Chương 17: Nghi Thức Trưởng Thành Của Tiểu Lạc! (nhị)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: Nhã

TruyenYY Mắt thấy càng ngày càng nhiều tiểu thú nhân hóa hình thành công rời đi, đứa nhỏ còn lại càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Lạc nhà bọn họ, Lâm Thông Bảo nhịn không được khóc lên, hắn không để ý đau đớn dùng sức đánh vào ngực của Viêm, tức giận mắng: “Ngươi xem ngươi! Ngươi xem ngươi nói cái gì không có việc gì! Hiện tại cũng không còn ai, tiểu Thang Viên còn chưa có tỉnh!”

Viêm cũng trầm mặc, hắn một bên đau lòng nước mắt của Tiểu Bảo, một bên cũng vì đứa con mà sốt ruột, hắn nhìn thoáng qua Thánh Thủy Lâm Thông Bảo cầm trong tay, cắn răng một cái, hắn đặt mông ngồi xuống đất, đem Lâm Thông Bảo ôm vào trong ngực, cầm qua Thánh Thủy, bắt lấy miệng Tiểu Lạc, đem Thánh Thủy rót vào trong. Hành động này không chỉ khiến Lâm Thông Bảo choáng váng, mà ngay cả các thú nhân chung quanh cũng đều kinh hô một tiếng, Khải Đạt thậm chí chạy vào quảng trường liền mắng: “Viêm! Ngươi điên rồi! Trước khi tỉnh lại làm sao có thể tùy tiện chuốc uống Thánh Thủy! Ngươi muốn giết đứa con của ngươi sao!” Thánh Thủy nhất định phải lúc thanh tỉnh mới được uống, nếu không, loại Thánh Thủy được điều chế đặc biệt này, dược tính mãnh liệt của nó sẽ ở lúc tiểu thú nhân còn chưa có chuẩn bị tốt, sẽ kịch liệt đánh sâu vào tinh thần của chúng nó, khiến cho chúng nó bị tan vỡ!

Lâm Thông Bảo nghe xong, sợ tới mức một chưởng đánh trên mặt của Viêm: “Viêm! Làm sao ngươi có thể làm như vậy, lần này không được, cùng lắm thì đợi đến lần sau Lạc lại tham gia lễ thành nhân a! Ô ô ô! Làm sao ngươi có thể như vậy!”

“Đừng khóc…..” Viêm nhẹ nhàng giữ chặt tay Lâm Thông Bảo hôn xuống, tay bé rất non, đánh ở trên người mình, đau cũng là Lâm Thông Bảo, mình cũng luyến tiếc bé đau.

“Không có cơ hội lần sau!” Hàn cũng đã đi tới, hắn kéo lại tay Khải Đạt đang muốn một quyền đánh Viêm.

“Nếu lần này không thành công, Lạc sẽ không có lần sau.” Tử cau chặt mày, biểu tình thực nghiêm túc nhìn về phía Lâm Thông Bảo giải thích: “Tiểu thú nhân chỉ có thể ở 5 tuổi tham gia lễ thành nhân, nếu thất bại, nó chỉ có thể cả đời làm dã thú, và sẽ bị Bộ Lạc trục xuất!”

Điều này khiến cho Lâm Thông Bảo ngây dại, hắn ngơ ngác nói: “Bị, bị trục xuất? Có ý tứ gì? Ở trong Bộ Lạc không được sao?”

“Trước kia cũng có người thử qua, nhưng thú nhân không thể hóa hình sau khi lớn lên rất khó khống chế thú tính, kết quả.... Hắn cắn chết người nhà mình!” Tạp Ân cũng biết Lâm Thông Bảo khó vượt qua, nhưng hắn vẫn quyết định nói ra.

“Ngươi không nên trách Viêm, hắn cũng là bất đắc dĩ, kỳ thật chính hắn cũng rất thống khổ.” Tử nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lâm Thông Bảo an ủi.

“Nhưng, Nhưng là….” Lâm Thông Bảo sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Lạc vẫn như cũ không có phản ứng, cảm xúc lông mềm như nhung, khiến cho hắn tâm nhuyễn, không biết khi nào thì như vậy, Tiểu Lạc đã trở thành niềm vui của hắn, mỗi lần Viêm không ở, đều là Tiểu Lạc cố gắng chọc cho hắn vui vẻ, hắn thật sự không biết, bây giờ, nên làm sao mới có thể giúp cho Tiểu Lạc.

