*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộng
Beta: Nhã
Giữa trưa, sau khi ăn xong, Viêm mang theo Lâm Thông Bảo đi một chuyến đến chỗ lão tộc trưởng thuyết minh tình huống của Lâm Thông Bảo, lão tộc trưởng thực thân thiết, hắn là thúc thúc của Viêm, sau biết Viêm có tình ý với Lâm Thông Bảo, liền lập tức đồng ý cho Lâm Thông Bảo cùng Viêm ở cùng một chỗ. Trước khi đi, hắn đối với Viêm nói: “Về sau Bộ Lạc này nhờ vào ngươi.”
Viêm đem Lâm Thông Bảo trở về nhà, sau đó cùng với nhóm thợ săn trong Bộ Lạc đi săn bắn, hắn đã xuất môn mười ngày, bây giờ trở về tự nhiên là phải tham gia vào trong đội săn bắt của Bộ Lạc, tiếp qua một thời gian nữa, hắn phải tham gia kỳ tuyển chọn tân tộc trưởng.
Viêm đi không bao lâu, Khải Đạt cùng Lạp Á lại chạy tới, Khải Đạt líu ríu nói mình đem bánh bao ôm trở về nhà mời Hàn ăn, Hàn nói ăn thật ngon, còn một hơi ăn đến năm, sáu cái.... Sau đó xế chiều trước khi Hàn đi săn thú còn chuẩn bị mang theo một bao bánh bao lớn, bảo là muốn cấp cho Tử cùng Tạp Ân nếm thử một chút..... Nói mình phải cùng Lâm Thông Bảo học tập cách chế biến làm cái này cái kia....
Vì thế, cả một buổi chiều, Lâm Thông Bảo đều luôn phấn đấu nhào bột. Đợi cho Viêm trở về, thì Lâm Thông Bảo cũng đã muốn phấn đấu đến năm sáu giờ, hiện tại trong đầu đều toàn là bánh bao! Bánh bao! Bánh bao!
May mắn Viêm còn dẫn theo Hàn tới, lúc này mới lôi Khải Đạt cùng Lạp Á đang ôm lồng bánh bao cười đến ngốc hề hề đi, giúp cho Lâm Thông Bảo thoát khỏi khổ ải.
Nhưng hắn cao hứng quá sớm, hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư.... Liên tục năm ngày, mỗi ngày giữa trưa Khải Đạt đều lôi kéo Lạp Á đến nhà Viêm tìm Lâm Thông Bảo nói muốn học cách làm sủi cảo, làm bánh bao, làm sủi cảo, làm bánh bao.... Hơn nữa còn vô cùng sáng tạo, tạo ra đủ loại bánh bao ‘Tạo hình mới, nhân bánh mới, cách thực hiện mới.’ Vỏ bánh mềm mại đến trong tay khéo léo của bọn họ liền biến thành “hỗn tạp”, hình dạng hết sức kỳ lạ, làm cho Lâm Thông Bảo chỉ biết câm nín, nguyên liệu làm nhân loạn thất bát tao coi như xong đi, quá trình thực hiện còn kỳ quái hơn, đem bánh bao xuyên qua cây que rồi đem đến trên lửa nướng cũng coi như có thể cho qua! Nhưng vì sao còn xuất hiện ngày càng nhiều tạo hình mới?
Lâm Thông Bảo 囧囧 mà gói lấy bánh bao, trong lòng không ngừng suy nghĩ, còn muốn gói bao lâu a, nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ mắc chứng sợ bánh bao luôn mất! Hơn nữa, bột trong không gian không phải là vô hạn, mỗi ngày cứ làm bánh bao thế này, có lẽ còn chưa tới mùa đông, bột mì sẽ bị dùng hết. Ngẫm lại, hiện tại ở mùa này cũng không phải là thời gian trồng lúa, nếu ở hiện đại, chỉ sợ tiếp qua không bao lâu đã đến mùa thu hoạch đi? Hay là sang năm, nhất định phải thử tìm một chỗ trồng lúa mới được, nếu không về sau sẽ không có ăn nữa, ngẫm lại, nơi này mỗi ngày không phải ăn trái cây chính là thịt, ăn mỗi ngày cũng không phải không ngán nga?!
Lâm Thông Bảo cứ như vậy, hàng ngày trải qua buổi sáng được Viêm hầu hạ rời giường ăn cơm, tiễn Viêm đi săn thú, trở về chơi đùa với Tiểu Lạc, sau bữa cơm trưa thì bị Khải Đạt cùng Lạp Á chộp tới làm “Tạo hình” bánh bao, buổi chiều hướng Viêm kể khổ đủ loại, buổi tối thì bị Viêm dùng hình người ôm ngủ đến sáng.
