Chương 9: Ước Mộng Ngập Tràn Nhưng Tình Yêu Lại Bé Nhỏ

Khi đang yêu nhau, hai người luôn coi đó như một trò vui đùa, nhưng thực ra chuyện này nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy vô cùng ngọt ngào. Đáng tiếc sự ngọt ngào đó đã là quá khứ, còn hiện tại lại bi thương biết bao.

Kể từ sau khi Ân Tấn Minh được thăng chức, những cuộc chuyện trò tâm sự của hai người ngày một ít, chẳng biết vì áp lực công việc khiến con người ta chẳng muốn mở lời, hay là vì cuộc hôn nhân này vốn đã bình lặng đến nỗi chẳng kiếm được câu chuyện nào phù hợp, hay là hai người đều cảm thấy đối phương quá quen thuộc, giống như tay trái tay phải của mình vậy, chẳng cần thiết phải nói với nhau nữa.

Vương Nhã Khả thì không nghĩ như thế, cô hoài niệm biết bao khoảng thời gian yêu nhau, hoài niệm biết bao những ngày mới cưới. Mọi người đều nói năm đầu tiên kết hôn là một cuộc hôn nhân giấy, vì nó giống như tờ giấy, chỉ cần va chạm nhỏ là có thể rách ngay, chẳng thể chống chọi được dù một con sóng nhỏ. Nhưng, cuộc hôn nhân giấy của họ lại chẳng gặp phải tình huống đó, hai người làm cùng một công ty, dù bận thế nào, hằng đều gọi cho nhau hai ba cuộc điện thoại, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm, tan ca lại sánh bước bên nhau về nhà. Cho nên hồi đó cô mới can tâm tình nguyện xắn tay áo vào bếp nấu cơm nhằm lắp đầy cái dạ dầy của anh.

Năm đầu tiên vất vả khó khăn nhất, nhưng họ vẫn có thể hạnh phúc như vậy, tại sao lúc này lại không thể hòa hợp, lại nảy sinh nhiều vấn đề trái ngược như vậy? Họ mệt mỏi khi nhìn thấy nhau hay là trái tim đã kiệt sức mất rồi? Lẽ nào ba năm kết hôn mà mọi người thượng gọi là hôn nhân da thuộc, đối với họ lại không phải là da trong da thuộc mà lại là mệt trong mệt mỏi?

Trong lòng Nhã Khả chất chứa rất nhiều nghi vấn, nhưng Ân Tấn Minh nhất định không nói thì cô cũng chẳng muốn hỏi những việc đó.

Tại sao anh không nói, tại sao anh không giải thích về cuộc điện thoại đó, về dấu son môi đó?

Giải thích với cô khó khăn đến vậy sao? Ánh mắt anh có thể xuyên qua cơ thể cô đỏ dồn lên mấy thứ hoàn toàn không liên quan đến cô, vậy thì cô là cái gì? Người tàng hình ư? Lúc này Vương Nhã Khả hoàn toàn không hiểu được trong con mắt của Ân Tấn Minh, cô rốt cuộc là cái gi?

Cô không thể hỏi, bởi nếu cô hỏi cô sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động, thậm chí còn bị chôn vùi dưới hố cát. Cô tự hỏi bản thân mình liệu có thể nở hoa cho dù bị chôn vùi dưới hố cát như Trương Ái Linh từng nói hay không? Nhưng cô vẫn hy vọng Ân Tấn Minh thẳng thắn nói cho cô biết chuyện đó là như thế nào, cho dù chỉ là nói dối, nhưng như thế còn chứng là anh vẫn tôn trọng cô.

Nhưng anh lại không nói, ngay cả việc lừa dối cô anh cũng chẳng buồn làm.

Là vì người phụ nữ kia sao? Người phụ nữ đã nghe điện thoại ngày hôm đó, người phụ nữ đã in dấu son môi lên cổ áo anh sao?

Cô đã biết người phụ nữ nghe điện thoại hôm đó là ai rồi.

