Chương 10: Chia Tay Sẽ Trở Thành Thù Địch

Ấn chuông cửa, Vương Nhã Khả xách túi rau đứng tĩnh lặng như một bức tượng điêu khắc. Nào gà nào thịt nào rau, mấy thứ đó cứ thấp thoáng ẩn hiện sau lớp túi nilon, trông thật bình dị, gần gũi, nhưng chiếc túi nhãn hiệu LV mà cô khoác trên vai, rồi bộ trang phục nhãn hiệu Armani mà cô mặc trên người lại là những sản phẩm thời trang cao cấp sành điệu chính hiệu.

Lúc Lư Hiểu Dương mở cửa, đôi con ngươi như muốn rớt hẳn xuống đất. Cô nhìn lên ngó xuống Vương Nhã Khả tới hai lần, rồi lại đưa tay sờ trán mình để kiểm tra nhiệt độ, mãi mới tìm được lời, vô cùng kích động nói: “Nhã… Nhã Khả, cậu không vào nhầm nhà đấy chứ?”.

Vương Nhã Khả điềm nhiên nhìn Lư Hiểu Dương, sắc mặt bình thản nói: “Chẳng phải cậu bảo mình đến nấu một bữa cho cậu thưởng thức sao? Mình mang nguyên liệu đến rồi đây, nếu cậu hối hận thì mình lập tức đi ngay!”.

Lư Hiểu Dương cười, khoanh tay trước ngực, rất không chân thành mà châm chọc: “Cậu luôn trọng sắc khinh bạn còn gì, giờ tự nhiên lại chạy đến nấu cơm cho mình? Đừng nói với mình là chuyện tình cảm của cậu gặp trục trặc nên chạy đến đây để lấp chỗ trống đấy nhé”.

“Cậu nói chuyện tích đức chút không được sao? Không châm chọc người khác thì chết à?”

“Mình là người nói đâu trúng đấy, đặc biệt là với cậu!”, Lư Hiểu Dương cười rất vui vẻ: “Sao nào? Không phải là bị mình nói trúng rồi chứ?”.

Vương Nhã Khả trừng mắt lườm Lư Hiểu Dương một cái rồi chợt nhớ ra điều gì đó lại khiêu khích: “Nếu thấy không tiện thì cậu cứ nói thẳng, thành thật khai báo đi, có phải cậu đang giấu đàn ông trong nhà không hả?”.

Lư Hiểu Dương so vai, nghiêng người nói: “Vào đi, trông cậu như vậy đúng là rất kỳ lạ, lát nữa hàng xóm mà ra lại tưởng mình gọi một bênh nhân tâm thần đến đây”. Cô còn không niệm tình mà bồi thêm một câu: “Cậu bị kích động gì sao? Mặc đồ hiệu mà xách túi rau thịt mua ngoài chợ, rõ ràng là một phụ nữ thành đạt mà lại cố ép mình trở thành một bà nội trợ của gia đình. Mình bái phục cậu đấy Vương Nhã Khả, cậu cứ giữ cái hình tượng như thế này mà đi thẳng đến nhà mình sao? Thế này đi trên đường chẳng phải tỷ lệ ngoái đầu lại nhìn cậu sẽ là hai trăm phần trăm hay sao? Thế mà không có người nào tố cáo cậu tội làm mất mỹ quan thành phố à?”.

Vương Nhã Khả không thèm để ý tới Lư Hiểu Dương nữa, xách túi rau vào trong nhà.

Nhưng vừa bước vào tới cửa thì cô liền sững người.

Không ngờ đúng là trong nhà Lư Hiểu Dương có đàn ông thật, là một anh chàng trông khá điển trai với khuôn mặt búng ra sữa. Nhìn thấy Vương Nhã Khả, anh ta liền cười vui vẻ giơ tay vẫy chào: “Hi!”.

Vương Nhã Khả ngẩn người giây lát, bỗng thấy vô cùng khó xử, không biết nên phản ứng thế nào. Cô muốn tìm một nơi nào đó trú ngụ để không phải về nhà nên mới đến nhà Lư Hiểu Dương mà không báo trước tiếng nào. Đáng lẽ cô phải nghĩ ra sớm hơn, Lư Hiểu Dương vốn chẳng phải là con chiên ngoan ngoãn gì, ngày ngày chỉ hướng đến cuộc sống hưởng lạc, sao có thể ở nhà một mình giờ này được.

