng khẽ cười.
Lan Đình lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tiến lên hành lễ ọi người.
Mọi người cười ở trong sãnh đường ngồi.
Thái phu nhân lôi tay Lan Đình, Hoàng phu nhân thì nói rất nhiều lời Cát Tường.
Lan Đình mặc dù hào phóng rộng rãi, nhưng nghe thấy trên mặt vẫn không ngăn được đỏ bừng.
Thái phu nhân nhìn thì cười ha hả, nói: “Tốt lắm, tốt lắm, ta cũng không chọc giận ngươi nữa, để cho Thập Nhất Nương ở lại cùng ngươi trò chuyện, chúng ta đi qua phòng mẹ ngươi ngồi một chút” Sau đó cùng Cam phu nhân chờ trở về nơi ở của Cam phu nhân.
Cam Lan Đình liền cười từ trên xuống dưới đánh giá Thập Nhất Nương.
“Sao vậy?” Thập Nhất Nương cũng đánh giá mình, sợ có cái chỗ nào không thỏa đáng.
“Rất đẹp!” Cam Lan Đình cười nói.
Thập Nhất Nương cười đón nhận. Nói đến chuyện lúc trước: “Lúc trước cố ý tặng thiệp cho ta, mời ta tham gia yến hội, đáng tiếc ta tới không được. Trong lòng vẫn nhớ tới chuyện này “
“Ai nha!” Cam Lan Đình nghe lơ đễnh phất phất tay, “Tới cũng bất quá là vui chơi giải trí.” Sau đó lôi nàng đi nội thất ngồi, “Ngươi khó được tới một lần, chúng ta hảo hảo trò chuyện.”
Bọn nha hoàn đang sửa sang lại hòm xiểng.
Lan Đình khiêm tốn nói: “Có chút loạn !”
Thập Nhất Nương vội nói: “Bên chỗ ta đang xây phòng ốc. So sánh với nơi này của ngươi còn loạn hơn.”
“Nhà các ngươi người ít như vậy còn đắp phòng ốc a!” Cam Lan Đình cùng Thập Nhất Nương ở trên Đại khánh gần cửa sổ ngồi xuống, “Không giống nhà chúng ta.
Bốn đời không có ở riêng, đều nhét chung một chỗ để ở, nghĩ đến quả thật cũng không dễ dàng.” Nàng mình trêu ghẹo .
Khó trách chỗ ở của nàng nhỏ như vậy!
Thập Nhất Nương cười từ trong ống tay áo móc hà bao ra cho Lan Đình: “Mấy viên Nam Châu. Khi nào thích hợp thì lấy chút tiền chọn kiểu rồi đem nó ra làm đồ trang sức đeo tay cũng tốt lắm!”
Lan Đình cười nhận, hướng Thập Nhất Nương nói cám ơn.
Có tiểu nha hoàn dâng trà.
Lan Đình hỏi thập Nương tới : “. . . . . . Nàng hiện tại ra sao?”
Thập Nhất Nương nói: “Lần trước ở năm cái bảy của thập tỷ phu có nhìn thấy nàng.” Sau đó suy nghĩ một chút, đem sự tình nói cho nàng biết, “Chúng ta khi còn bé không có thân cận, nàng cũng không quá vui vẻ khi gặp ta.”
Lan Đình nghiêm túc gật đầu: “Ở Xuân yến lần đó ta cũng nhìn ra. Có đôi khi, người phải nói đến duyên phận.” Giọng nói rất khoan dung hòa ái.
Trong lòng Thập Nhất Nương ấm áp , hỏi tới Tào Nga: “. . . . . . Làm sao không thấy Tam tiểu thư!”
Tiếng nói vừa rơi xuống, màn cửa đột nhiên rung động, một cô gái mặc bối tử màu đỏ đi đến.
Thập Nhất Nương định thần nhìn lại, nguyên lai là Tào Nga.