Ngày như vậy rất nhanh liền trôi qua chẳng mấy chốc đến ngày cử hành nghi thức thành nhân cho Tiểu Lạc, buổi sáng ngày hôm nay, Lâm Thông Bảo hạnh phúc mà chọt chọt Tiểu Lạc còn đang ngủ say đến ngốc hồ hồ, hỏi Viêm đang nấu cháo: “Mấy ngày nay, Tiểu Lạc như thế nào luôn nằm ngủ thế?” Đã liên tục ba ngày đều như vậy, nhưng mà kêu thế nào cũng không có tỉnh, nhớ rõ ngày hôm qua Khải Đạt không cẩn thận đem nồi nhôm rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng “Phanh” thật lớn, nhưng mà nhóc kia vẫn như cũ nằm ngủ, ngay cả một cái nhăn mặt cũng không không có, ngủ vô cùng say sưa.
“Sắp đến lễ thành nhân, trước lễ mấy ngày phải bảo trì lực lượng, mới có thể ở lễ thành nhân thành công chuyển sang hình người.” Viêm ôn nhu mà nhìn Lâm Thông Bảo trả lời.
“Biến thân rất nguy hiểm sao?” Lâm Thông Bảo có chút lo lắng.
“Không, sẽ không, nhưng mà tiểu thú nhân ở lần đầu tiên biến thân, sẽ có chút đau đớn, bình thường tiểu thú nhân đều có thể chịu được.” Viêm nói xong lại thoáng nhìn qua thân hình nhỏ gầy của Tiểu Lạc, cũng không nói nữa.
————
Ăn xong bữa sáng, Viêm liền ôm Lâm Thông Bảo đi đến trước quảng trường trong Bộ Lạc, nơi đó là địa phương tổ chức lễ thành nhân của tiểu thú nhân, tộc trưởng sẽ tự mình đến chủ trì. Trên đường nhìn đến không ít thú nhân phu phu ôm tiểu hổ hướng đến quảng trường, những tiểu tử kia có một số cũng giống như Tiểu Lạc, đều nằm ngủ ở trong lòng của mẫu mã, có một số đã muốn tỉnh, ở trong lòng của mẫu mã hoạt bát mà vươn đầu ra nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên tinh thần lực của những tiểu tử này rất tốt.
Tới quảng trường, phát hiện nơi này đã vây quanh không ít người, có ôm tiểu thú nhân, cũng có đến tham quan.
“Tiểu khả ái, nơi này nơi này!” Một tiếng nói quen thuộc truyền tới, không cần nghĩ cũng biết là Khải Đạt!
Lâm Thông Bảo quay đầu vừa thấy, quả nhiên! Tên kia đang đứng ở bên cạnh quảng trường hướng hắn dùng sức phất tay, đứng bên cạnh còn có Hàn, Tử, cùng với Tạp Ân. Nhưng Khải Đạt trong lúc hô, lại làm cho rất nhiều thú nhân quay đầu nhìn về phía Lâm Thông Bảo, bọn họ đều thực muốn nhìn đến một chút giống cái mà Viêm mang về, nghe nói: siêu cấp đáng yêu, siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp mềm mại, siêu cấp... Tiểu giống cái!
“Ai? Có phải là giống cái mà Viêm mang về?”
“Thật đáng yêu a ~”
“Thoạt nhìn thật nhỏ a…..”
Phần đông ánh mắt thú nhân sáng như đuốc, làm cho Lâm Thông Bảo sợ đến mức vội vàng đem đầu lùi về! Ni mã! Nhìn cái gì vậy, xem ta là hầu tử sao!!
Viêm ôm Lâm Thông Bảo hướng về phía Khải Đạt đi đến, dọc theo đường đi, hắn mặt lạnh bắn phá chung quanh, hướng những ánh mắt nóng bỏng của các thú nhân phát đi cảnh cáo, tiểu gia hỏa là của hắn, ai cũng đừng nghĩ từ trong tay hắn cướp đi!
Các thú nhân không sợ chiến đấu, bởi vì bọn họ đều tin tưởng khí lực cường đại của chính mình. Hơn nữa bởi vì giống cái thưa thớt, rất nhiều thú nhân sẽ vì tranh đoạt mà phát sinh tranh đấu. Bọn họ đều tin tưởng vững chắc, chỉ có thú nhân cường đại mới có được giống cái, mới có thể bảo hộ tốt giống cái. Bởi vậy, ở nơi này, cho dù một thú nhân cùng một giống cái có quan hệ tốt đến mức nào, nhưng chỉ cần bọn họ còn chưa kết thành bạn lữ, thì những thú nhân khác có quyền đối với thú nhân đó đưa ra lời thách đấu để chứng minh mình cường đại, để giống cái có hảo cảm với hắn, hắn cũng có quyền theo đuổi giống cái đó. Hiện giờ, đã có không ít thú nhân bắt đầu rục rịch, nhưng còn ngại khí thế cường đại của Viêm, lúc này đành phải giương mắt nhìn.