Vương Nhã Khả lúc này cứ đứng như trời trồng một chỗ, tiến không được lùi cũng chẳng xong. Ở lại ư? Như thế sẽ làm phiền đến chuyện tốt đẹp của người khác, thật không biết điều chút nào mà cũng rất bất tiện, chuyện tình cảm của cô đã không tốt đẹp gì rồi, không thể lôi bạn mình cùng tuột xuống hố sâu như thế được.

Vương Nhã Khả dừng bước, cô định quay đầu đi ra: “Hay là để mình về nhà làm?”.

“Đã đến tận đây rồi còn về nhà làm gì chứ?”, Lư Hiểu Dương giữ vai cô lại, cười như không có gì rồi đưa mắt ra hiệu với người con trai trong phòng, người đàn ông đó đứng lên đón lấy túi thức ăn trong tay Nhã Khả rồi quay người đi vào bếp.

Lúc đó Lư Hiểu Dương kéo Vương Nhã Khả ngồi lên ghế sofa. Nhã Khả vô cùng thấp thỏm nói: “Thôi, hay là mình về nhà nhé!”.

“Cậu đừng có dở người như thế được không?”, Lư Hiểu Dương đưa ánh mắt thô bỉ nhìn cô một cái, “Nếu cậu thực sự muốn về nhà thì đã không mua thức ăn mang đến chỗ mình. Cậu cho rằng ai cũng trọng sắc khinh bạn như cậu sao?”

Chàng trai mặt búng ra sữa bước ra từ phòng bếp, Lư Hiểu Dương điềm nhiên nói với anh ta: “Chúng ta hẹn hôm khác nhé, hôm nay em bận rồi!”.

Anh chàng không hề thấy lúng túng, khó xử hay tức giận mà còn tươi cười rạng rỡ nói: “Ừ, vậy anh đi trước nhé. Tạm biệt!”, nói xong còn vẫy tay chào tạm biệt với Nhã Khả, rất lễ phép và chu đáo.

Cửa mở ra rồi lại đóng, chàng trai mặt búng ra sữa đã đi rồi, Lư Hiểu Dương nửa đùa nửa thật với Vương Nhã Khả: “Cậu lại phá hỏng bữa tối ngập tràn hương sắc của mình rồi, bây giờ có muốn không xắn tay nấu cơm cho mình không được nữa đâu nhé!”, sau đó lại mệt mỏi đúc rút: “Đúng là kiếp trước mình không tu thân tích đức nên kiếp này mới có hai người bạn như cậu với Chương Tây”.

Vương Nhã Khả nhìn bộ dạng của Lư Hiểu Dương thì biết ngày quan hệ giữa cô ấy và chàng trai mặt búng ra sữa cũng bình thường, cùng lắm chỉ là bạn giường giúp nhau thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi, vì thế cảm giác bất an trong lòng cũng biến mất, trợn mắt nói: “Là do bọn mình quan tâm đến sức khỏe của cậu, ngày nào cậu cũng bữa tối dưới ánh nến rồi đêm đêm hoang lạc, cậu không sợ dính AIDS sao?”.

“Sợ gì chứ? Tác dụng của ‘áo mưa’ không phải để phòng tránh cái đó sao?”, Lư Hiểu Dương cười rất vô lại.

Vương Nhã Khả không muốn đấu khẩu với cô ấy bèn đứng lên nói: “Mình đi nấu cơm đây, cậu chuẩn bị rượu đi nhé!”.

“Có sẵn rồi mà”, trong nhà của Lư Hiểu Dương lúc nào cũng phải có hai chai rượu nho, cô nhấc điện thoại lên: “Khó khăn lắm cậu mới đích thân xuống bếp một lần, để mình gọi Chương Tây đến luôn”.

“Đừng gọi, dạo này cậu ấy cũng buồn lắm rồi!”.

“Vậy thì càng phải gọi cậu ấy đến, một cuộc say giải muôn ngàn sầu”. Lư Hiếu Dương cười rồi dịu dàng ấn số Vương Nhã Khả mở miệng muốn nói nhưng chẳng thể ngăn được cô.

Nhìn Lư Hiếu Dương gọi điện, cô chỉ đành lắc đầu cười cười, theo thói quen đi vào phòng ngủ của Hiểu Dương, cởi chiếc áo hiệu Armani rồi thay đồ ở nhà. Nhà Lư Hiếu Dương không có tạp dề nên cô đành phải tùy cơ ứng biến, lục tủ đồ của Lư Hiếu Dương rồi lấy ra một chiếc áo sơ mi cũ mặc vào, thay tạp dề sau đó đi vào bếp bắt đầu công việc.