Trong tay nàng đang cầm vài món xiêm y, một mặt đi, còn một mặt nói đâu đâu:
“Cũng sắp lập gia đình rồi, làm sao lại không biết suy nghĩ như vậy. Mấy món xiêm y này đều là tơ lụa thượng hạng, tuy là mình không thích rồi, cũng có thể thưởng cho bọn nha hoàn mặc. . . . ..” Ngước đầu phát hiện Thập Nhất Nương ngồi ở trong nhà, thì bận rộn dừng lại đề tài, cười nói, “Vĩnh Bình Hầu phu nhân tới!”
Thập Nhất Nương đứng dậy cùng nàng chào hỏi. Lan Đình ngồi ở một bên liền “Xì”
một tiếng, cười lên: “Cứ gọi là Thập Nhất Nương đi. Ngươi gọi như vậy, đem Thập Nhất Nương kêu như lão già vậy”
Tào Nga nghe gương mặt cứng lại: “Ngươi nói bậy bạ gì đó” Sau đó trên mặt liền áy náy hướng Thập Nhất Nương nói xin lỗi, “Vĩnh Bình Hầu phu nhân chớ để ở trong lòng. Thất muội nhà ta là tính tình bụng dạ ngay thẳng.”
Thập Nhất Nương rất hâm mộ Lan Đình cùng Tào Nga có thể gây lộn, khiển trách mà còn lộ ra vẻ thân mật như thế. Nàng cười nói: “Tam tiểu thư cứ gọi ta là Thập Nhất Nương. Dù sao, lúc ta còn không thành hôn chúng ta cũng đã quen biết.”
Tào Nga nghe xong còn có mấy phân do dự.
Lan Đình cười to: “Ngươi nhìn xem, Thập Nhất Nương người ta cũng không nguyện ý!”
Tào Nga liền trợn mắt nhìn nàng một cái, rồi cứng ngắc gọi một tiếng”Thập Nhất Nương” , lại nghe thấy ngoài phòng có tiếng ồn ào náo động truyền đến. Tào Nga mặt trầm xuống, phân phó nha hoàn: “Đi xem một chút, là ai ở ngoài ồn ào. Giao cho bà Tử giữ cửa xử trí đi.”
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ lên tiếng mà đi.
Tào Nga nóng nảy hướng Thập Nhất Nương giải thích: “Mấy ngày qua chuyện trong nhà nhiều, nha hoàn, bà Tử không khỏi có chút vội vàng.”
Nha hoàn, bà Tử cũng là người, không thể nào lúc nào cũng làm được yên tĩnh không tiếng động. Có thể là Tào Nga cảm thấy để cho khách nhân thấy tình cảnh này thì có chút mất mặt.
Thập Nhất Nương vừa muốn mở miệng giải vây, thì cái tiểu nha hoàn vén mành mà vào.
Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, vào cửa liền nhìn Thập Nhất Nương một cái, vừa muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương liền đứng dậy cáo từ: “. . . . . . Chỉ muốn đến xem ngươi một chút. Ngày ngươi lấy chồng ta chắc phải đi Lương gia ăn cưới, không thể tới đưa tiễn ngươi.”
Tào Nga nhìn nha hoàn kia một cái, sắc mặt rất khó nhìn, nhưng vẫn cố gắng cười giữ lại Thập Nhất Nương: “Ngồi một hồi nữa đi”
Lan Đình thì cười nói: “Ngươi bây giờ đã là con dâu người ta rồi, chúng ta không thể giữ ngươi. Lần sau ta làm yến hội nữa, ngươi nhất định phải đến đó.”
“Nhất định, nhất định!” Thập Nhất Nương cười, do hai tỷ muội đưa ra cửa.
Trên đường gặp phải hai nha hoàn, vội vã hướng Đông tiểu viện đi.
Thập Nhất Nương mặc dù kỳ quái, nhưng này dù sao cũng là chuyện nhà của Cam gia. Nàng làm không nhìn thấy, đi đến chỗ Cam phu nhân.
Hoàng tam phu nhân đang nói cái gì, chọc cho Thái phu nhân cùng Hoàng phu nhân cười ha hả, nhưng không có nhìn thấy Cam phu nhân. Thấy Thập Nhất Nương trở lại, Thái phu nhân cười nói: “Nhanh như vậy đã nói xong rồi?”