“Tiểu Lạc có thể do lực lượng không đủ, Viêm một phen này rót vào Thánh Thủy, nếu Tiểu Lạc gắng gượng vượt qua, có thể hóa hình thành công! Nếu không được..... Tổng sẽ chết ở trong miệng dã thú mạnh hơn!” Tử lại ra tiếng, kỳ thật hắn cũng rất đau lòng cho Tiểu Lạc, dù sao mình cũng coi như là nhìn nó lớn lên.

“Động!” Vẫn trầm mặt mà nhìn chằm chằm Tiểu Lạc, Viêm đột nhiên lên tiếng, mọi người vừa thấy, quả nhiên Tiểu Lạc bắt đầu chậm rãi há mồm ra, phát ra thanh âm hút không khí rất nhỏ: “Ti ti” tựa hồ cảm thấy vô cùng đau đớn, nó khởi động tiểu thân mình, lại dùng miệng dùng sức cắn chi trước của mình, Lâm Thông Bảo đau lòng, nghĩ muốn đem tay của mình đưa cho nó cắn, nhưng Viêm so với hắn nhanh hơn, dùng tay mình nhét vào trong miệng Tiểu Lạc. Đổi lấy ánh mắt áy náy của Lâm Thông Bảo, vừa rồi chính mình còn hung dữ đánh Viêm, thế nhưng Viêm còn đối với mình tốt như vậy, mình thật sự không nên…

Tiểu Lạc rất đau đớn, nó cảm giác mình bị chìm ở trong nước, bốn phía đều là một mảnh hắc ám, nước giống như kim châm đâm ở trên thân thể của nó, nó dùng sức cắn xuống đồ vật này nọ, hai chân không ngừng đá động lên, đau quá, đau quá, lỗ mã, mẫu mã các ngươi ở đâu!! Tiểu Lạc đau quá!! Ô ô…… Một lúc lâu sau, nó tựa hồ cảm giác được có ai đang kêu gọi nó, thanh âm đứt quãng ——-“Lạc…..Bảo bối……..Ngoan……Ngoan a………Tỉnh…..Ăn…….Ăn ngon…..Kê….Bánh bao……Hương hương…..Chân gà nướng…….” Lạc khụt khà khụt khịt, là mẫu mã! Là hảo mẫu mã! Còn có chân gà thơm thơm! Là món ăn Lạc thích nhất, mẫu mã làm thức ăn gì đều ngon nhất! Lạc yêu nhất mẫu mã! Lạc muốn mẫu mã!

Mắt thấy buổi chiều liền sắp đi qua, chỉ cần mặt trời xuống núi, Tiểu Lạc sẽ bị phán định là hóa hình thất bại, sắc mặt Viêm càng ngày càng trầm, một câu đều nói không nên lời. Vừa nghĩ tới sắp sửa mất đi Tiểu Lạc, Lâm Thông Bảo nhịn không được khóc lớn, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu thân mình bởi vì đau đớn mà co rút thành một khối.

Cho đến bây giờ, trên thân Tiểu Lạc vẫn không có dấu hiệu hóa hình, nhớ tới Tiểu Lạc tham ăn thích ăn chân gà nướng, thường thừa dịp mình không chú ý liền trộm đi, hắn không khỏi dỗ dành nói: “Tiểu Lạc, ngươi ngoan ngoãn a, ngoan ngoãn mà hoàn thành hóa hình, chờ Tiểu Lạc tỉnh lại, ta sẽ làm thật nhiều thật nhiều chân gà nướng cùng bánh bao thịt cho Tiểu Lạc nga, chúng nó đều là thức ăn Tiểu Lạc thích ăn nhất, chân gà nướng hương hương, Tiểu Lạc muốn ăn bao nhiêu, ta sẽ làm bao nhiêu nga! Có được hay không vậy? Tiểu Lạc tỉnh a!” Nói xong lời cuối cùng, Lâm Thông Bảo đều gào khóc lên. Ngay cả Khải Đạt cũng đã nhào vào trong lòng Hàn khóc nức nở, Tử cùng Tạp Ân đều yên lặng trầm mặt, ngôn ngữ của thú nhân có hạn, thật sự không biết phải an ủi Lâm Thông Bảo đang thương tâm như thế nào.