Chuyện của Chương Tây còn có thể là chuyện gì khác nữa. Vốn dĩ định là thủ tục ly hôn từ tuần trước, nhưng đến lúc kí tên vào giấy tờ thì Dương Thành Hải lại hối hận nuốt lời.

Dương Thành Hải không phải là không muốn ly hôn, chỉ là anh ta không hài lòng với điều khoản trong thỏa thuận nên ném bút đánh “cạch” một tiếng xuống sàn nhà, nổi trận lôi đình.

Lý do của anh ta là: ly hôn là đề xuất của Chương Tây, anh ta không đuổi Chương Tây tay trắng ra đường đã là nhân nhượng lắm rồi. Dù sao cũng là một đấng mày râu, anh ta có thể nhường nhịn nhưng không có nghĩa là anh ta là một thằng ngốc. Sổ tiết kiềm đã chia đôi rồi, vậy tại sao nhà cửa không chia đôi luôn đi? Chương Tây muốn độc chiếm cả ngôi nhà, không chừa lại cho anh ta dù một cánh cửa. Bây giờ Chương Tây bất nhân với anh ta thì trách sau này anh ta bất nghĩa với cô. Chương Tây muốn ly hôn, sổ tiết kiệm chia đôi, nhưng nhà cửa phải thuộc về anh ta, nếu không đừng hòng ép anh ta kí tên.

Rõ ràng là anh ta đã quên mất lúc đó mình mải mê trên cơ thể Phương Lâm Lang như thế nào, quên đi rằng cảnh tượng đó đã bị Chương Tây tận mắt chứng kiến ra sao, chính hành động phản bội đó của anh ta mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.

Tất nhiên, Dương Thành Hải cũng có lý do của riêng mình: Đàn ông hai lòng là chuyện thường tình, làm gì có người đàn ông nào không muốn vượt ra ngoài quỹ đạo? Những người chưa có cơ hội thực hiện mong muốn đó, có thể là do thời cơ chưa chín muồi mà thôi. Khi thời cơ chín muồi thì việc đàn ông vượt ra ngoài quỹ đạo phải lên tới chín mươi chính phần trăm, một phần trăm còn lại không phải là không muốn ra ngoài cuồng quay hay cao thượng gì mà chỉ vì họ bất lực mà thôi. Trời sinh đàn ông là loại động vật thích chinh phục, việc có người phụ nữ khác không phải vợ mình sẽ thể hiện rằng họ rất ưu tú, có sức quyến rũ, để phụ nữ tự nguyện sà vào lòng. Chỉ cần đàn ông không vì chuyện lăng nhăng mà muốn ly hôn thì cũng không nên xem đó là lỗi lầm gì quá lớn. Đàn bà không nên quá nhỏ nhen như vậy, nhỏ nhen thì sẽ phải trả giá.

Anh ta còn chỉ thẳng mặt Chương Tây mà nói rằng: trai ba mươi tuổi đang xuân, bây giờ tôi mới ba mươi ba, có sự nghiêp, thu nhập cao, lại nam tính quyến rũ, nếu phải ly hôn thì trong vòng nửa tháng là có thể tái hôn, vả lại đối phương nhất định sẽ trẻ đẹp duyên dáng hơn Chương Tây gấp trăm lần. Kết hôn với Chương Tây là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời anh ta, may mà sai lầm lần này cũng nhanh chóng được chấm dứt, anh ta quả quyết, Chương Tây nhất định sẽ hối hận, vì cô tự cho mình là thanh cao nhưng thật ra rất tẻ nhạt và vô vị, không dịu dàng không chu đáo cũng chẳng tâm lý, nhất là chuyện trên giường, cô cứ lạnh băng như tuyết, không có gì khác biệt, suốt ngày phải nhai đi nhai lại. Từ bỏ anh ta , cô sẽ chẳng thể kiếm được một người đàn ông nào ưu tú hơn anh ta đâu.

Chương Tây vốn muốn chia tay êm đẹp, một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, chấm dứt một mối tình trăm năm cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng cô không thể ngờ Dương Thành Hải lại trơ tráo đến như vậy. cô đã nhân từ, nhượng bộ như thế, Dương Thành Hải phản bội sau lưng cô thì thôi, lại còn cố sống, cố chết muốn ôm trọn toàn bộ tài sản, sau đó còn dùng lời lẽ đả kích cô.

Chương Tây tức tới sắc mặt trắng bệch, sắp không thở nổi. Công dung ngôn hạnh là cái gì cơ chứ, còn phải xem đối phương là ai, Dương Thành Hải anh ta xứng sao? Cái loại người trồng vừng mà đòi thu hoạch dưa hấu như anh ta xứng sao?

