Chương 79: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Ba người đứng lên rồi đi về hướng cửa sổ, người giấy nhỏ ở cửa sổ linh hoạt nhảy xuống, theo giày của Hàn Hướng Nhu bò lên tay cô rồi ngoan ngoãn biến thành một lá bùa. Lý Đại Đông nhìn chằm chằm đến mức đôi mắt như muốn lồi ra ngoài, xuất sư nhiều năm như vậy mà đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người giấy có linh tính đến vậy.

Có Vạn Thủ Côn dẫn đường nên Hàn Hướng Nhu và Lý Đại Đông làm việc thuận tiện hơn rất nhiều. Cho dù là gặp phải người, nhờ có Vạn Thủ Côn mang theo nên người khác cũng sẽ không hiểu lầm gì, dường như mọi người đều biết hôm nay trong nhà có thêm người hầu mới. Mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ, năm người mất tích của cục điều tra vụ án linh dị đều tìm được, Hàn Hướng Nhu dùng phương pháp trước đó giúp từng người tỉnh táo lại.

Hình như sân khấu hát tuồng mở màn, mọi người vừa đi về phía trước vừa nói nói cười cười. Nhóm người Hàn Hướng Nhu nhân cơ hội về lại vườn hoa rồi tránh ở sau núi giả. Hàn Hướng Nhu thả người giấy nhỏ ra để nó bò lên trên núi giả mà trông chừng.

Vì Hàn Hướng Nhu dùng khá nhiều linh lực để đánh thức mấy người Lý Khải nên lúc này cô cảm thấy cơ thể trống rỗng. Cô ngồi bệt dưới đất rồi dựa vào núi giả, sau đó cô vừa vận chuyển ánh sáng công đức còn chưa luyện hóa trước đó để bổ sung linh khí vừa dò hỏi những chuyện phát sinh sau khi họ vào tòa nhà.

Năm người Vạn Thủ Côn sau khi bị mê hoặc tâm trí vẫn luôn cảm thấy những chuyện xảy ra trong nhà là đương nhiên, nhưng hiện tại nhớ lại mới biết được đâu đâu cũng thấy có vấn đề. Chẳng hạn như mỗi ngày nhiều ngươi ăn cơm như vậy mà chưa tùng có người đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn; lão thái thái thích nghe tuồng, mỗi ngày hát tuồng đều là gánh hát đó, mỗi ngày đều hát từ sớm đến tối muộn; lại ví dụ như ngẫu nhiên tiểu thư ầm ĩ đòi ra cửa nhưng đi đến cổng lớn thì dại ra, mất một lúc lâu sau mới xoay người trở về rồi dùng vẻ mặt không vui vẻ oán giận nói bên ngoài đánh giặc lộn xộn, mua quần áo cũng không yên, hơn nữa một lúc sau tiểu thư sẽ mặc quần áo mới mua vừa rồi ‘đi ra ngoài’ cho người nhà xem.

Khiến cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy đó chính là dù cho thiếu gia tiểu thư nơi này dường như cũng ý thức có vấn đề nhưng chẳng những bọn họ mê hoặc người khác mà đồng thời cũng tự mê hoặc chính mình.

“Vậy đồ gia truyền của nhà họ Trương là cái gì? Các anh có biết hay không?”

Lý Khải hầu hạ đại thiếu gia nhớ lại thì kể: “Đại thiếu gia nhà họ Trương có nói rất nhiều lần, nghe ý trong lời nói của anh ta hẳn là một món pháp khí. Nhưng cụ thể là cái gì thì anh ta cũng không biết, chỉ biết nhà họ Trương giàu có như vậy chính là nhờ vào thứ này do tổ tiên truyền lại.”

Lưu Việt được phân đến viện chính kể: “Viện chính chỉ có một mình lão gia họ Trương ở, ngay cả phu nhân cũng ở viện kế bên. Ngày thường lão gia mất cả ban ngày chỉ ở trong phòng, đến buổi tối mới ra ngoài khoảng một giờ để nói chuyện với lão thái thái. Nhưng lúc đó không chỉ khóa chặt cửa phòng cửa viện mà ngay cả cổng lớn cũng quản gia tự mình dẫn người trông chừng, hình như Trương lão gia rất sợ có người đi vào.”

Ngón tay Hàn Hướng Nhu cong lên gõ gõ cục đá ở bên canh: “Xem ra bí mật của tòa nhà này đều giấu trong phòng của Trương lão gia, đêm nay chúng ta đi vào phòng chính của Trương lão gia nhìn xem rốt cuộc là bên trong ẩn giấu thứ gì.”

Sắc mặt Lưu Việt hơi khó coi: “Tường rào viện chính rất cao, trong tình huống đi vào mà không đánh động tới quản gia thì quá khó rồi.”

Hàn Hướng Nhu lấy ra năm lá bùa Kinh Thân cực phẩm từ trong túi.

Lưu Việt nhìn bùa cực phẩm trong tay mình mà cảm thấy hơi hoài nghi nhân sinh: “……” Chẳng lẽ bọn họ tiến vào lâu quá rồi sao? Lâu đến mức lá bùa đã không còn đáng giá tiền, không ngờ còn có thể lấy ra một đống!

