Chương 80: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Hàn Hướng Nhu thở dài đầy ẩn ý: “Dù sao tôi không có nơi để nhận bùa hay chìa khóa vạn năng, chỉ có thể tự lực cánh sinh chuẩn bị thêm ít đồ mà thôi.”

Lý Đại Đông che lại túi của mình, không hiểu sao cảm thấy hơi chột dạ: “……”

Vài người nối đuôi nhau tiến vào, bố cục phòng chính không khác gì mấy so với những phòng bọn họ từng đi vào, ở giữa là một phòng khách cực kỳ lớn, bên tay phải là phòng ngủ, bên tay trái có lẽ là thư phòng. Phòng khách chỉ có một cái bàn không có đồ vật quá khác người nào, thậm chí cực kỳ đơn giản. Hàn Hướng Nhu quan sát trái phải một chút rồi đi về hướng thư phòng.

Cửa thư phòng đóng kín, Hàn Hướng Nhu đẩy cửa ra, đến khi cô nhìn thấy tất cả những thứ đằng sau cánh cửa thì lập tức sắc mặt trở nên nặng nề.

Lý Đại Đông đứng đằng sau Hàn Hướng Nhu nhìn thấy cảnh tượng bên trong cũng hít sâu một hơi, hàm trên hàm dưới không tự chủ được va lập cập. Từ hướng cửa nhìn vào thì bên trong là một khu rừng yên tĩnh tăm tối, cho dù đứng cách xa nơi này nhìn lướt qua cũng có cảm giác mang điềm xấu.

“Xem ra đồ gia truyền kia ở trận pháp này, chúng ta phá trận pháp rừng rậm này là có thể lấy được đồ gia truyền, đến lúc đó lại phá hủy kết giới của Nhà lớn họ Trương.” Hàn Hướng Nhu hít sâu một hơi rồi hỏi Lý Đại Đông: “Anh xác định nhà họ Trương là thế gia huyền học đẳng cấp thấp? Tầng tầng lớp lớp ảo trận này không phải người bình thường có thể bày ra được.”

Trên khuôn mặt của Lưu Việt cũng hiện lên vẻ hơi khó hiểu: “Tư liệu trong cục đã điều tra của chúng tôi đúng thật là như thế, hơn nữa trong ý thức của tôi rõ ràng trước đó từng cố ý tiếp cận Trương lão gia, năng lực của ông ta nhiều lắm cũng chỉ tính là bình thường mà thôi, còn không bằng chú Vương trông cửa ở cục điều tra chúng tôi nữa.”

“Chứng tỏ đồ gia truyền này cực kỳ lợi hại.” Hàn Hướng Nhu cầm mấy lá bùa Truyện Tấn chia cho bọn họ: “Tôi nghe nói các anh đều là người của các môn phái đưa đến cục điều tra vụ ánh linh dị nên đều có bản lĩnh riêng, đến lúc đó mặc kệ là mọi người tách nhau ra cũng được hay hành động cùng nhau cũng thế, đều phải lấy mục đích là tìm được mắt trận, nếu ai phát hiện thì lập tức dùng bùa Truyện tấn liên lạc để xác định vị trí.”

*Bùa Truyện Tấn: Bùa Truyền Tin.

Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nhìn lướt qua cửa phòng đang mở, lại thả lá bùa hình người xuống: “Mày khóa cửa lại rồi trốn trong phòng, thay tao nhìn chằm chằm vào lão gia nhà họ Trương.”

Lá bùa nhỏ vươn mép giấy ra ôm lấy ngón tay Hàn Hướng Nhu rồi nhảy ra giữa không trung rơi lả tả lên mặt đất. Hàn Hướng Nhu quay đầu lại liếc nhìn mấy người một cái: “Chúng ta đi thôi.”

Hàn Hướng Nhu bước đi tới trước, tiếng hít thở phía sau đều biến mất chỉ trong nháy mắt, chỉ còn một mình cô lẻ loi đứn bên cạnh khu rừng. Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau là vùng đất rộng lớn hoang vu, nơi xa hơn đã bị sương mù dày đặc che khuất, không nhìn thấy rõ cái gì.

“Quạ quạ quạ……” Trong rừng rậm vang lên tiếng kêu của quạ đen, Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu nhìn không trung, hồn phách của ba con quạ đen bay ra khỏi rừng rậm rồi đậu trên cành cây khô, chúng nhìn chằm chằm vào Hàn Hướng Nhu một cách âm u lạnh lẽo.

Hàn Hướng Nhu không phản ứng ba còn quạ đen này, cô nhấc chân đi vào trong khu rừng. Nơi này không có mặt trăng mặt trời hay các vì sao mà chỉ có sương mù, âm khí và tử khí. Cây cối rậm rạp trong rừng không có một chút sinh khí nào, mọc thẳng tắp ở nơi đó, ngay cả lá cây đều tản mát ra sương mù làm người không hít thở nổi.

Đi được khoảng năm phút, ánh sáng xung quanh càng ngày càng tối, con đường từng đi qua đã không còn nhìn thấy rõ nữa, Hàn Hướng Nhu như đang đi trong làn sương đen vậy. Bỗng nhiên có hai cái bóng màu đen nhào tới, Hàn Hướng Nhu nghe được tiếng động bèn đạp hai cái bóng đó ra ngoài rồi lấy một lá bùa từ trong túi ném đi, một mặt trăng tỏa sáng nho nhỏ treo trên đỉnh đầu Hàn Hướng Nhu chiếu sáng không gian xung quanh trong vòng 3 mét.