Công ty lớn đến như thế sao, nhiều phòng ban như vậy sao, muốn biết người đó là ai khó lắm sao? Chắc là An Thư Mỹ rồi, cô ta là nhân vật thần bí từ trên phái xuống, vừa vào công ty đã ngồi ở ngôi cao như vậy, cố vấn Phòng Marketing. Vì mối quan hệ trong công việc, hai người họ cũng không phải là chưa từng gặp nhau riêng lẽ.

Sự ưu tú nổi bật riêng của An Thư Mỹ được thể hiện từ phong thái cho tới cốt cách. Người xuất chúng như cô ta luôn coi chuyện tình cảm như quyền lợi nghiễm nhiên của mình. An Thư Mỹ hơn người như vậy, ngay cả phụ nữ nhìn vào cũng không thể phủ nhận, vừa xinh đẹp lại quyến rũ. Trên đời có mấy người đàn ông có thể cự tuyệt sự chủ động tấn công của một người phụ nữ hấp dẫn đến như vậy?

Vương Nhã Khả đưa hai tay ôm lấy mặt, dòng nước ấm áp lăn xuống mu bàn tay, xuyên qua kẽ ngón tay chảy xuống mặt, nhưng trái tim cô lại lạnh giá vô cùng.

Ở trong phòng tắm khá lâu, tuy quạt thông gió không ngừng quay nhưng Nhã Khả vẫn vô cùng bức bối. Thận trọng đứng lên, cô không muốn vì bị thiếu ôxy mà phải chết ngạt trong này, cho dù cô có bị hôn mê trong phòng tắm thật cũng chẳng có ai phát hiện ra đâu.

Tắm xong bước ra ngoài, Ân Tấn Minh đã xem hết trận bóng. Anh hướng về phía Nhã Khả nói: “Hôm nào cũng tăng ca, bận lắm sao?”.

“Ừ, bản kế hoạch mới!”

“Khách hàng nào?”

“Hâm Bằng!”

Ân Tấn Minh chau mày vẻ không hài lòng: “Tại sao giờ em lại nói trống không như thế?”.

“Nói trống không như thế nào?”, Vương Nhã Khả quay đầu liếc nhìn anh.

Ân Tấn Minh lại chau mày, anh cảm thấy mọi hình thức trao đổi giữa họ giờ đây đều trở nên thừa thãi. Mặc dù sống chung một không gian, nhưng dường như ai muốn mở lời trước cũng phải tích cóp đủ dũng khí để phá vỡ bầu không khí yên lặng đáng sợ này,

Anh không muốn cãi nhau, bởi mỗi lần cãi nhau cô đều ngủ trong phòng ngủ, còn anh ngủ ngoài phòng khách, hoặc anh ngủ trong phòng ngủ thì cô lại ra ngoài phòng khách. Vài ngày không ngủ chung, không sinh hoạt vợ chồng, không ăn cơm ở nhà, nhà dường như đã trở thành quán trọ đối với hai người họ. Những lúc hai người cùng ở nhà thì lại vắng vẻ, yên ắng đến mức chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

Cảm giác tĩnh lặng này vô cùng đáng sợ. Ân Tấn Minh cố nín thở, với tay tắt tivi, nói: “Em không thể nói thêm vài câu được sao? Anh mà không nói nói thì em cũng chẳng buồn mở lời, em cứ im im không nói gì như vậy mà không cảm thấy khó chịu sao?”.

“Cảm ơn đã quan tâm!”, Vương Nhã Khả lạnh lụng buông một câu rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Vương Nhã Khả rất lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt. Vả lại, ánh mắt của cô cũng lạnh nhạt, lạnh đến mức khiến Ân Tấn Minh có cảm giác như mình đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Điểm này không giống với Vương Nhã Khả trong ấn tượng của anh, một Vương Nhã Khả từng chỉ tay vào mũi anh mà nói rằng: “Sau này đừng có nghĩ đến chuyện tự sát, tôi có thể cứu anh được một lần nhưng chẳng thể cứu được lần hai đâu!”, một Vương Nhã Khả rõ ràng là đang cố ý giễu cợt anh nhưng lại giả bộ như không có chuyện gì để cho anh như một cái động thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Khi đó cô bướng bỉnh, giảo hoạt, phá phách, ưa làm nũng, động một chút là muốn tỏ vẻ ta là ác nữ chẳng biết sợ ai. Nhưng tính cách ngang ngược giảo hoạt của cô khi ấy thật đáng yêu, vả lại, cũng không phải lúc nào cũng thế, có lúc cô cũng rất biết điều, khá lãng mạn, đôi khi mang chút ảo tưởng không thực tế nên thường ra những bộ dạng hài hước, xấu xí như trên phim ảnh. Mỗi ngày ở bên cô, anh đều vô cùng thoải mái.

