Chương 126: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Hàn Hướng Nhu lại có thể hiểu được suy nghĩ của họ hàng nhà Vương Uy, hiện tại cha mẹ Vương Uy cứ chắc chắc con trai mình không chết nhưng lại bày bàn thờ và đồ cúng phong phú ở phòng khách, mặc cho ai nhìn thấy hành vi của họ đều sẽ phát hiện ra sự khác thường. Nhưng cha mẹ Vương Uy lại không thể giải thích về việc con trai mình lấy một hình thái khác tiếp tục tồn tại được, nói không chừng nếu giải thích, những người thân sẽ càng nhận định tinh thần của họ không bình thường.

Mẹ Vương Uy nhìn thấy Hàn Hướng Nhu tới, bất chấp bản thân đang bực bội với họ hàng, bà tươi cười bưng trái cây tới: “Đại sư Hàn, mau ngồi đi!” Hàn Hướng Nhu nhìn những đôi mắt đang quan sát mình thì hơi đau đầu, cô đành lắc đầu và nói: “Cháu không ngồi, cô tiếp đãi người nhà đi ạ. Đúng rồi, cháu muốn dẫn cậu ấy đi nhà cháu ở một thời gian, chờ học giỏi công pháp lại để cậu ấy trở về.”

Đây chính là chuyện lớn liên quan đến việc tu luyện của con trai, mẹ Vương Uy vội vàng đồng ý, lại quay lưng về phía người nhà rồi hỏi thầm Hàn Hướng Nhu: “Nếu Tiểu Uy không ở nhà, cô bày đồ cúng cho nó liệu nó có thể ăn được không?” Hàn Hướng Nhu gật đầu rồi vội vàng mang theo Vương Uy rời đi.

Vương Uy lơ lửng trên ghế phụ của Hàn Hướng Nhu vừa gặm táo vừa cười ha ha: “Đại sư, tôi kể cho cô nghe chuyện cười hôm nay nhé, dì cả tôi muốn đưa cha mẹ tôi đi xuất ngoại giải sầu, còn mẹ tôi lại nói phải ở nhà nấu cơm cho tôi, lúc ấy đôi mắt của dì cả tôi trợn tròn lên còn lớn hơn quả bóng rồi sau đó ôm lấy mẹ tôi gào khóc lên. Cha tôi vẫn luôn giải thích với mọi người là tôi không chết, chỉ tạm thời không có cách nào về nhà, qua mấy năm nữa là có thể trở lại. Nhưng chuyện xảy ra với tôi lúc ấy cả nhà đều biết, vài chồng giấy cũng đã được đốt, lúc này nói tôi không chết ai cũng không tin nên đều dùng ánh mắt xót xa và thông cảm nhìn cha mẹ tôi, cảm thấy bọn họ bị điên mất rồi.”

“Chẳng phải do cậu tự tìm đường chết sao, nếu có thể tồn tại ai lại đồng ý chết chứ.” Hàn Hướng Nhu dùng biểu cảm nghiêm túc dặn dò Vương Uy: “Tôi nói cho cậu biết, cậu tới nhà chúng tôi thì đừng có làm gì cả. Tổ sư gia của Thiên Nhất Phái chúng ta đang tạm thời ở nhà tôi, sau khi về nhà tôi thì cậu nhất định phải thành thật tu luyện ở trong phòng mà tôi đã chuẩn bị cho cậu, không có việc gì thì đừng đi ra, nhỡ đâu bị sét đánh tan là tôi không có hồn phách trả lại cho mẹ cậu đâu.”

Từ sau khi chết đi, điều Vương Uy sợ nhất là sét, vừa nghe được lời dặn của Hàn Hướng Nhu thì cả hồn phách đều héo, nhìn như thể hận không thể cuộn cả người thành một quả cầu miễn cho Tổ sư gia khỏi phải thấy mình. Sau khi Hàn Hướng Nhu về tới nhà, cô dẫn Vương Uy vào phòng trống ở tầng một, lại bày tụ âm trận trong phòng rồi truyền thụ công pháp quỷ tu cho cậu ta. Trước đó Hàn Hướng Nhu đã chấm một giọt tinh huyết lên phần giữa mày của Vương Uy, Vương Uy có bất kỳ vấn đề gì thì Hàn Hướng Nhu đều cảm nhận được. Nếu trong lúc tu luyện Vương Uy bị sai sót ở đâu thì Hàn Hướng Nhu có thể kịp thời sửa đúng lại giúp anh ta.