“Ha ha ha, tiểu khả ái thật sự là rất được hoan nghênh a!” Lãnh khí của Viêm có thể đông chết người, nhưng Khải Đạt vẫn như cũ không tiếp thu mà vẫn cười ha ha. Hàn ở phía sau liếc mắt đưa Khải Đạt ôm vào trong lòng, đối với Viêm mặt càng ngày càng đen nói: “Lạc còn chưa có tỉnh sao?”
Lâm Thông Bảo nhấc lên da thú bao quanh, lộ ra Tiểu Lạc vẫn còn đang ngủ: “Còn chưa có tỉnh lại. Viêm, nghi thức chừng nào thì mới bắt đầu a?”
Nghe được tiểu giống cái nói, sắc mặt Viêm mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, Bảo Bảo đã ở trong tay của mình, hắn chạy không thoát! Sau khi nghĩ thông, hắn chỉ vào bên trái trả lời: “Chờ đến giữa trưa tiếng trống da thú vừa vang lên thì sẽ bắt đầu, chúng ta đi đến phía trước chờ đi.”
Lâm Thông Bảo theo tay hắn chỉ nhìn tới, quả nhiên ở bên trái quảng trường phía trước có đặt một cái trống thực nguyên thủy, trống rất lớn, cái giá đỡ cũng làm rất cao, da trống không biết là cái da thú gì, đen sẫm thoạt nhìn đã rất lâu đời.
“Ai da, năm nay thật sự là náo nhiệt a, nghe nói năm nay tiểu hài tử tham gia lễ thành nhân có đến ba mươi hai đứa nga.” Khải Đạt vịn tay Hàn nói với Lâm Thông Bảo.
“Có ba mươi hai đứa sao?” Lâm Thông Bảo nghi hoặc, nghe Viêm nói... Tại trong Bộ Lạc này có tám trăm người, giống cái chỉ có không đến hai trăm người, mà tiểu thú nhân đã tiến hành qua nghi thức thành nhân cũng chỉ không đến một trăm, năm nay xác thực có đến ba mươi hai tiểu thú nhân thành nhân đúng thật là rất nhiều. Lại nhìn mấy người bên cạnh hỏi: “Hôm nay sao lại chỉ có các ngươi? Lạp Á như thế nào không có tới?”
“A nha! Lạp Á hôm nay có việc nên không thể tới, thực là đáng tiếc. Nghe nói ngày hôm qua có thú nhân chạy đến nhà hắn cầu hôn!” Trên mặt Khải Đạt có chút vui sướng khi người gặp họa: “Kết quả bị lỗ mã Lạp Á đánh vào mặt cho bầm dập!” Lâm Thông Bảo hắc tuyến, Khải Đạt ngươi đắc ý như vậy làm gì chứ?
Nhìn người tụ tập càng lúc càng đông, Lâm Thông Bảo nhịn không được hỏi Viêm: “Viêm, chúng ta có cần vào trong một chút không a? Người ở đây thiệt nhiều.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta đi lên phía trước một chút, nhìn càng thêm rõ ràng!” Khải Đạt không an phận mà chạy đến đằng trước mở đường, thú nhân phía trước nhìn thấy là giống cái, liền nhanh chóng tránh đường. Để cho Khải Đạt một đường nhảy lộc cộc đi qua, lưu lại vài thú nhân nhịn không được lắc đầu, thật sự là hoạt bát quá…… Tử vỗ vỗ bả vai Hàn nói: “Khối băng a, chờ ngươi cùng Khải Đạt sau khi kết bạn, cần phải dùng sức chút nga ~ ha hả ~” nói xong liền lưu lại Hàn đang xanh mặt, cười tà đi khỏi…… Lâm Thông Bảo nhìn theo thân ảnh Tử tóc dài phiêu phiêu xinh đẹp, thật sự không muốn lý giải nội dung mà hắn vừa nói —_—
Mấy người chen đến phía trước, Lâm Thông Bảo mới phát hiện ở giữa quảng trường là một tượng đá cực lớn, chừng hai mươi mét, bởi vì kỹ thuật điêu khắc quá kém, thế cho nên nhìn qua vừa thấy giống sư vừa thấy giống hổ, lại không biết rốt cuộc là sinh vật gì, nhưng Lâm Thông Bảo biết cái này chính là Thú Thần mà các thú nhân tế bái. Dưới tượng đá chất đầy những cục đá vuông vức sáng bóng, như là đã được sử dụng thật lâu, mặt trên bày một cái tô hôm trước do Viêm muốn cảm tạ Lan mà đưa đồ ăn tới cho hắn, mặt trên dùng lá cây đậy lại, không biết bên trong chứa những thứ gì.....