Hàn Hướng Nhu thấy con quỷ bị thiếu nửa cái gáy ở trên mặt đất hơi quen quen: “Ôi, chẳng phải cậu là tên quỷ háo sắc kia sao?”

Lúc này tên quỷ háo sắc mới thấy rõ người đá mình ra không ngờ là cô gái dùng quần áo đánh bay mình, lập tức trên mặt hiện lên biểu cảm khiếp sợ, chân mềm nhũn quỳ gập xuống: “Đại ca, tôi chưa làm cái gì cả. Lúc ấy cô dùng quần áo đánh tôi ngất xỉu đi, đến khi tôi tỉnh lại thì đã phát hiện tôi ở chỗ này rồi.”

Một cái bóng đen thè lưỡi cũng rì rầm bò lên, nhìn thấy Hàn Hướng Nhu thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng phải cô là cô gái đi loanh quanh trong nhà lúc buổi tối kia sao? Buổi tối hôm đó lúc cô và anh Lê nói chuyện tôi có trốn ở trong một phòng gần đó.” Nhìn khuôn mặt không có biểu cảm của Hàn Hướng nhu, quỷ thắt cổ cười ngại ngùng nhét đầu lưỡi của mình trở lại: “Lúc ấy anh Lê nói chúng tôi không được có ý định gì với cô.”

Nhớ tới người thanh niên có khuôn mặt thanh tú kia, sắc mặt của Hàn Hướng Nhu dịu lại không ít: “Anh ta cũng vào được sao?”

Quỷ thắt cổ gãi gãi đầu: “Chỉ sợ là chúng tôi đều bị hút vào, một khi quỷ bị hút vào thì chưa từng có quỷ nào ra ngoài được. Nhưng anh Lê vẫn luôn muốn tiến vào, hai lần trước vì anh ấy có việc nên mới bỏ lỡ, lúc này canh chừng ở Nhà lớn họ Trương mấy ngày cuối cùng mới được.”

Hàn Hướng Nhu nghe vậy thì cảm thấy anh Lê này tới đây cũng có mục đích bèn hỏi: “Vậy hiện tại anh ta ở đâu?”

“Không biết, lúc chúng tôi tỉnh lại đã không nhìn thấy anh Lê đâu.” Quỷ thắt cổ trung thực đáp: “Anh ấy lợi hại hơn chúng tôi nhiều, rất có thể đã đi ra khỏi khu rừng này rồi.”

Hàn Hướng Nhu liếc nhìn hai tên quỷ đó rồi tiếp tục hỏi: “Các anh tiến vào cũng vào ban ngày, có phát hiện chỗ đặc thù nào không?”

Quỷ thắt cổ chỉ chỉ về phía trước rồi nói: “Giữa rừng rậm có một tế đàn khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, chúng tôi cũng không dám tới đó.”

Hàn Hướng Nhu nhướn mày: “Những đồ vật ở nơi này đầy đủ nhỉ, không ngờ tế đàn cũng có.”

Hàn Hướng Nhu đi về hướng quỷ thắt cổ chỉ, hai tên quỷ liếc nhìn nhau rồi vẫn quyết định đi theo sau Hàn Hướng Nhu. Nơi này quả thực quá lạnh lẽo khủng bố, bọn họ là quỷ hồn mà vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Dẫm lên cành lá mục rữa đi sâu vào rừng rậm, trên đường đi có các loại quỷ quái nhào tới như không muốn sống nữa. Có mấy con quỷ quỷ thắt cổ nhận biết, có lẽ là tiến vào với nhóm người Key. Những quỷ hồn này mới tiến vào cùng lắm là một tháng đã bị bào mòn thần chí, mơ mơ màng màng chỉ còn lại bản năng.

Hàn Hướng Nhu nhìn thấy quỷ mang linh hồn trong sạch sẽ thu vào bùa Ký Hồn, nếu gặp phải lệ quỷ thì trực tiếp ném ra bùa Kích Lôi đánh nó đến hồn phi phách tán. Sắc quỷ nhìn thấy thủ đoạn của Hàn Hướng Nhu liền bị dọa đến mức muốn nhét đầu vào trong cổ, lúc trước bản thân không bị cô quất chết thật sự là mạng lớn.

Rất nhanh, Hàn Hướng Nhu thấy được tế đàn như lời quỷ thắt cổ nói, hai dã quỷ cảm giác được áp lực mạnh mẽ truyền đến từ tế đàn, sợ không dám bước lên trước, cứ ôm đại thụ run bần bật. Hàn Hướng Nhu quay đầu liếc nhìn hai tên quỷ một cái: “Các anh chờ ở chỗ này chờ, tôi có mấy người bạn đi vào cùng nhau, nếu các anh nhìn thấy có người tới đây thì anh chỉ đường cho họ nhé.”

Quỷ thắt cổ vội vàng gật đầu đồng ý rồi bay nhanh về phía sau hơn mười mét tìm thân cây an toàn treo cả người lên, sau đó lắc la lắc lư chơi trò đánh đu ở đó.

Tế đàn làm theo hình dạng của bát quái, có tám cầu thang có thể đi lên. Hàn Hướng Nhu bấm ngón tay tính sinh môn rồi đi đến cầu thang vị trí quẻ khôn. Vừa mới đi lên tế đàn, xung quanh Hàn Hướng Nhu tối sầm lại, ngay sau đó cô phát hiện bản thân đang ở trong một mật thất, bên người còn có mấy chục con quỷ hồn đang vây quanh.