Chương 87: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Vị trí của tiệm ăn tại nhà Cổ Mộc ở gần khu vực ngoại thành, con đường dọc theo đường đi đều khá tối tăm hẻo lánh, thậm chí có nơi không có đèn đường. Cố Bách Nhiên không tính là đi nhanh, nhìn thấy phía trước sắp tới giao lộ, bỗng nhiên có một chiếc xe lái vượt qua chặn lấy đường đi.

Hàn Hướng Nhu không cần chờ người nọ xuống xe, thấy đen đủi dày đặc cũng biết người tới là Cát Tiểu Tuệ. Cô liếc nhìn Cố Bách Nhiên vẻ thông cảm: “Người phụ nữ cố chấp kia đuổi theo.”

Vừa dứt lời, cửa xe phía trước mở ra, một người phụ nữ mặc váy dài đi ra khỏi xe. Lập tức Cố Bách Nhiên cảm thấy huyệt thái dương của mình giật giật phát đau, anh hít một hơi dài, cởi đai an toàn ra chuẩn bị xuống xe.

Hàn Hướng Nhu vươn tay ra đè lại cánh tay của Cố Bách Nhiên, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Cố Bách Nhiên, Hàn Hướng Nhu nghiêm túc lắc đầu: “Chưa cần xuống xe vội, người phụ nữ này rất nguy hiểm.”

Cát Tiểu Tuệ làm cho Hàn Hướng Nhu cảm thấy rất quái lạ, cô ta giống người nhưng lại càng giống như một quái vật, Hàn Hướng Nhu cũng không biết rốt cuộc cô ta thuộc về thứ gì.

Cát Tiểu Tuệ đi tới cạnh cửa sổ xe rồi cúi người xuống nhìn vào trong xe. Đến khi cô ta nhìn thấy tay của Hàn Hướng Nhu để trên cánh tay của Cố Bách Nhiên thì lập tức tức giận thét dài một tiếng rồi vung nắm tay lên bắt đầu đập cửa xe.

Hàn Hướng Nhu nghe tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng bên ngoài thì không nhịn được đau lòng chiếc siêu xe thay cho Cố Bách Nhiên: “Đập ra nhiều vết lõm như vậy không biết phí sửa chữa hết bao nhiêu tiền nha?”

Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu mà không biết nên nói gì mới được, phụ nữ gặp phải loại chuyện giống như này đều sẽ hoảng sợ kêu to, còn điểm chú ý của cô lại là phí sửa chữa?

Hàn Hướng Nhu không thể nhìn nổi hành động dẫm đạp lên tiền này, cô vươn tay cởi đai an toàn rồi đẩy cửa ghế phụ ra. Cố Bách Nhiên thấy thế thì sắc mặt thay đổi, lập tức rống giận một câu: “Hàn Hướng Nhu, cô trở về cho tôi.”

Nhưng có vẻ như là đã chậm, Cát Tiểu Tuệ vòng qua đầu xe nhào tới Hàn Hướng Nhu. Cố Bách Nhiên vội vàng mở cửa xe chạy xuống, lúc đang muốn kéo Cát Tiểu Tuệ ra thì đã thấy Hàn Hướng Nhu dùng một chân đá Cát Tiểu Tuệ bay ra bốn năm mét, tiếng vang rơi xuống đất nặng nề khiến Cố Bách Nhiên nghe được đều cảm thấy cả người đau nhức.

Thấy Hàn Hướng Nhu còn muốn đi qua, Cố Bách Nhiên vội vàng duỗi tay ra nắm lấy cánh tay của cô: “Quá nguy hiểm, cô trở lại trong xe nhanh lên.”

Vừa dứt lời, Cát Tiểu Tuệ đã đứng dậy khỏi mặt đất, ả ta giơ đôi tay lên, từng đoàn đen đủi như mây đen gào thét tràn về phía hai người. Lúc này ngay cả Cố Bách Nhiên cũng nhìn ra được có vấn đề, anh theo bản năng vươn tay ra ôm lấy Hàn Hướng Nhu vào ngực mình, muốn dùng tấm lưng ngăn lại đoàn khí đen kia.

Nếu là người phụ nữ khác được Cố Bách Nhiên ôm vào trong ngực thì có lẽ lúc này trong lòng đã sớm nhộn nhạo, nhưng Hàn Hướng Nhu không hề có bất kỳ cảm giác gì, ngược lại còn cảm thấy anh hơi vướng bận. Hàn Hướng Nhu giơ tay lấy một lá bùa từ trong túi ra, vừa định tung ra thì thấy đoàn khí đen kia đụng vào trên lưng Cố Bách Nhiên, cả đoàn mây đen phát ra tiếng ‘xì xèo’ thảm thiết rồi tan thành mây khói giống như sợi đen đủi trước đó.