Anh ta không suy nghĩ, không tự ngẫm lại, còn thốt ra những lời ngậm máu phun người, càng khiến cô quyết tâm ly hôn và nhất quyết phải chiếm bằng được nhà.

Cô càng không thể nhượng bộ tên đàn ông vô sỉ đó thêm nữa. Nhưng điều khoản trong thỏa thuận không thể đi đến thống nhất thì chỉ còn cách đệ đơn lên tòa án. Mấy ngày hôm nay, Chương Tây bận rộn chuẩn bị những tài liệu cần thiết cho phiên tòa này.

Lư Hiểu Dương đứng lên, đi đến cửa phòng bếp, hai tay bám vào khung cửa như muốn cách ly với nhà bếp, cứ như cô ấy mới là khách vậy.

Vương Nhã Khả ở trong bếp đã chuẩn bị xong nguyên vật liệu, chuẩn bị bắt tay vào nấu, vừa làm vừa nói: “Xem ra cậu chỉ biết nấu mì, trong nhà bếp mọi thứ đều rất ngăn nắp!”.

“Đương nhiên rồi, mình đâu thể ngày nào cũng chờ đợi một thiên sứ như cậu giáng xuống quan tâm chăm lo cho cái nhà bếp của mình được? Nhường lại trận địa này cho cậu còn sướng hơn là phải tự mình đi làm?”

“Biến. Lại còn dám ôm mộng người khác làm còn mình chỉ việc ngồi ăn!”

“Tất nhiên rồi, cậu chưa nghe qua sao? Quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ, mình là quân tử”.

“Cậu thật là...”, Vương Nhã Khả trừng mắt.

Lư Hiểu Dương cười “ha ha”, nghịch ngợm chiếc di động trong tay rồi so vai như không mấy hào hứng nói với Vương Nhã Khả đang bận rộn: “Chương Tây không đến được rồi, cậu ấy đang ăn tối cùng với luật sư. Đúng là không được hưởng lộc ăn, hôn nay Vương Nhã Khả cậu đích thân xuống bếp mà cậu ấy lại không đến được”.

“Cậu ấy bận mà!”, Vương Nhã Khả chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Đã bảo cậu đừng làm phiên cậu ấy rồi!”.

Lư Hiểu Dương lại bắt đầu chanh chua: “Cậu cho rằng mình muốn gọi cậu ấy lắm sao, chẳng qua là mình sợ cậu rảnh rỗi quá nên đến nhà mình mượn rượu giải sầu, rồi lại có màn nhảy thoát y múa cột gì đó. Gọi thêm cậu ấy đến chẳng phải là thêm một khán giả cho cậu hay sao?”.

Vương Nhã Khả vừa tức vừa buồn cười, mắng đùa: “Cậu không lảm nhảm cũng không có ai nghi ngờ khả năng ngôn ngữ của cậu đâu”.

Lư Hiểu Dương cười “hi hi ha ha” định quay ra phòng khách nhưng lại chợt nhớ ra điều gì đó, cười dịu dàng nói: “Ô, đúng rồi, luật sư mà Chương Tây tìm là đàn ông”.

Câu nói không đầu không đuôi đó khiến Vương Nhã Khả đang rửa rau phải dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Tức là sao?”.

“Ý là, đêm nay có khi họ phải cùng nhau bàn bạc một chuyện khác!”

“Chuyện khác gì?”, Vương Nhã Khả không hiểu rõ.

“Ngốc thế, ngoại chuyện công việc ra, giữa một người đàn ông và một người đà bà còn có thể xảy ra chuyện gì?” Lư Hiểu Dương cười vô cùng gian trá, lời nói chứa đầy ẩn ý mà lại rất mực rõ ràng.

“Xì, cậu đang nghĩ đi đâu đấy hả? Cậu cho rằng ai cũng như cậu sao?”, Vương Nhã Khả nhìn thần sắc của Lư Hiểu Dương thì hiểu ra ngay, khinh bỉ nói: “Đầu óc cậu lúc nào cũng đen tối, muốn cậu suy nghĩ cao thượng một chút chắc là chuyện không tưởng”.

Lư Hiểu Dương lại bắt đầu mặt dày, không biết xấu hổ: “Xã hội hài hòa còn không gọi là cao thượng? Cậu có thể tìm thấy điều gì cao thượng hơn sao?”.