“Mẫu…..Mẫu…….” Thanh âm kỳ quái từ trong lòng ngực truyền đến, Lâm Thông Bảo cùng Viêm đều mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy trên người Tiểu Lạc bắt đầu chậm rãi tản mát ra hào quang, cái miệng hình hổ hé ra, thỉnh thoảng truyền ra vài thanh âm biến điệu. Cái đuôi cùng tai hổ bắt đầu chậm rãi biến mất, ngay cả bộ lông trên thân cũng từ từ rút đi..... Một cỗ cảm giác vui sướng phát ra từ nội tâm của mọi người, lúc này không chỉ có Khải Đạt bọn họ, mà ngay cả các thú nhân ở một bên vây xem cũng đều vây quanh lại đây.

Chỉ thấy ánh sáng trên người Tiểu Lạc càng lúc càng sáng, thẳng đến chiếu vào mọi người làm cho không mở mắt lên được, chờ ánh sáng rời đi, một cái tiểu oa nhi mập mạp mủm mĩm hiện ra trước mặt mọi người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn của tiểu tử kia vẫn như cũ có chút mệt mỏi, trên con mắt to tròn vì đau đớn mà còn đong đầy nước mắt, Tiểu Lạc chu cái miệng nhỏ đối với Lâm Thông Bảo nói: “Mẫu mã ~ Tiểu Lạc muốn ăn thật nhiều chân gà nướng ~”

Ăn! Ăn! Ăn! Chỉ có biết ăn thôi, ngươi hù chết mẫu mã rồi biết hay không! Lâm Thông Bảo rất muốn nói như vậy, nhưng nhìn đến trên gương mặt Tiểu Lạc vẫn còn tái nhợt, hắn nhịn không được mềm lòng: “Hảo……Chúng ta về nhà liền ăn chân gà nướng!” Nói xong ôm chặt Tiểu Lạc. Vật nhỏ này, thiệt làm mình sợ muốn chết!

“Nga! Thật tốt quá, thành công!” Một đoàn thú nhân đồng loạt phát ra tiếng cười rung trời, ngay cả lão tộc trưởng cũng hùa theo cười lên. Tất cả các đứa nhỏ đều an toàn thông qua, bọn chúng là hi vọng của Bộ Lạc trong tương lai, không có gì so với cái này tốt hơn!

Viêm thở ra, trên mặt không tự giác lộ ra một nét cười thoảng hiện! Tử vỗ lấy bả vai của hắn, nói: “Chúc mừng ngươi, tiểu khả ái yêu thương Lạc như vậy, về sau các ngươi nếu trở thành người một nhà thì thật hạnh phúc nga!” Viêm trầm mặt không nói, hắn đương nhiên biết, Tiểu Bảo của hắn tuy rằng ngoài miệng nói không muốn, kỳ thật Tiểu Bảo đã sớm đem hắn cùng Lạc trở thành người một nhà, sẽ không buông ra! Xem! Vừa mới rồi Lạc gọi Tiểu Bảo là mẫu mã, Tiểu Bảo cũng không phủ nhận nga?!

“Chúng ta về nhà đi!” Viêm nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo, đem hai người đều ôm sát vào trong ngực, về sau sẽ không có gì có thể tách rời bọn họ!

“Hảo!” Lâm Thông Bảo nín khóc mỉm cười, lại nghĩ tới bộ dáng một nhà phu phu thú nhân vừa rồi, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lạc cư nhiên bắt đầu hồng lên, nhịn không được học các giống cái khác đem Tiểu Lạc nâng lên cao, ở trong tiếng kinh hô của Tiểu Lạc để nhóc cưỡi ở trên cổ của Viêm!

“Oa! Ha ha ha……” Tiểu Lạc vui vẻ cực kỳ! Nó lớn như vậy, chưa từng vui vẻ như ngày hôm nay, trước kia lỗ mã tuy rằng cưng chìu nó, nhưng chưa từng dung túng cho nó kỵ lên cổ như vậy, quả nhiên có mẫu mã thật tốt!