Thập Nhất Nương cười nói: “Nàng cũng bận rộn. Ta không tiện ở lâu.”
Thái phu nhân khẽ gật đầu.
Hoàng tam phu nhân thì lôi tay nàng: “Một thân xiêm y thật là xinh đẹp.”
Thái phu nhân nhấp miệng cười, bộ dáng rất là đắc ý.
Hoàng phu nhân cười nói: “Vẫn một dạng như lúc còn trẻ. Muốn đem đề tài để mọi người được vui vẻ. Mà mình thì tuổi lớn không đem ra được rồi, cho nên phải đem con dâu đi ra ngoài khoe khoang.”
Thái phu nhân cùng Hoàng phu nhân hết sức tùy ý, cười đối với Thập Nhất Nương nói: “Ngày khác ngươi cho người làm xiêm y cho Hoàng gia Tam tẩu tẩu, tránh cho Hoàng bá mẫu của ngươi nhìn ngươi liền ngưỡng mộ.”
“Ai nha, ” hoàng tam phu nhân cười đến vặn vẹo uốn éo eo, “Với cái thân hình như cái thùng của ta, ăn mặc ra hình dáng sao !”
Đừng nói là hai vị phu nhân, ngay cả ngươi hầu hạ trong nhà, tất cả cũng che miệng cười.
Hoàng tam phu nhân còn ngại không khí không tốt, u oán thở dài, dùng thanh âm giảm thấp xuống tuy nhiên mọi người vẫn nghe được: “Lúc trước Tam ca của ngươi còn nói ta là bình trà, nhưng chỉ qua có hai, ba năm thôi, ta liền biến thành thùng nước.”
Mọi người cuồng tiếu.
Cam gia Đại phu nhân tới.
Nàng cười nhẹ nhàng chào hỏi cùng mọi người, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra hỉ khí không che dấu được , so sánh với Cam phu nhân còn cao hứng hơn mấy phân. Người không biết còn tưởng rằng là nàng gả nữ nhi.
“Rất xa đã nghe thấy một trận cười, trong lòng ta đang buồn bực là ai có bản lĩnh như vậy. Nguyên lai là hoàng tam phu nhân tới.” Cam phu nhân vào cửa đã khen tặng hoàng tam phu nhân, so sánh với thường ngày gặp mặt cũng thân mật hơn. Một mặt nói, một mặt hành lễ cho Thái phu nhân cùng Hoàng phu nhân, “Cũng không trách hai vị phu nhân đi tới chỗ nào cũng muốn mang theo hai vị này, một người là Tiếu Di Lặc, một người là Hiểu Ngữ Hoa.” Rồi khen Thập Nhất Nương, “Nhìn một thân trang phục này. Khắp cả Yên kinh tìm không ra người thứ hai rồi!”
Thái phu nhân nghe cười nói: “Nhìn mở miệng nói kìa, ta còn tưởng rằng là chỉ có tứ thái thái Đường gia là kéo nói, thì ra là Cam gia chúng ta còn cất giấu một đại phu nhân đó.”
Cam đại phu nhân che tay áo cười không ngừng, bộ dạng hết sức thoải mái.
Hoàng tam phu nhân vội cùng Thập Nhất Nương cười tiến lên hành kiến lễ cùng Cam đại phu nhân.
Cam đại phu nhân xin mời bốn người đi một bên khách sãnh dùng bữa: “Mẫu thân bên kia còn có chút việc vặt, ta thay mẫu thân kính một chung rượu.”
Trong nhà mặc dù có nữ nhi phải gả ra khỏi, nhưng ngoài có quản sự, bên trong có ma ma, còn có con dâu làm được việc. Mặc dù có chút kỳ quái việc Cam đại phu nhân vắng mặt, nhưng tất cả mọi người đã chủ trì qua việc bếp núc, tạm thời có tình huống bất ngờ xảy ra cũng là chuyện thường. Không có hỏi nhiều, để Cam đại phu nhân phụng bồi, cười đi khách sãnh.