Hai người Hàn Thịnh Vĩ và Vương Uy nắm chặt thời gian tu luyện công pháp cùa từng người, người này còn nghiêm túc hơn người kia. Đặc biệt là Hàn Thịnh Vĩ, sau khi anh ta lấy được côn pháp thân truyền của Tổ sư gia liền chơi với cây gậy rất nhiệt tình. Chỉ là anh vẫn ngứa mắt với bề ngoài của que cời lửa, vừa đen lại còn thường xuyên dính tro vào tay anh. Nếu không phải Tổ sư gia không cho phép thì dù có thế nào đi chăng nữa anh cũng phải mua sơn về cho que cời lửa đổi màu.

Hàn Hướng Nhu cũng bắt đầu bận rộn công việc, cô chuẩn bị cho cuộc luận võ Huyền Môn vào dịp tết Nguyên Đán, ngoại trừ vẽ tất cả những lá bùa có khả năng bản thân sẽ dùng thì Hàn Hướng Nhu cũng vẽ xong lá bùa mà đạo trưởng Minh Dương của Thanh Vân Quan đã trả tiền trước rồi gọi Tần Mặc tới lấy.

Thoáng cái nửa tháng trôi qua, vào buổi sáng thứ bảy hôm nay, sau khi Hàn Hướng Nhu ăn sáng và đang hướng dẫn Hàn Thịnh Vĩ tu luyện thì bỗng nhiên Khương Tuấn Minh tới nhà, câu nói đầu tiên của ông ta đó chính là: “Tôi muốn mời đại sư Hàn đến nhà chúng tôi hỗ trợ nhìn xem.”

Ông lão Hàn vừa nghe xong câu này thì làm ra vẻ “Hừ” một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi cửa, Khương Tuấn Minh thấy thế thì nhanh chóng đuổi theo nhưng không nghĩ tới tuy ông lão đã lớn tuổi nhưng bước đi lại như bay, Khương Tuấn Minh vừa mới chạy tới sân đã không tìm thấy bóng dáng của ông lão Hàn.

Khương Tuấn Minh rầu rĩ quay trở lại nhà họ Hàn, Hàn Bình An đã gọi Hàn Hướng Nhu đi xuống. Hàn Hướng Nhu liếc nhìn Khương Tuấn Minh một cái rồi bình thản hỏi: “Chúi Khương tới đây là vì quỷ hồn kia trong nhà chú sao?”

Khương Tuấn Minh hơi bất an vuốt vuốt mặt: “Trước đây vì công việc bân rộn quá nên chú rất ít để ý việc trong nhà, từ sau lần đó nghe ông Hàn nói nhà chú có quỷ thì chú đã nhắc nhở người nhà để tâm hơn, ai ngờ thật sự đúng là đã phát hiện chỗ kỳ lạ.” Hàn Hướng Nhu rót trà cho ông ta, Khương Tuấn Minh vội vàng cầm lấy rồi nói lời cảm ơn: “Việc đầu tiên phát hiện có vấn đề là bảo mẫu trong nhà. Cha chú có bệnh mãn tính cần phải trường kỳ uống thuốc. Lúc mới đầu việc uống thuốc của cha chú đều là mẹ chú để tâm, nửa năm trước mẹ chú qua đời thì việc uống thuốc của cha chú đã không còn được cẩn thận nữa, ba tháng trước còn đột phát bệnh cấp tình phải vào bệnh viện nằm.”

Khương Tuấn Minh nhớ tới việc lần đó thì sắc mặt thoáng hiện sự áy náy: “Bắt đầu từ lần đó chú liền dặn dò bảo mẫu mỗi ngày chuẩn bị thuốc đầy đủ cho cha. Về sau cơ thể của cha vẫn luôn khá tốt, chú còn cảm thấy bảo mẫu rất có tâm nhưng ai ngờ hai ngày trước bảo mẫu đột nhiên xin nghỉ việc, còn ầm ĩ nói trong phòng cha chú có quỷ.”