Nhưng Nhã Khả của hiện tại càng lúc càng khó nắm bắt. Anh vẫn cho rằng chuyện ân ái lần trước đã khiến hai người có thể xích lại gần nhau hơn, và những vụ cãi cọ trước đó sẽ như mây bay gió thổi. Nhưng, cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, Vương Nhã Khả lại càng lạnh nhạt với anh hơn, không thích chuyện trò, càng không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.

Không giống chiến tranh lạnh, giữa họ vốn không có mâu thuẫn, lấy đâu ra chiến tranh lạnh?

Nhưng nếu không phải chiến tranh lạnh thì giữa họ rốt cuộc là có chuyện gì?

Hai người chung sống dưới một mái nhà, đôi lúc không cẩn thận ánh mắt cũng sẽ ***ng chạm nhau, nhưng cũng không đến mức phải nổ đùng đùng như pháo nổ, bởi căn bản đâu có mồi lửa nào để châm ngòi lên đống lửa ấy.

Cho dù là người xa lạ, khi ánh mắt gặp nhau cũng phải lễ phép mà nở nụ cười lịch sự, nhưng Vương Nhã Khả ngay đế việc cười cũng chẳng làm nổi, cô cứ như người lạnh lùng có khuôn mặt đóng băng vậy, cô nhìn anh cũng chẳng khác gì đang nhìn một khúc gỗ.

Ân Tấn Minh không cam tâm, hay nói cách khác là anh đang tức giận, vợ hiền gì chứ, trông bộ dạng của cô lúc này có giống một người vợ hiền hay không? Ở công ty thì phải chịu đựng sếp tổng, về đến nhà còn phải nhẫn nhịn vợ, thử hỏi có thằng đàn ông nào còn muốn sống nữa không? Nếu kết hôn mà lại có cuộc sống thế này thì còn kết hôn làm gì cơ chứ? Thà rằng cứ cãi nhau một trận còn hơn cứ như thế này.

Ân Tấn Minh đứng dậy, tuy vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố dịu giọng nói: “Vương Nhã Khả, em đang chơi trò giả câm đấy hả? Nửa ngày mới nói được một câu, em đang đối phó với anh đấy à?”.

Vương Nhã Khả dừng bước, quau đầu liếc nhìn Ân Tấn Minh một cái, thầm tự giễu, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu Ân Tấn Minh ngoại tình, anh sẽ kiên quyết không chịu thừa nhận mà sẽ trốn tránh, sau đó lấy cớ là tình cảm không hợp rồi đề nghị ly hôn. Đó chẳng phải là ménh khóe mà cánh đàn ông vẫn thường hay sử dụng sao? Cãi nhau, chiến tranh lạnh, hay là ly thân… cuối cùng, anh sẽ danh chính ngôn thuận đề nghị ly hôn, không phải sao?

Dấu son môi đó cứ như con dao nằm vắt ngang thỉnh thoảng lại cứa trái tim Nhã Khả. cô muốn lấy nó ra nhưng không sao rút ra được, một nỗi đau mơ hồ cứ mãi âm ỉ day dứt, nhưng cô không yếu đuối đến mức đó, cụm từ “nhẫn nhục chịu đựng” không có trong tự điển của cô. Vì tình yêu cô đã nguyện buông xui rất nhiều thứ, ai cũng bảo cô yêu hết lòng, nhưng cô không thể từ bỏ lập trường cũng như lòng tự trọng của chính mình.