Vương Nhã Khả cười khì khì thành tiếng, chủ đề này chẳng cần phải tranh luận nữa vì có tranh luận cũng vô nghĩa, huống hồ lúc này, Lư Hiểu Dương chẳng qua là nhàn cư vi bất hiện nên mới lôi mấy chuyện đó ra để chọc cho cô vui mà thôi. Cô cầm rổ rau rồi trừng mắt nhìn Lư Hiểu Dương: “Cậu nhàn rỗi lắm phải không? Vậy thì giúp mình rửa rau đi”.

Lư Hiểu Dương vội xua tay cung kính: “Lý tưởng của mình không phải là trở thành một ngượi vợ hiền mẹ đảm, mình chỉ có thể giúp đỡ khâu ăn mà thôi, không đạt được tới trình độ là dâu, cậu đừng đạp mình xuống nước nhé”, nói xong lại cảm thấy có chút ngại ngùng bèn bổ sung thêm: “Đáng lẽ tối nay mình có bữa tiệc dưới ánh nến, vậy mà cậu lại đến phá hỏng, mình lại phải hẹn sang lần khác, thế nên cậu đừng có bóc lột sức lao động của mình nữa. Mình đi xem tivi đây, cậu cứ từ từ mà làm nhé”.

Vương Nhã Khả biết chắc Lư Hiểu Dương sẽ không chịu làm, nhưng bộ dạng trông như thấy rắn rết của cô ấy như vậy khiến người ta mắc cười, tâm trạng buồn phiền sau trận cãi nhau hôm qua nhờ có những chút vui đùa này mà vơi đi ít nhiều.

Chỉ tiếc Chương Tây bận việc không thể đến được, có điều vụ ly hôn này của cô ấy đúng là phải tốn rất nhiều công sức.

Từ trước tới nay Vương Nhã Khả luôn cảm thấy Dương Thành Hải là một người đàn ông không đến nỗi nào, nhưng sau chuyện xảy ra với Chương Tây, cô bắt đầu cảm thấy bi thương.

Rốt cuộc là hoàn cảnh và xã hội đã khiến cho cách suy nghĩ của những người đàn ông trở nên đáng sợ như vậy, hay là mỗi người đàn ông đều có sẵn tư tưởng đó, chỉ là có người thì trực tiếp nói ra, còn có những người lại chôn sâu trong lòng rồi ngụy trang cho mình một dáng vẻ điềm nhiên đạo mạo?

Hôn nhân có thể mang lại cho con người ta những gì? Năm năm trời sớm tối bên nhau, vậy mà chia tay một cái liền không còn chút phong độ nào, một bước không nhường, trở mặt như lật sách. Chia tay liền trở thành kẻ thù, thế còn tình cảm năm năm qua thì thế nào, không còn sót lại dù chỉ một chút ít thôi sao? Đàn ông một khi đã trở nên vô tình, hóa ra lại có thể vô lý bất chấp lý lẽ như vậy.

Hai chữ ly hôn khiến Vương Nhã Khả thấy rùng mình, chứng kiến những gì xảy ra đến với Chương Tây, nhìn thấy rõ nỗi đau thấu tận xương cốt của cô ấy, cô rất sợ, sợ có một ngày, cô và Ân Tấn Minh cũng sẽ đến bước đường ấy.

Nhưng, cô cũng không đến nỗi giống như chim đà điểu vùi đầu trong cát rồi cho rằng mọi thứ đều tốt đẹp. Cô hiểu rất rõ, dù có sợ hãi, có không muốn đến đâu thì khi sự tình phát triển đến mức bản thân không còn cách nào không chế, không sao nắm bắt và chẳng thể chịu đựng được nữa, cô cũng chỉ còn cách chấp nhận sự thật mà thôi,

Hôm qua Ân Tấn Minh về nhà lúc nào cô không hề hay biết, nhưng giây phút anh đạp cửa bỏ đi, cô thực sự cảm thấy vô cùng đau đớn. Ánh mắt chán ghét và vô vọng của anh không chỉ đả kích ảo tưởng của cô về một cuộc hôn nhân tốt đẹp mà còn cả sự tự tôn của cô nữa.

Vương Nhã Khả đến chỗ của Lư Hiểu Dương không phải vì muốn chơi trò giận dỗi không chịu về nhà, cô chỉ muốn mượn chút ấm áp của tình bạn để lấp đầy những trống trải trong lòng, hay chí ít là để mình được bình tĩnh hơn, tránh khỏi việc về nhà lại cãi nhau một trận với Ân Tấn Minh.