Trông thấy trong mắt Viêm bất đắc dĩ cùng sủng nịnh, Lâm Thông Bảo sờ sờ cái mũi “Hắc hắc” ngây ngô cười, ngẫu nhiên thả lỏng, vui vẻ một chút không phải rất tốt sao! Lại nhìn thấy Tiểu Lạc vui mừng hớn hở uốn a uốn éo thí thí, sợ nó rơi xuống, Lâm Thông Bảo nhanh chóng vươn hai tay nâng thí thí Tiểu Lạc ——-Viêm nhìn cảnh này mà vui vẻ! Lâm Thông Bảo toàn bộ nhào vào trong lòng ngực của hắn, hai tay đều ôm cái cổ của hắn nga!

Đoàn người vô cùng cao hứng mà quay trở về nhà, nhóc con suy yếu trong chốc lát lại liền sinh long hoạt hổ! Rõ ràng là tiểu thí hài vừa mới hóa hình, cũng đã bước nhanh như bay, Lâm Thông Bảo nhìn xem mà không ngừng hắc tuyến, thú nhân quả nhiên là trong ngoài đều mạnh, ngay cả tiểu oa nhi cũng không ngoại lệ! Vừa mới còn sinh ly tử biệt! Lúc này, tiểu tử kia hoàn toàn quên đi đau đớn, ở trong phòng nhảy lên nhảy xuống, hơn nữa còn thêm Khải Đạt sôi nổi, hai người ở trong phòng quăng ném trái bóng cao su mà Lâm Thông Bảo vừa lấy ra từ trong không gian chơi, càng về sau, thấy được cao su co dãn tốt như vậy, đánh vào người cũng không đau, liền đem nó nện lẫn nhau, bóng cao su bắn lên, thỉnh thoảng còn đánh lên trên thân người khác, tức giận đến làm cho người ta muốn cho bọn hắn ăn đòn.

Lâm Thông Bảo thực hiện lời hứa, hiện tại mặt trời đã xuống núi, ai biết còn có thể bắt được gà hay không đây? Lại lo lắng đến sức ăn của các thú nhân, vì thế đành đem gà trong không gian bắt ra, sau khi cào cấu bắt được năm con, một con chặt nhỏ, nấu với mộc nhĩ (nấm mèo). Hai con dùng để nấu canh, còn lại hai con làm gà ăn mày; trong lúc đó vì Tiểu Lạc nghịch ngợm, có một con gà bị xổng mất, làm hại bọn họ chân chính thể hội một phen cảnh tượng “Gà bay chó sủa”! Đến cuối cùng ước chừng giằng co cả canh giờ mới đem nó bắt được.

Đem thịt thú mấy ngày hôm trước còn dư làm sườn xào chua ngọt, thịt heo ướp quả mơ, giò heo hầm……Làm nhiều thành mười phần thịt ăn, lại xào bốn món rau xanh, hai món canh, lúc này mới dọn cơm lên cho mọi người ăn.

Trừ bỏ Viêm, ngay cả Khải Đạt đều chỉ biết Lâm Thông Bảo biết làm bánh bao thịt vừa mềm lại vừa thơm, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể ăn một bữa tối thịnh soạn như vậy, mấy người thiếu chút nữa ngay cả nước miếng đều chảy ra, chẳng những đem tất cả thịt, đồ ăn, nước canh, thậm chí ngay cả một hột cơm đều cầm lên ăn vào trong bụng, Khải Đạt còn khoa trương mà đem chén dĩa liếm lấy một lần lại một lần! Quá đã, chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy! Tiểu Lạc vỗ vỗ cái bụng cao cao bị uy đến thành một cái đồi nhỏ, hạnh phúc mà nằm trong lòng ngực Lâm Thông Bảo: Thật hạnh phúc! Quả nhiên vẫn là mẫu mã giỏi nhất!

Tiễn mọi người rời đi, Khải Đạt quyết định ngày mai nhất định phải tiếp tục đến học nấu ăn, làm cho Lâm Thông Bảo hết chỗ nói nổi, hắn yên lặng hủy diệt hắc tuyến trên đầu, nghĩ: Hi vọng ngày mai.... sẽ tốt hơn?!