Có thể đau khổ buồn bã vì bị đùa giỡn, bị lừa gạt, nhưng cô không hề cố gắng thể hiện nỗi đau đó ra để mong cầu xin sự thương hại của Ân Tấn Minh mà lại cố gắng che giấu, ngụy trang tâm trạng thực của mình.

Ân Tấn Minh rốt cuộc là có ý gì? Mắt trừng mắt, không mặt lộ vẻ chán ghét và đầy nghi hoặc. Trong đầu Vương Nhã Khả chỉ nghĩ đến một câu: Vừa ăn cắp vừa la làng.

Rõ ràng anh phải là người xin lỗi trước, thế mà anh có thể hùng dũng như cây ngay không sợ chết đứng, như chẳng có gì xảy ra mà chỉ trích thái độ lạnh nhạt, thờ ơ của cô. Những tủi thân, những đau đớn chất chứa trong lòng Vương Nhã Khả giống như một phản ứng dây chuyền lan sang cả dạ dày cũng theo đó mà nhói đau. Lúc này, dạ dày càng đau gấp bội, ngay cả tim gan phổi ruột cũng nhói lên, đau đến toàn thân run rẩy lạnh lẽo, trái tim lại càng lạnh hơn. Cô vẫn đưa ánh mắt lạnh lụng đó nhìn anh, nói: “Anh thích nghĩ thế nào là việc của anh”.

Câu nói đó của Vương Nhã Khả chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, Ân Tấn Minh vốn muốn kìm nén lửa giận bốc lên nhưng cũng không nhịn thêm được nữa, nộ khí bừng bừng chả khác gì đống lửa đang cháy đùng đùng lại có người quẳng thêm mấy cành củi khô, nói như bắn tên: “Vương Nhã Khả, em đừng có quá đáng như thế. Em định sớm nắng chiều mưa làm trò cho vui sao? Trong đầu em đang nghĩ gì chẳng lẽ không thể nói ra được ư? Đã hết cái thời để cho em làm trò rồi, em cho rằng bây giờ đang là sáu năm trước sao mà còn bắt anh phải dỗ dành em chiều chuộng em, em không thấy như vậy thật ấu trĩ hay sao?”.

“Em quá đáng?”, giọng Vương Nhã Khả vút cao, lanh lảnh sắc bén: “Em làm trò? Em ấu trĩ? Ân Tấn Minh, đây đều là những lời tận đáy lòng của anh sao? Muốn nói cái gì thì trong lòng anh rõ nhất, có cần thiết phải vòng vo tam quốc, nói bóng nói gió, châm chọc khiêu khích thế không?”.

“Anh muốn nói gì? Anh không thích cái thái độ của em đối với anh? Anh đắc tội gì với em sao? Em để mặt dài như cái bơm thế cho ai nhìn?”

“Anh đừng nhìn nữa là được chứ gì? Từ trước đến nay chẳng phải anh luôn như thế sao? Bây giờ lại để ý à? Ân Tấn Minh, xin anh, em biết anh muốn tìm em để cãi nhau, nhưng muốn cãi nhau thì cũng phải tìm một lý do khác tốt hơn đi, đừng có suốt ngày nhai đi nhai lại cái lý do đó được không?”, nỗi đau trong lòng Vương Nhã Khả đang dần chảy theo từng mạch máu, cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước Ân Tấn Minh cho nên vẫn hiên ngang ngẩn đầu, cố lộ rõ vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

Ân Tấn Minh không biết trong lòng Vương Nhã Khả đang nghĩ gì, nhưng bị vẻ coi thường đó của cô chọc tức, không kìm được giọng mà to tiếng: “Anh tìm em để cãi nhau? Em cho rằng anh cũng mãn kinh sớm, tâm tình bất ổn giống như em sao? Anh nhàn rỗi không có việc gì làm chắc?”.

“Cãi nhau với em chẳng phải là công việc chính của anh sao?” Vương Nhã Khả cười lạnh nhạt, “Nếu không phải cãi nhau thì làm sao đạt được mục đích đây?”.