Họ đã chiến tranh lạnh với nhau quá nhiều rồi, cô e rằng nếu cãi nhau thêm lần nữa thì chính miệng cô hoặc anh sẽ thốt ra hai từ đó.

Vẫn biết rằng có một vài chuyện dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy đến, sớm hay muộn cũng sẽ phải đối diện, nhưng lúc này, Vương Nhã Khả vô cùng hoang mang, không biết xử lý ra sao, nói cô chạy trốn cũng được, nói cô không dám đối mặt với sự thật cũnng được, tóm lại, cô hy vọng có thể cho cô, cho Ân Tấn Minh, cho cuộc hôn nhân của họ một không gian để hòa hoãn.

Ân Tấn Minh cũng không về nhà mà dừng chân tại quán bar.

Mỗi khi có chuyện không vui anh thường đến quán bar, một mình bên lý rượu, hòa vào bầu không khí náo nhiệt đông đúc với ánh đèn mang đủ màu sắc rực rỡ, còn có cả nam nữ hoặc là đang vui vẻ sảng khoái hoặc là đang muốn lấp đi cảm giác trống trải.

Lúc này anh đã uống hết nửa cốc bia mà vẫn chưa say. Từ khi làm việc tại Phòng Marketing, tửu lượng tối thiểu của anh cũng phải ba đến năm cốc bia. Đến cả rượu XO anh cũng có thể uống hết nửa chai, huống chi nửa cốc bia này, với anh mà nói không khác gì nước lã.

Mùi nước hoa thoang thoảng càng lúc càng gần, Ân Tấn Minh thoáng chau mày. Trong quán bar chẳng thiếu gì nam nữ cô đơn, anh ngồi một mình như thế rất dễ lọt vào mắt xanh, trở thành mục tiêu của những người phụ nữ ăn mặc sành điệu nào đó mang theo ánh mắt buồn thảm đến bắt chuyện. Những người phụ nữ như thế, anh xin kiếu, anh đến quán bar không phải là để trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không phải là để cho người ta coi như con mồi mà chăn dắt mà chỉ là để tiêu khiển giải sầu hoặc là suy nghĩ một vài chuyện mà thôi. Trong lòng Ân Tấn Minh luôn luôn bài xích chuyện tình một đêm, một con người mà có thể tùy tiện lên giường cùng một người xa lạ thì có khác gì động vật cơ chứ?

Song, mùi nước hoa này quá quen thuộc, quen thuộc tới mức anh phải bất giác chau mày.

Một ly cocktail chân đế cao được làm bằng thủy tinh trong suốt thoáng đập dờn ẩn hiện nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp, một bàn tay mềm mại nâng ly đến trước mặt rồi chạm nhẹ vào cốc của anh.

Ân Tấn Minh tiện tay nâng cốc, đưa mắt nhìn đôi môi của người phụ nữ đó.

Môi đỏ như máu, quyến rũ vô cùng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc váy màu đen, thắt lưng rất nhỏ, kiểu dáng cũng không có gì đặt biệt. Nếu chiếc váy đó khoác lên một người phụ nữ khác có lẽ sẽ chẳng có ai chú ý tới. Nhưng, nó mặc nó lên người phụ nữ này lại vô cùng thích hợp, nổi bật lên từng đường nét lung linh trên cơ thể cô ta, những đường cong uyển chuyển dịu dàng cùng với sự cuốn hút đầy ấm áp dưới ánh đèn khiến cô ta có một sức hút không thể cưỡng lại.

Ân Tấn Minh nhìn cô ta rồi uống một ngụm bia, nói: “Thật trùng hợp! Không ngờ Cố vấn An cũng thích uống rượu ở đây!”, hương nước hoa quen đã nói cho anh biết đó chính là An Thư Mỹ.

An Thư Mỹ tươi cười rạng rỡ, thướt tha đưa tình nói: “Tấn Minh, tôi cứ tưởng sau bữa tiệc của tối hôm đó, chúng đã rất thân thiết rồi, sao vừa mới ngoảnh mặt đi anh đã trở nên lạnh nhạt như thế, giữ khoảng cách với tôi đến cả ngàn dặm?”.

Lời của An Thư Mỹ quá thẳng thắn lại có phần trơ trẽn, An Thư Mỹ bị cô ta nhìn chằm chằm nên thần sắc cũng hơi bối rối khó xử, nói: “Xin lỗi”.

“Tôi đâu trách anh! Chúng ta đều là người lớn rồi, làm gì có ai phải nói xin lỗi ai!”, An Thư Mỹ cười tươi như hoa, phản ứng của Ân Tấn Minh lúc này đều nằm trong sự liệu của cô ta nên dễ dàng nắm quyền chủ động trong tay.