Lập tức Hàn Hưởng Nhu ngẩn người. Cô ngẩng đầu đánh giá Cố Bách Nhiên một lần nữa, trên người không có ánh sáng công đức, cũng không phải là người tốt mười đời gì, ngoại trừ mệnh cách cực kỳ phú quý ra thì vẻ ngoài cũng không có gì đặc biệt, sao đen đủi chạm tới trên người anh lại tiêu tán đây?

Cố Bách Nhiên không biết sau lưng đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng anh cảm thấy đoàn mây đen kéo tới hơi quỷ dị và nguy hiểm cho nên đã ôm lấy Hàn Hướng Nhu vào trong ngực theo phản xạ. Cảm giác được cuối cùng Hàn Hướng Nhu không còn giãy giụa trong lòng mình nữa, anh không tự chủ được cúi đầu xuống, vừa lúc giáp mặt với Hàn Hướng Nhu.

“Thật là kỳ quái.” Hàn Hướng Nhu không nhịn được lẩm bẩm một câu.

Hai người đang ở bên này ‘thâm tình ôm nhau’, Cát Tiểu Tuệ đứng cách xa năm mét đang tức giận, có vẻ như ả nhận ra được đen đủi của mình bị Cố Bách Nhiên chặn lại bèn bước từng bước một đi tới hai người.

Hàn Hướng Nhu nghe được âm thanh nên ló đầu ra, Cố Bách Nhiên vươn tay ra muốn ấn cô trở lại. Hàn Hướng Nhu tránh đi bàn tay của Cố Bách Nhiên, cũng tránh thoát cái ôm của anh rồi đi tới Cát Tiểu Tuệ.

“Anh ấy là của tao!” Hai tay Cát Tiểu Tuệ vung lên, cả một vùng hắc ám bao phủ lấy hai người, vô số quỷ ảnh gào thét bay tới.

Hàn Hướng Nhu ném lá bùa vẫn luôn kẹp ở trong tay ra ngoài, lá bùa được đốt bằng ngọn lửa mạnh mẽ làm hắc ám rơi xuống trên người Cát Tiểu Tuệ, Cát Tiểu Tuệ thống khổ kêu rên một tiếng.

Từng điểm sáng xé nát hắc ám, đèn đường tối tăm chiếu xuống hai người, mà Cát Tiểu Tuệ đã biến mất không thấy.

Hàn Hướng Nhu ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, cô đi được vài bước thì nhìn thấy bên cạnh tro lá bùa có một ít vết máu đỏ sậm. Tuy rằng vết máu còn mang theo chút sự sống nhưng đen đủi càng đậm đặc hơn.

Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa chưa bao giờ dùng gói ít đất nhiễm vết máu vào rồi chuẩn bị ngày mai mang cho Trương Chiêu Dục nhìn xem, quản lý chuyện này hẳn là thuộc về tổ chức của bọn họ.

Cất gói bùn đất đã được bao lại xong, Hàn Hướng Nhu đi tới gọi Cố Bách Nhiên còn đang sững sờ: “Tổng giám đốc Cố, chúng ta đi luôn chứ?”

Thế giới quan vụn vỡ của Cố Bách Nhiên còn đang hồi tưởng lại hình ảnh quỷ khóc sói gào khi bị hắc ám bao phủ nên nhất thời chưa phản ứng kịp: “Chúng ta đi đâu?”

Hàn Hướng Nhu kinh ngạc nhìn anh một cái: “Anh quên rồi? Chẳng phải muốn đưa tôi đi trung tâm thương mại trong nội thành sao?”

Cố Bách Nhiên còn kinh ngạc hơn cô, sắc mặt nhiều năm không thay đổi dù thái sơn có sụp đổ trước mắt tràn ngập vẻ không dám tin: “Gặp phải chuyện như này rồi mà cô còn muốn đi dạo trung tâm thương mại?”

“Chẳng phải là không có chuyện gì sao?” Hàn Hướng Nhu chỉ chỉ vào con đường nhỏ không một bóng người: “Cô ta đã đi rồi, chắc có lẽ một chốc một lát cũng chưa về được đâu, đi dạo phố chẳng phải là tốt sao? Hơn nữa tôi cảm thấy so với tôi, có khả năng anh càng gặp phải nguy hiểm hơn, một lúc nữa anh còn muốn đi văn phòng nữa không?”

Kẻ cuồng tăng ca Cố Bách Nhiên rơi vào trầm tư.

