Trên đời có thể chất cực âm thì cũng có thể chất chí dương, người có một trong hai loại thể chất này đều thuộc về người có thiên phú rất cao, khả ngộ bất khả cầu, cũng có thể trở thành đệ tử hạch tâm được bồi dưỡng của Thiên Nhất Phái vào một ngàn năm trước Mà hai loại thể chất này lại còn được phân loại cụ thể, nếu nói thể chất cực âm của Hàn Hướng Nhu là vật đại bổ trong mắt của quỷ quái thì thể chất chí dương quý khí của Cố Bách Nhiên chính là thịt Đường Tăng trong mắt yêu quái.
*khả ngộ bất khả cầu: Có thể gặp được nhưng không chắc đã cầu được đến. Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.
Tuy hai loại thể chất này là hạt giống tốt để tu đạo gia ngũ thuật nhưng làm người thường thì có thể gọi là tai nạn. Trước khi Hàn Hướng Nhu nhận được truyền thừa của Tổ sư gia, cả ngày cô phải tránh né ở trong phòng dán đầy lá bùa không dám ra cửa. Nếu các buổi tối thường ngày ông lão Hàn đi ra ngoài bắt quỷ thì phải để cô ngủ ở trong từ đường, nếu để trong nhà chắc không đến nửa giờ là bị ác quỷ gặm thành cặn bã. Cho dù hiện tại Hàn Hướng Nhu đã trở thành người bắt quỷ lão luyện, nhìn thấy lệ quỷ ác hồn vân vân đều thích trực tiếp giơ chân đá, nhưng ngày thường cô vẫn có thói quen dùng ánh sáng công đức che giấu thể chất cực âm như cũ, giả vờ trở thành một người cực kỳ bình thường. Bằng không nơi cô đến quỷ sẽ nhiều chẳng khác nào thành phố quỷ cả.
Tuy Cố Bách Nhiên không sợ hãi vật âm tà nhưng anh có thể chất chí dương và mệnh cách quý khí lại có thể tăng tu vi của yêu tinh, yêu quái, yêu tà. Ngay cả người tu đạo song tu với anh đều có thể tăng lên công lực, nếu làm anh trở thành lô đỉnh thì tốc độ tăng trưởng tu vi càng tiến triển cực kỳ nhanh.
Cả người Cố Bách Nhiên cứng ngắn nhìn Hàn Hướng Nhu bổ nhào về phía mình, sau khi nhanh chân nhanh tay giúp anh đeo vòng tay rồi nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình, anh luôn cảm thấy hình như bản thân anh bị ghét bỏ. Anh ho nhẹ hai tiếng rồi dẫm chân ga: “Vòng tay của tôi có vấn đề gì sao? Vừa rồi phản ứng của cô rất lớn.”
Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn anh: “Lúc trước ông của anh cho anh vòng tay này không dặn dò anh gì sao? Ví dụ như nói tuyệt đối không thể rời khỏi người chẳng hạn.”
Cố Bách Nhiên cẩn thận nhớ lại rồi gật đầu: “Hình như có nói đến, nhưng khi còn nhỏ lúc đeo một cái ngọc bội ông nội tôi cũng từng nói như vậy. Về sau đúng ngày sinh nhật 18 tuổi đó của tôi thì ngọc bội nát, ông nội tôi lại cho tôi đeo vòng tay này.” Anh nghiêng đầu nhìn Hàn Hướng Nhu, nửa đùa nửa thật hỏi: “Chẳng lẽ vòng tay này thật sự không thể tháo xuống sao?”
“Thật sự không thể tháo, nếu không có khả năng anh sẽ bị mất mạng.” Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Tôi cảm thấy anh nên đi hỏi ông nội của anh thì hơn, nếu ông có thể đưa thứ này cho anh có nghĩa là ông ấy biết rõ nguyên do của sự việc.”
Nếu như trước kia có lẽ Cố Bách Nhiên sẽ khịt mũi coi thường lời nói của Hàn Hướng Nhu, nhưng hôm nay sau khi gặp phải Cát Tiểu Tuệ, Cố Bách Nhiên không thể không nghiêm túc xem xét câu nói của Hàn Hướng Nhu: “Được, sau khi tôi trở về sẽ hỏi rõ ràng.”
Trong xe lại khôi phục bầu không khí lặng im. Hàn Hướng Nhu hơi rối rắm nhìn Cố Bách Nhiên, thiên phú tốt như vậy rất muốn nhận anh làm đồ đệ nha. Rốt cuộc thì Thiên Nhất Phái không thể chỉ dựa vào một đống kiến trúc và một từ đường đẹp đẽ là có thể phát phát triển rực rỡ, cần có người kế tục mới được! Nhưng nghĩ lại Cố Bách Nhiên có tài phú kinh người thì Hàn Hướng Nhu lại cảm thấy việc này quá khó làm, người ta có tiền có sắc có đầu óc, cuộc đời xuôi gió xuôi nước thì làm gì phải học mấy thứ này từ cô nha.
Thầm thở dài, Hàn Hướng Nhu cảm thấy tuy cơ hội thu đồ đệ xa vời nhưng tiền trinh vẫn có thể kiếm được thì kiếm: “Tổng giám đốc Cố, lần này cái người tên Cát Tiểu Tuệ kia ra tay không thành công thì không biểu hiện là về sau sẽ không tìm anh nữa, chấp niệm của cô ta với anh rất sâu, hơn nữa còn cho tôi cảm giác rất kỳ quái. Tôi cảm thấy vì sự an toàn của anh, anh có thể tiêu tiền thuê tôi bảo vệ anh. Xem anh là cấp trên của tôi, tôi sẽ chiết khấu cho anh.” Im lặng một lát, Hàn Hướng Nhu vẫn không nhịn được nói ra lời trong lòng: “Nhưng nếu anh đồng ý làm đồ đệ của tôi thì chẳng những có thể hưởng thụ miễn phí suất bảo vệ này mà còn có lá bùa làm lễ lớn đưa tặng.”