Hàn Bình Anh thấy ly kỳ nhưng Khương Tuấn Minh nói được một nửa thì ngừng bèn sốt ruột vội hỏi: “Là trong nhà phát sinh chuyện gì sao?”

Khương Tuấn Minh lắc đầu: “Bảo mẫu trong nhà không chịu nói, chỉ cầm tiền lương liền đi luôn. Vì trước đó nghe ông Hàn từng nói về việc nhà tôi có quỷ cho nên tôi cố ý ở nhà hai ngày muốn quan sát xem rốt cuộc thì trong nhà có chỗ nào kỳ quái hay không.”

Khương Tuấn Minh nhớ lại chuyện lúc đó, biểu cảm trở nên phức tạp: “Bảo mẫu xin nghỉ việc, vợ tôi và các con tôi lại đi du lịch nước ngoài, chỉ có tôi và cha tôi ở nhà. Tôi không biết nấu cơm nên sáng sớm chỉ nướng vài lát bánh mì với đun ít sữa bò coi như bữa sáng. Ăn sáng xong, tôi đi vào phòng cha để chuẩn bị thuốc cho cha, không ngờ phát hiện ra tất cả các loại thuốc đã được chuẩn bị xong, đã được để trong hộp chia thuốc theo ngày. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng buổi sáng cha tôi đã tự chuẩn bị cho nên cũng không để ý bèn đi phòng đọc sách làm việc. Chờ đến giữa trưa lúc tôi chuẩn bị đưa cha tôi đi ra ngoài ăn cơm thì lại phát hiện trong phòng ăn đã sắp sẵn cả bàn đồ ăn, cha tôi đã ăn nửa bát cơm.”

Hàn Bình An tò mò hỏi: “Cha anh làm?”

Khương Tuấn Minh lắc đầu cười khổ: “Là cha tôi nói như thế nhưng cả đời ông còn chưa nấu mì bao giờ thì làm sao có thể nấu cơm được chứ.”

Hàn Bình An nghe xong thì không nhịn được cười lên: “Lão Khương, quỷ nhà anh khá là tốt đấy, không những không hại người mà còn làm việc giúp nữa, giống nàng tiên Ốc vậy.”

*Nàng tiên Ốc: Ốc đồng cô nương. Việt Nam mình cũng có sự tích về nàng tiên Ốc, bạn nào chưa biết thì hỏi chị Google nha.

Hàn Hướng Nhu nhìn biểu cảm xấu hổ của Khương Tuấn Minh thì bình thản nói: “Nói như vậy thì chắc chú Khương đã đoán ra được chuyện là như thế nào rồi, vậy sao còn tới mời chúng cháu?”

Khương Tuấn Minh buồn rầu xoa xoa mặt: “Tuy gần mười mấy năm qua ở nhà chú đều do bảo mẫu nấu cơm nhưng hương vị cơm nhà mà từ nhỏ chú ăn cả đời sẽ không thể nào quên, chú nếm hương vị thức ăn đó là đã biết do chính tay mẹ chú nấu. Thực ra chú cũng không sợ mẹ chú bởi vì chú tin bà sẽ không hại hai cha con. Nhưng cái chú lo lắng không biết có phải con trai là chú đây có chuyện gì chưa làm được hay không, cho nên lúc này mới khiến bà không ra đi thanh thản.”

Khương Tuấn Minh lấy chi phiếu đã chuẩn bị xong từ trong ví ra rồi đặt lên bàn: “Tôi muốn mời ông nhà các cháu sang hỗ trợ hỏi mẹ chú một chút xem bà còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không, chú không đành lòng làm hồn phách của bà không được an bình như vậy.”

Hàn Hướng Nhu đứng lên và nói: “Được rồi, để cháu đi xem với chú.” Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Khương Tuấn Minh, vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu vẫn thản nhiên: “Hiện tại môn phái chúng cháu chỉ có một mình cháu có thể làm việc, đi thôi.”

Lúc Khương Tuấn Minh dẫn Hàn Hướng Nhu về đến nhà thì ông lão đã không ở trong nhà, Hàn Hướng Nhu lần theo âm khí đi đến một căn phòng ở tầng hai rồi quay đầu hỏi Khương Tuấn Minh: “Đây là phòng của ai vậy ạ?” Khương Tuấn Minh khiếp sợ nhìn Hàn Hướng Nhu: “Đây là phòng của cha chú.”