Khải Đạt ở một bên sôi động mà giới thiệu nói: “Nơi này là thần thánh dàn tế, vô luận là lễ thành nhân của tiểu thú nhân, hay lễ kết bầu bạn, hay lễ tuyển chọn tộc trưởng, nói chung là những nghi thức trong đại đều được ở trong này cử hành nha.”
“Đông! Đông——” Một thú nhân hướng trống da thú đánh xuống, nguyên bản ở trên quảng trường các thú nhân đang ồn ào nhất thời yên tĩnh trở lại. Lão tộc trưởng Khang Đức bước đi vững vàng, bước đến trước dàn tế, mặc dù tóc đã trắng xóa, nhưng thanh âm to vang: “Hôm nay là ngày nhóm tiểu thú nhân làm lễ thành nhân, ta cũng không nói thêm cái gì, giống như trước kia, mọi người có thể đi lên lấy một ít Thánh Thủy, để cho nhóm tiểu thú nhân uống nó, sau đó là có thể tiếp nhận quang huy của Thú Thần, bắt đầu lần hóa thân đầu tiên!”
Nói xong, liền bắt đầu đến phân phát Thánh Thủy cho nhóm phu phu thú nhân. Lâm Thông Bảo phát hiện, các tiểu thú nhân còn đang ngủ cũng đã tỉnh táo lại. Hắn vội vàng nhìn lại Tiểu Lạc trong lòng ngực mình, đã thấy miệng nhóc kia hơi hơi mở rộng, thân hình mềm như nhung cuộn tròn lại, vẫn đang ngủ say sưa, Lâm Thông Bảo kéo tay Viêm đang ôm mình, lo lắng không thôi hỏi: “Viêm, Lạc còn không có tỉnh, làm sao bây giờ a?”
“Không có việc gì.” Viêm cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn an ủi Lâm Thông Bảo: “Đừng lo lắng, chúng ta trước đi lĩnh Thánh Thủy đi.”
“Ân, được rồi” Lâm Thông Bảo xem những phu phu thú nhân khác cũng đã mang theo tiểu thú nhân của mình đi lĩnh Thánh Thủy, vì thế, bọn họ cũng chỉ có thể trước đi lĩnh rồi nói sau, mà Khải Đạt cùng Tử bọn họ lại chỉ có thể ở ngoài quảng trường chờ.
Đi đến trước tượng đá, Lâm Thông Bảo một tay cầm lấy vỏ Xác Xác quả đựng Thánh Thủy, một tay ôm Tiểu Lạc, không biết nên làm cái gì bây giờ. Xem các tiểu thú nhân khác đã thật vui vẻ mà uống xong Thánh Thủy, thân thể bắt đầu chậm rãi cuộn mình, toàn thân phát lên tia sáng……. “Ngao!” chỉ nghe một tiếng thú rống, một cái tiểu thú nhân đã hoàn thành hóa thân, khỏe mạnh, kháu khỉnh, thân mình nhỏ bé rõ ràng chỉ có 5 tuổi, lại giống như tiểu đại nhân 7, 8 tuổi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kêu ngạo. Lỗ mã của tiếu thú nhân kia một phen khiêng hắn lên, để cho nó ngồi ở trên đầu vai của mình, tiểu tử kia cao hứng mà “Oa oa” kêu loạn, giống như đang nói “Chậm một chút”, “Cẩn thận” linh tinh, một nhà chậm rãi tách ra mọi người trở về nhà mình. Ngay sau đó, lại có nhiều tiểu thú nhân thành công hóa hình rời đi.
Nhưng…….. Tiểu Lạc vẫn là không tỉnh lại, Lâm Thông Bảo bắt đầu khẩn trương lắc thân mình Tiểu Lạc: “Tỉnh, tỉnh a tiểu Thang Viên,” Viêm nhẹ nhàng đè lại bàn tay nhỏ bé của Lâm Thông Bảo, lắc đầu, “Không có việc gì, cái này gọi là bất tỉnh, chỉ có thể chờ cho tự mình tỉnh lại.” Viêm cũng có chút bận tâm, hắn biết thân thể đứa con của mình không khỏe mạnh cường tráng như những đứa nhỏ khác, nhưng hắn vẫn không thể ngờ được thân thể Tiểu Lạc lại kém đến như vậy.