------

Cố Bách Nhiên chạy xe tới gara ngầm của trung tâm thương mại Kim Đỉnh rồi đồng thời xuống xe với Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu hơi khó hiểu nhìn anh: “Tổng giám đốc Cố cũng muốn mua đồ?”

“Không phải.” Cố Bách Nhiên dùng ánh mắt khó nói hết trong một lời nhìn Hàn Hướng Nhu: “Hôm nay do nguyên nhân từ tôi khiến cô gặp phải việc nguy hiểm như vậy, về tình về lý thì hẳn là tôi nên đưa cô về nhà an toàn.”

Hàn Hướng Nhu làm thư ký của Cố Bách Nhiên nên biết tính cách của anh, bởi vậy cũng không nhún nhường. Trung tâm thương mại Kim Đỉnh đều bán quần áo có thương hiệu lớn nên người tới nơi đây đi dạo cũng không quá nhiều. Hàn Hướng Nhu đi dạo hai cửa hàng, cuối cùng tìm được một cửa hàng tương đối hợp mắt để đi vào.

Hàn Hướng Nhu vốn sinh ra đã là cái móc treo quần áo, dù mặc bất kỳ quần áo nào trên người cô đều cực kỳ đẹp, bởi vậy mà cô mua quần áo chỉ cần xem kiểu dáng và chọn size là được. Cố Bách Nhiên mới uống một ly cà phê thôi mà cô đã quẹt thẻ lấy ba bộ quần áo.

Trên đường về, hai người không nói chuyện gì, Cố Bách Nhiên vẫn nghĩ đến chuyện tối nay gặp phải. Hàn Hướng Nhu ngồi ở ghế phụ bấm điện thoại, thường thường phát ra tiếng tiếc hận.

“Cô không sợ hãi sao?” Bỗng nhiên Cố Bách Nhiên quay đầu nhìn cô: “Chuyện tối nay gặp phải khiến người ta rất khó có thể tin được.”

Hàn Hướng Nhu xoa xoa cằm rồi uyển chuyển giải thích một câu: “Thói quen thôi.”

Cố Bách Nhiên nghe xong thì lại im lặng, anh không quá hiểu thói quen này có có ý gì, chẳng lẽ trước kia cô gặp phải nhiều chuyện như vậy rồi?

Lúc này trong lòng Hàn Hướng Nhu cực kỳ rối rắm, cô rất muốn đề cử suất truy quỷ hàng yêu bản xa xỉ của cô cho ông chủ của mình, nhưng trầm tư một lát lại cảm thấy thân là một nhân viên vẫn không nên thể hiện quá nhiều trước mặt ông chủ mới tốt. Dù sao cho dù mình không ra tay thì Cát Tiểu Tuệ kia cũng không gây thương tổn tới Cố Bách Nhiên được.

Nhớ tới cảnh tượng sau khi đen đủi tiếp xúc cơ thể của Cố Bách Nhiên bị tiêu biến, Hàn Hướng Nhu tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Cố, trên người của anh có mang theo đồ gì cùng loại với bùa hộ mệnh không?”

“Không có, tôi chưa bao giờ tin cái đó.” Sau khi Cố Bách Nhiên nói xong mới phản ứng kịp rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Có vẻ như từ hôm nay trở đi tôi cũng nên tin tưởng một số thứ mà khoa học không cách nào giải thích được.”

Nếu không phải là bùa hộ mệnh kia thì hẳn là có những thứ khác, ánh mắt của Hàn Hướng Nhu dừng trên cổ tay của anh: “Vòng tay này của tống giám đốc Cố mua ở đâu vậy? Không nhìn ra được là làm từ chất liệu gì.”

Ánh mắt của Cố Bách Nhiên lướt qua cổ tay của mình rồi giải thích một cách tự nhiên: “Lúc làm lễ trưởng thành mười tám tuổi ông nội tôi đưa cho.”

Hàn Hướng Nhu chần chờ xong mới hỏi: “Có thể cho tôi xem được không?”

Vừa lúc giao lộ phía trước là đèn xanh đèn đỏ, Cố Bách Nhiên dừng xe lại rồi quay đầu nhìn cô: “Tôi đeo vòng tay này nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người đưa ra yêu cầu này với tôi.” Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn đưa tay ra thao vòng tay xuống.

Trong nháy mắt vòng tay rời khỏi, sắc mặt Hàn Hướng Nhu thay đổi hẳn, cô nhào tới lập tức đeo vòng tay của Cố Bách Nhiên lại cho anh, nhìn anh mà trong lòng còn sợ hãi: “Về sau bất kỳ gặp phải chuyện gì anh tuyệt đối không thể tháo vòng tay này xuống!”