“Vương Nhã Khả, em đừng có mà ném đá giấu tay, cái gì mà công việc chính? Mục đích gì? Em nói năng cho tử tế chút đi?”.

“Sao em lại không nói năng tử tế chứ? Em xưa nay vẫn luôn như thế, bây giờ anh lại quay sang chỉ trích em là ăn nói không tử tế? Anh còn nói là anh không có mục đích gì sao?”.

“Được rồi, được rồi, anh không cãi nhau với em nữa”, Ân Tấn Minh nhìn thấy cục diện ngày càng khó nắm bắt, anh vốn không muốn cãi nhau, nhưng đột nhiên lại bảo thôi chẳng phải rất mất thể diện hay sao, vì thế anh đành chuyển sang nhân nhượng, thậm chí còn nói với giọng trêu đùa: “Cãi nhau là công việc chính, em đang nghĩ anh là loại người nào đây? Anh đúng là có lý tưởng cao xa. Tuy chẳng phải là xuất sắc vượt trội gì, nhưng chí ít cũng có chút thành công trong sự nghiệp. Không phải em đang trách anh thường xuyên tăng ca nên không có thời gian dành cho em sao? Em tưởng anh là sếp tổng chắc? Anh có thế nào thì cũng chỉ là vì muốn phấn đấu cho cái gia đình này. Mọi người đều nói, phía sau sự thành công của một người đàn ông là hình bóng của một người phụ nữ vĩ đại, em không thể trở thành một người phụ nữ vĩ đại mà ủng hộ cho anh hay sao?”.

Câu đó đừng nói ra còn tốt, nói ra lại động chạm đến nỗi tủi nhục và đau xót ẩn giấu nơi sâu kín nhất trong lòng Vương Nhã Khả, giọng đầy vẻ oán giận, cô nói: “Lời nói động lòng người nhỉ? Đúng là phía sau sự thành công của một người đàn ông nhất định phải có hình bóng của một người phụ nữ. Nhưng sau khi người đàn ông đó thành công thì chắc chắn người phụ nữ ấy sẽ bị ruồng bỏ. Bây giờ anh còn chưa thành công mà đã cảm thấy em rất phiền phức còn gì? Mãn kinh sớm, tâm tình bất ổn, những lời này mà anh cũng có thể nói ra sao?”.

“Em không hiểu mấy lời trêu đùa sao? Anh đã nhường nhịn đến như vậy rồi mà em vẫn còn muốn gây sự sao?” Nộ khí của Ân Tấn Minh lại bừng bừng. Anh đứng đầu Phòng Marketing, đám nhân viên marketing mồm mép láu lỉnh, như thế mà khi nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt cũng chẳng dám đến trước mặt anh mà khua môi múa mép. Anh đã quen hô mưa gọi gió, nói một là một hai là hai, theo cách nói của Vương Nhã Khả thì là lấy bản thân mình làm trung tâm, thế mà lúc này, sự nhân nhượng của anh lại không được sự đồng cảm phối hợp của Vương Nhã Khả, nên anh cũng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.

“Anh nhường nhịn em? Rốt cuộc là ai đang nhường ai đây?”

Uy lực bộc phát sau một tuần chiến tranh lạnh quả nhiên kinh người, trong mắt của hai người họ, đối phương đều ngang ngạnh, đáng ghét, vì thế những lời xỉa xói cay nghiệt nhất cũng lôi ra nói.

Nếu là những người xa lạ không hiểu gì về nhau, cãi nhau có chăng cũng chỉ để lại những vết thương ngoài da không đáng kể. Đằng này, hai người đã chung chăn chung gối ba năm trời, những lời có sức sát thương lớn nhất có lẽ chính là những lời nói lấp lửng, chưa cần nói hết đối phương đã hiểu, vì vậy chỉ cần nói ra một câu thôi cũng đủ đâm thẳng vào tâm phế của đối phương, chuẩn xác hơn cả Tiểu Lý Phi Đao.