Cố Bách Nhiên dùng sắc mặt phức tạp của mình nhìn Hàn Hướng Nhu, anh luôn cảm thấy cô thư ký nhỏ này của mình cũng không được bình thường cho lắm.
Xe dừng ở cổng tiểu khu, sau khi Hàn Hướng Nhu cởi đai an toàn thì lưu luyến nhìn Cố Bách Nhiên: Thịt Đường Tăng vừa có tiền vừa có thiên phú, suất bảo vệ bản xa xỉ thật sự không thể lý giải một chút sao?
Cố Bách Nhiên bị ánh mắt xem xét của Hàn Hướng Nhu làm cho không biết phải làm sao, nể tình đêm nay cùng chung hoạn nạn, ngữ điệu của Cố Bách Nhiên hòa nhã hơn ngày thường: “Về nghỉ ngơi sớm đi, có việc tôi sẽ gọi cho cô.”
Hàn Hướng Nhu lưu luyến trong mỗi bước đi. Cố Bách Nhiên mở nhạc ra, nghe tiếng nhạc du dương thì cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, ban đầu anh muốn trở về chung cư ở nội thành của mình, lại nhớ tới Hàn Hướng Nhu luôn mãi dặn dò chuyện mình đeo vòng tay nên xoay tay lái chạy xe về hướng biệt thự nhà cũ.
------
7 giờ sáng, ông nội Cố Cẩm Bằng nhà họ Cố đánh Thái Cực quyền xong một lần, trong lúc ông quay đầu muốn gọi người mang trà tới uống thì phát hiện Cố Bách Nhiên đang bê cái chén đứng bên cạnh.
Cố Cẩm Bằng nhận lấy chén trà uống một ngụm rồi ngẩng đầu nhìn cháu trai của mình: “Sau cháu lại tới đây? Hôm nay không đi làm sao?”
“Tối hôm qua cháu gặp phải chuyện.” Cố Bách Nhiên tìm lý do thoái thác: “Ông nội, cháu muốn hỏi ông một chút, vòng tay này của cháu có gì cần chú ý sao?”
Tay đang uống trà của Cố Cẩm Bằng dừng lại, ông nhìn Cố Bách Nhiên một cái rồi xoay người ngồi lên ghế mây bên cạnh: “Cháu cũng lại đây ngồi đi.”
Cố Bách Nhiên ngồi đối diện với ông, cầm lấy ấm trà tiếp tục rót trà nóng cho ông: “Tối hôm qua có người nói với cháu nếu cháu tháo vòng tay này ra cháu sẽ mất mạng.”
Đột nhiên ông lão thay đổi sắc mặt: “Cháu tháo vòng tay ra?”
Cố Bách Nhiên nhìn thấy sắc mặt của Cố Cẩm Bằng thì trong lòng dâng lên dự cảm không tốt: “Chẳng lẽ lời cô ấy nói là sự thật?”
Cố Cẩm Bằng cũng thôi uống trà, ông đứng lên đi vào trong phòng: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, cháu tới thư phòng với ông.”
Hai ông cháu người trước người sau đi vào thư phòng, Cố Cẩm Bằng ngồi trên sô pha trầm ngâm rất lâu không nói gì. Cố Bách Nhiên không thúc giục mà vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn trà pha trà.
Mùi trà lan tỏa ra xung quanh, Cố Bách Nhiên cầm chén trà đưa tới trước mặt ông lão: “Ông uống trà đi ạ.”
Cố Cẩm Bằng mới thở dài một hơi: “Thực ra đã từ lâu ông rất muốn nói việc này cho cháu, chỉ là cháu vẫn luôn không tin, ông sợ ông nói cho cháu biết ngược lại cháu sẽ không chịu đeo vòng tay cho nên ông và cha mẹ cháu vẫn luôn gạt.” Uống ngụm trà xong, Cố Cẩm Bằng chậm rãi nói tiếp: “Lúc cháu sinh ra đúng lúc ông đang chơi cờ ở Thanh Vân Quan cùng đạo trưởng Tử Kim, người trong nhà vui sướng chạy tới báo tin, sau khi đạo trưởng Tử Kim hỏi bát tự của cháu và bấm tay tính toán rồi đi theo ông tới bệnh viện. Sau khi thấy cháu, đạo trưởng Tử Kim nói cháu có mệnh cách quý khí thể chất chí dương, trừ khi cháu nhập đạo môn của ông ấy học tập đạo pháp, nếu không thì sẽ dễ dàng chết non. Cháu là cháu cả mà ông chờ mong thì chắc chắn ông không thể cho cháu đi Thanh Vân Quan làm đạo sĩ được. Có vẻ như đạo trưởng Tử Kim đã tính được sự lựa chọn của ông nên chỉ nói ba tiếng đáng tiếc, sau đó đưa cho ông một cái ngọc bội, nói có thể áp chế mệnh cách và dương khí của cháu, sẽ không để cho tà vật phát hiện.”
Cố Bách Nhiên nhớ tới miếng ngọc bội mang bên mình từ nhỏ thì không khỏi hoài niệm: “Đáng tiếc là ngọc bội kia vỡ rồi.”