“Xin lỗi, tôi muốn một mình yên tĩnh!”, Ân Tấn Minh lại không cho An Thư Mỹ cơ hội tiếp tục, cũng không để cô ta kịp buông mấy lời đường mật. Nếu là lúc bình thường, anh sẽ cười nói vui vẻ, hoặc là tán chuyện linh tinh với cô ta, nhưng lúc này, anh hoàn toàn không có tâm trạng để là những điều đó. Trận cãi cọ đêm qua khiến anh vô cùng mệt mỏi.

“Được!”, An Thư Mỹ nở nụ cười như hiểu thấu lòng người, chỉ chỉ vào chỗ ngồi phía bên cạnh nói: “Vậy tôi về chỗ của mình, không làm phiền anh nữa”.

Ân Tấn Minh thoáng liếc mắt nhìn theo phía cô ta chỉ rồi bất giác thở dài một tiếng, đưa tay nới lỏng cà vạt. Anh thừa nhận An Thư Mỹ là một báu vật làm rung động lòng người, chỉ cần là đàn ông thì khó mà kháng cự được.

Anh tự thấy mình là một người rất lý trí, không muốn để phần thân dưới của mình khống chế nửa thân trên. Nhưng cô ta cứ khi có khi không thể hiện thái độ ấm áp, đưa tình với anh, như vậy, anh cần có một ý chí kiên định hơn nữa để kháng lại sứ quyến rũ của cô ta.

Ân Tấn Minh cũng từng suy nghĩ rất kỹ đến nguyên nhân khiến anh và Vương Nhã Khả cãi nhau, biết rằng trong đó không thể loại trừ được yếu tố là do An Thư Mỹ cố tình gây rối. Nhưng anh lại không thể giải thích với Vương Nhã Khả được, những việc như thế này càng tô lại càng đen, càng giải thích càng mờ ám. Anh mà giải thích với cô thì chẳng khác nào thể hiện bản thân mình chột dạ, càng khiến cho Vương Nhã Khả cho rằng anh ra làm chuyện gì đó hổ thẹn với chính mình.

Ân Tấn Minh chỉ mong sao Vương Nhã Khả sẽ truy hỏi, như thế anh có thể nói rõ mọi chuyện, thế nhưng cô lại không hỏi. Không phải là cô ấy không để ý, mà ngược lại, trong ánh mắt, trong trái tim cô ấy tràn ngập những ngờ vực, nhưng cô lại không hề mở miệng hỏi anh.

Cho nên Ân Tấn Minh cảm thấy rất buồn phiền, anh cho rằng vấn đề không xuất phát từ phía An Thư Mỹ mà chính là từ Vương Nhã Khả.

Quan trọng nhất, An Thư Mỹ chỉ là người ngoài, nếu như cuộc hôn nhân của họ xảy ra vấn đề gì thì cũng chẳng liên quan gì đến người ngoài mà chính là chuyện giữa hai người bọn họ.

Vương Nhã Khả quá mẫn cảm, luôn lý tưởng hóa cuộc sống này, hay nói cách khác, cô ấy quá ngây thơ. Điều này khiến cho Ân Tấn Minh phải phiền não.

Ân Tấn Minh không biết rằng cuộc sống này đã thay đổi cách suy nghĩ của anh, hay là những suy nghĩ của anh theo cuộc sống này thay đổi. Trước đây, anh thích sự tinh nghịch của Vương Nhã Khả, cảm thấy cuộc sống như vậy sẽ vui vẻ, năng động và tràn đầy sức sống biết bao. Thích sự lãng mạn của cô, anh cảm thấy cô như vậy là rất biết yêu, biết hưởng thụ tình yêu. Thích cả sự mẫn cảm của cô, bởi anh cho rằng cô rất tinh tế, hiểu lòng người.

Kỳ lạ, trước đây, anh yêu cô chính là vì những tính cách đó, vậy mà bậy giờ những điều đó lại khiến anh không thể nào chịu đựng được.

Ân Tấn Minh châm một điếu thuốc, trong làn khói mông lung mờ ảo, anh chau mày, không sao giải thích được những thay đổi tâm lý này là do đâu.

Đột nhiên, một giọng nói bối rối lại mang theo chút hoang mang sợ hãi như hét lên: “Buông tay, anh muốn làm cái gì hả?”.