Sau đó Ân Tấn Minh nộ khí bừng bừng đạp cửa mà đi.

Khi tiếng “rầm” đóng cửa vừa vang lên, sự kiên cường mà Vương Nhã Khả cố sống cố chết giữ lại để ngụy trang cũng biến mất ngay lập tức, cô như bị trút kiệt sức lực, uể oải ngã xuống sofa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cả Vương Nhã Khả lẫn Ân Tấn Minh đều không muốn phải cãi nhau. Nhưng cô thấy ấm ức khi bị anh coi nhẹ, bất mãn khi bị anh xem thường, cô không cam lòng khi tình yêu anh dành cho cô không phải là duy nhất, cô không muốn anh chỉ xem cô như một thứ đồ gia dụng không có giá trị. Cô chỉ muốn trút hết nỗi lòng mình, dùng cách đó để dốc sạch những đau đớn trong lòng.

Nhưng, dốc hết rồi thì sao đây?

Đau càng thêm đau, sầu thêm sầu.

Căn phòng trống trải lại một lần nữa bị nhấn chìm trong sự vắng vẻ cô quạnh. Vương Nhã Khả cuộn mình trên sofa, hai tay ôm lấy mặt nhưng không ngăn được những dòng lệ len qua từng kẽ ngón tay mà ứa trào ra ngoài.

Hôm sau, Vương Nhã Khả không tăng ca nữa. Với tâm trạng như thế, cô cũng chẳng tập trung được vào công việc, cho nên, vừa đến lúc tan ca, cô liền xách túi đi ra khỏi phòng làm việc.

Cô bước vào thang máy, nhất tầng một rồi nhấn nút đóng cửa, cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại thì có tiếng người gọi: “Đợi chút!”, theo bản năng cô đưa tay nhất nút mở cửa.

Thực ra lúc đó Vương Nhã Khả chỉ muốn ở một mình, nhưng thang máy lại không phải tài sản của riêng cô.

Người vội chen vào thang máy là Bạch Đào Ninh, vừa nhìn thấy Nhã Khả, anh ta liền cười, nói: “Thật trùng hợp, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi tan ca giờ này nữa chứ!”.

Vương Nhã Khả cười lễ phép.

Bạch Đào Ninh nhấn nút đóng cửa, ngoái đầu lại, thấy dáng vẻ mệt mỏi của Vương Nhã Khả bèn quan tâm dò hỏi: “Sắc mặt xấu như thế, không khỏe sao?”.

Vương Nhã Khả lắc đầu cười nói: “Có thể là vì ngủ không đủ, cám ơn!”.

Thấy cô không muốn nói thêm nữa, Bạch Đào Ninh cũng chẳng hỏi nhiều anh mỉm cười rồi chuyển chủ đề: “Bản kế hoạch của cô tiến triển thế nào rồi? Ngày mai tôi có hẹn với Tô tổng của Hâm Bằng, nếu cô thấy hứng thú thì có thể đi cùng”.

Vương Nhã Khả hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn Bạch Đào Ninh. Đúng là Phòng Thị trường và Phòng Kế hoạch đã đạt được nhận thức chung, từ bỏ thói chia bè chia cánh rồi hay sao? Mặt trời mọc đằng tây rồi chắc? Mọi người đều cho rằng người của Phòng Thị trường ai nấy đều khí thái ngút trời, mắt trên đỉnh đầu, nhất là Bạch Đào Ninh người đứng đầu của bọn họ. Nhưng lúc này, anh ta lại tỏ vẻ hòa nhã dễ gần, nhiệt tình thần thiết như thế, chẳng lẽ anh ta đổi tính rồi sao?

Cũng có thể là vì anh ta nể mặt Ân Tấn Minh nên mới tốt với cô như thế?

Nghĩ vậy, Vương Nhã Khả không khỏi chau mày nói: “Không cần đâu, công tác chuẩn bị bước đầu cũng đã hòm hòm rồi”.