Lý Đại Đông lại thở dài nặng nề lần nữa, cũng không biết kinh phí năm nay còn dư và sang năm của cục điều tra có đủ tiền trả lá bùa cho đạo hữu Hàn hay không đây.

Trời hơi sẩm tối, tuy đồng hồ không có nhưng trong thời gian sinh hoạt mấy ngày nay ở Nhà lớn họ Trương thì Lưu Việt đã quen xem sắc trời để xác định thời gian. Anh ta nhìn chằm chằm vào không trung một lúc rồi bỗng nhiên nói: “Chắc tầm mười phút nữa lão gia sẽ ra cửa, hiện tại chúng ra nhanh chóng đi qua đi.”

Lực lượng trong cơ thể Hàn Hướng Nhu đã khôi phục đáng kể, mọi người đi theo sau Lưu Việt tới viện chính, trên đường đi chưa đụng phải người nào. Lưu Việt vừa đi vừa giải thích: “Lúc này người nhà họ Trương đều đang ở trong phòng lão thái thái, người hầu thì hoặc là đi theo chủ nhân hoặc là đi ăn cơm, cho nên hiện tại sân vắng người nhất.”

Sau phòng chính có một vườn hoa nhỏ, mấy người tìm một nơi ẩn nấp trốn đi. Tầm khoảng hai ba phút trôi qua, Hàn Hướng Nhu nghe thấy phòng chính vang lên tiếng nói chuyện, rất nhanh cửa lớn đóng lại vang lên tiếng kẽo kẹt, trong viện lại trở lại yên tĩnh. Lưu Việt rón ra rón rén tiến đến gần vườn hoa bên cạnh để thăm dò thì thấy Trương lão gia mang theo vài người đi về hướng đông, lập tức anh ta rụt cổ lại rồi nói nhỏ: “Bọn họn đi rồi.”

Hàn Hướng Nhu dán bùa Khinh Thân lên trên người, chỉ cần bước hai bước đã lướt qua đầu tường, còn dư lại năm người vừa bấm quyết vừa niệm chú hơn nửa phút mới đuổi kịp.

Tuy Lưu Việt nói anh ta hầu hạ Trương lão gia nhưng viện chính này anh ta chưa từng vào bao giờ, trước đây có từng giúp trông cửa một lần. Hàn Hướng Nhu tiến vào viện thì nhận thấy được sương mù nơi này nồng nặc hơn một chút so với những nơi khác trong tòa nhà; bất kể là vườn hay những sân khác không thể nhìn thấy sương mù bằng mắt thường, còn nơi này không cần mở Thiên Nhãn cũng có thể nhìn thấy sương mù trong không khí.

Năm người Lưu Việt biết rằng do bản thân hít vào quá nhiều sương mù mới bị đánh mất tâm trí, hiện tại nhìn thấy được rõ ràng sương mù trong viện thì đều lộ ra biểu cảm sợ hãi. Hàn Hướng Nhu thấy thế bèn hạ giọng trấn an họ: “Bùa Tỉnh Thần tôi vẽ cho các anh có mang theo sức mạnh công đức, đủ để chống đỡ đến khi các anh ra ngoài.”

Mấy người Lý Khải đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có Lý Đại Đông là lo lắng sốt ruột, trong lòng lặng yên tính sổ nợ. Theo lý thuyết thì lá bùa mang theo sức mạnh công đức hẳn là còn quý giá hơn cả bùa cực phẩm, cũng không biết đến khi họ ra ngoài thì trưởng phòng có thể nắm tóc đến trọc lóc hay không, luôn cảm thấy tiền thưởng năm sau của bọn họ đều để bù vào.

Cửa phòng chính treo một ổ khóa lớn bằng đồng, Vạn Thủ Côn đẩy đẩy cửa số đóng chặt thì phát hiện bên trong đều cắm then cài cửa, Hàn Hướng Nhu thấy thế thì trầm tư một lát: “Tôi không biết cách mở khóa, nếu không thì dùng bùa nhé?”

“Đừng đừng đừng đừng! Tuyệt đối đừng dùng!” Lý Đại Đông vội vàng chen tới ngăn lại cái tay Hàn Hướng Nhu đang bới tìm lá bùa rồi lấy ra một chìa khóa có hình dạng quái lạ từ trong túi: “Tôi dùng chìa khóa vạn năng. Thử xem.” Lý Đại Đông nhét chìa khóa vào trong lỗ khóa, móc móc ở bên trong hai cái khiến mắt khóa nảy lên, đột nhiên vặn một cái, khóa đồng mở ra cạch một tiếng.

Hàn Hướng Nhu nhìn chằm chằm chìa khóa trong tay Lý Đại Đông cảm thấy rất hứng thú: “Cái đồ chơi này dùng khá tốt nha, mua chỗ nào vậy?”

Lý Đại Đông chần chờ rồi lên lặng nhét chìa khóa lại trong túi: “Cái này là khi nào trong cục chúng tôi phá án mới được mang ra dùng, không có chỗ nào bán cả.”

Hàn Hướng Nhu nhìn anh ta một cái rồi vươn tay ra tháo khóa đồng xuống, dán bùa Tĩnh Âm lên cửa phòng rồi mới đẩy cửa ra. Lưu Việt ghé lên cửa quan sát lá bùa rồi dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hàn Hướng Nhu: “Đạo hữu Hàn, cô có nhiều chủng loại bùa thật đấy.”