Ân Tấn Minh quay đầu lại thấy chỗ của An Thư Mỹ có một người đàn ông không biết xuất hiện từ khi nào, đầu tóc nhuộm vàng chóe, nhưng trên trán anh ta, từng giọt từng giọt nước từ từ chảy xuống, không rõ đó là thứ dung dịch gì.

Ân Tấn Minh chỉ nhìn thoáng qua liền đoán được chuyện gì đang xảy ra. Bộ trang phục cùng khí chất của An Thư Mỹ ở trong quán bar quá bắt mắt, không thể tránh khỏi bị người khác quấy rầy, nhưng cô ta kiêu căng ngạo mạn, chưa nói được lời nào đã hất luôn ly cocktail vào mặt người ta.

Chàng trai tóc vàng kia nhìn cũng biết chẳng phải loại lương thiện gì, lại bị hất cả ly cocktail vào mặt như thế, làm sao chịu để yên. Hai người lời qua tiếng lại, An Thư Mỹ quá sợ hãi mới lớn tiếng hét lên như thế.

Người đàn ông tóc vàng thẹn quá hóa giận, nắm lấy tay cô ta định lôi đi. An Thư Mỹ cũng chỉ có thể thể hiện bản lĩnh trước những người đàn ông phong độ đàng hoàng mà thôi, chứ gặp loại người đàn ông thế này tay chân cũng luống cuống hoảng loạn vô cùng.

Ân Tấn Minh vốn chẳng muốn xen vào quá nhiều chuyện, nhưng là một đồng nghiệp, anh chẳng thể nào xắn tay áo mà bàng quang ngồi nhìn được. Hơn nữa, khoảnh khắc An Thư Mỹ bị người đàn ông tóc vàng kia kéo đi, cô ta còn ngoái lại nhìn anh, ánh mắt như cầu khẩn, van nài lại mang cả chút đáng thương khiến người ta phải động lòng. Ân Tấn Minh không còn cách nào khác đành đứng lên tiến về phía trước.

Chàng trai tóc vàng cho dù cocktail dính đầy mặt cũng mặc kệ. Anh ta vô cùng tức giận, chỉ muốn cho An Thư Mỹ biết tay, hoàn toàn không thèm để tâm đến sự chống cự của cô ta. Hắn kéo An Thư Mỹ đi được ba bốn bước thì chợt có người nắm chặt tay, kéo hắn ra ngoài.

Chàng trai tóc vàng hung hăng quay lại thấy trước mặt là một người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc bộ đồ Tây vừa vặn đứng trầm tĩnh ở đó, ánh mắt thâm sâu như có luồng ánh sáng xuyên qua khiến hắn không thể nhìn thấu. Thấy tình thế như vậy, ánh đèn phản chiếu lên ngực tạo thành từng cây trúc, hắn thoáng sững người, hét lớn: “Mày là ai?”.

Ân Tấn Minh rất bình thản tự nhiên, vô cùng phong độ chỉ vào An Thư Mỹ, cười nói: “Cô gái này là bạn của tôi, tôi thấy hai người hình như có hiểu lầm gì đó, mọi người đến quán bar chẳng qua cũng chỉ để vui vẻ thôi mà, tội gì phải gây chuyện mất vui như thế?”.

Thanh niên tóc vàng quét mắt từ trên xuống dưới Ân Tấn Minh thầm đánh giá, thần sắc của đối phương dần dần trầm xuống, hắn chẳng biết Ân Tấn Minh là người như thế nào nên cũng không dám lỗ mãng, đảo mắt cân nhắc xem nên đáp lời như thế nào.

Ân Tấn Minh vẫn mỉm cười: “Huống hồ làm lớn chuyện lên cũng chẳng phải việc gì tốt đối với bất kỳ ai, anh xem có đúng không?”, rồi vẫy tay bảo phục bị mang tới một cốc bia lớn, nâng cốc nói: “Nếu có chỗ nào đắc tôi, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh”. nói xong, anh nâng cốc bia, không chớp mắt, một hơi uống cạn cốc bia đó.

Chàng trai tóc vàng sững sờ giây lát rồi trừng mắt nhìn An Thư Mỹ, cuối cùng đành hậm hực bỏ đi.

An Thư Mỹ mặt mày rạng rỡ, đôi mắt như hai bông hoa đào đẫm nước long lanh nhìn Ân Tấn Minh, nhẹ nhàng nói: “Em biết anh nhất định sẽ quan tâm đến em”. Sắc mặt cô ta thoáng đỏ, ánh mắt mê đắm, rõ ràng là đã uống say rồi.

Trong lòng Ân Tấn Minh thầm than thở, biết rằng mình lại tự rước mệt vào thân mất rồi.