“Vậy cũng được!”, Bạch Đào Ninh cười vẻ phớt lờ, nói: “Có việc gì cần giúp đỡ thì cô cứ nói, đừng ngại ngùng gì cả, mọi người đều chung một mục tiêu, tất cả vì công việc mà!”.

Vương Nhã Khả gật đầu nói: “Được!”.

Vương Nhã Khả không về nhà mà đi thẳng ra chợ. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng vẫn phải ăn cơm.

Len vào đám người đang huyên náo ồn ào trong chợ, mùi tanh của cá, mùi vị của thịt tràn ngập trong khoang mũi, Vương Nhã Khả đột nhiên thấy động lòng, đây mới chính là hương vị của cuộc sống.

Là một người phụ nữ hiện đại, phần lớn thời gian cô đều ở trong văn phòng hoặc quán bar, sàn giao dịch, thẩm mỹ viện hay những nơi dành cho giới thượng lưu… chẳng mấy khi được trải nghiệm không khí cuộc sống chân thực đến thế này.

Cô chẳng cần cuộc sống sung túc, lúc nào cũng được mặc áo gấm lụa là, thưởng thức sơn hào hải vị, mà chỉ cần người đàn ông mà cô yêu sẵn sàng thưởng thức những món ăn do chính tay cô chuẩn bị, người đó có thể cưng chiều để cô ngẫu hứng thích làm gì làm nấy, có thể chiều theo sự lãng mạn không thực tế bộc phát của cô, có thể yêu cả những tâm tư trẻ con mãi không trưởng thành của cô. Hai người cùng nhau tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng Ân Tấn Minh không thể mạng lại cho cô niềm vui đó, đừng nói đến chuyện cùng cô đi chợ, lúc này, ngay cả việc cùng cô đi dạo mua sắm anh cũng chẳng làm nổi.

Xã hội này cứ như một chiếc lò luyện với rất nhiều cám dỗ và những thứ tốt đẹp, song, dục vọng của con người lại vô bờ. Mục tiêu hướng tới của cô và Ân Tấn Minh sao có thể giống nhau?

Cô có thể vì anh là xách túi LV đi chợ mua rau không, còn anh có thể vì cô mà từ chối những bữa tiệc xã giao để về nhà sao? Khi còn yêu nhau, hai người từng cho rằng họ sẽ cũng nhau sống một cuộc sống ngọt ngào đến bách niên giai lão, nhưng, vấn đề là từ đâu?

Trong mắt anh, cô chỉ như một chiếc bình hoa hay một thứ đồ gia dụng, mua về rồi thì chỉ cần để đó, không phải quan tâm cũng chẳng phải lo lắng. Nhưng cô là một con người, cô có suy nghĩ, có tình cảm, có nhu cầu được yêu thương.

Yêu cầu của cô thực ra rất đơn giản. Không phải cô chỉ trích thái độ hầm hầm tức giận và lạnh nhạt của anh, anh chỉ cần cho cô một nụ cười vui vẻ quan tâm hay chí ít là một chút tôn trọng cô là được rồi.

Nhưng không hề có, thứ mà cô nhận được chỉ là sự trách móc và cãi cọ, chỉ là lời chế giễu mãn kinh sớm, tâm tình bất ổn của anh.

Vương Nhã Khả có chút uể oải, đặt lên đặt xuống mãi không chọn được mớ rau, trong tay lại chỉ cầm có vài cọng khiến người bán hàng không hài lòng, không nhịn được nữa bèn nói: “Cô ngồi chọn rau hay ngồi thêu hoa đấy? Nát hết cả rau của tôi rồi kia kìa, rốt cuộc cô có mua hay không?”.

“Xin lỗi!”, cô định thần lại rồi nhặt đại một mớ. đã mua được vài món rồi, bữa tối nay khá là thịnh soạn đây!

Vương Nhã Khả xách túi rau ra khỏi chợ, vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi thông báo địa chỉ. cô ngồi dựa lưng vào ghế, bao nhiêu chuyên cứ ùn ùn kéo đến quấy nhiễu tâm trí nên cô chẳng buồn nghĩ nữa, chỉ ngây người đưa mắt nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài.