Chương 125: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ vội vã đi xuống tầng, thay giầy rồi đi cùng bảo vệ đến bên hồ. Ở cách xa vẫn có thể nghe thấy giọng nói vang dội của ông lão Hàn đang xối xả: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở ông cơ mà, ông không biết lòng tốt của người khác gì cả!” Sự bực dọc của ông lão Khương cũng bốc lên ngùn ngụt: “Ông nói vớ nói vẩn vừa thôi!”

Ở bên cạnh còn có rất nhiều các ông các bà đang khuyên nhủ, có người nói ông lão Hàn phong kiến mê tín, có người lại khuyên ông lão Khương là thà rằng tin chứ không thể không tin, nếu không thì tìm đại sư đến xem sao. Ông lão Khương chống nạnh tức đến mức thở hổn hà hổn hển: “Nói vớ nói vẩn, sao tôi lại không cảm thấy nhà tôi có quỷ chứ, các ông các bà nghe ông ta nói bậy nói bạ vừa thôi.”

Cô con gái của An Chí Cương ở cùng khu biệt thự từng vì chuyện bị thay đổi hồn phách mà quen biết Hàn Hướng Nhu, hiện tại đã trở thành fan đáng tin cậy của Hàn Hướng Nhu. Buổi tối An Chí Cương đi cùng con gái ra ngoài tản bộ sau khi cô bé làm xong bài tập vừa lúc gặp phải trường hợp này bèn vội vàng đi tới che chở ông lão Hàn, sợ ông bị cây gậy chống của ông lão Khương vụt đến.

Nếu An Chí Cương che chở thì cũng thôi đi, ông ta còn dùng thân phận người từng trải liên tục tận tình khuyên bảo ông lão Khương: “Chú Khương, người nhà họ Hàn có bản lĩnh thật mà. Chú gặp được họ thì chắc chắn là quá may mắn rồi, nếu ở bên ngoài chú có muốn mời cũng không nhất định có thể mời được đại sư tốt như thế này đâu. Chú nghe tôi đi, để con trai chú chuẩn bị trên một triệu rồi cung kính mời đại sư về, đảm bảo quỷ gì cũng bắt được cho chú.” Đến khi nói xong, ông lão Khương không đánh nhau với ông lão Hàn nữa mà ngược lại cầm gậy bắt đầu đi quất An Chí Cương: “Này thì tôi bảo anh nói bậy nói bạ này, nhà anh mới có quỷ!”

Lúc Hàn Hướng Nhu và người nhà họ Hàn đến nơi thì đã nhìn thấy cảnh dở khóc dở cười này. An Chí Cương cũng là dân kinh doanh có tiếng ở địa phương, lúc này lại bị ông lão Hàn quất cho chật vật không chịu được. Con trai ông lão Khương chạy vội tới cầm lấy gậy chống của cha mình rồi gạt xuống , vừa đau đầu vừa đỡ ông lão đứng sang một bên: “Nếu không nói lại được thì cha cứ về nhà cũng được mà, sao lại còn ra tay chứ?”

Ông lão Khương thở phì phò cầm cậy gậy chống chỉ vào An Chí Cương: “Thằng nhóc kia bảo con lấy một triệu đưa cho lão thần côn mời về nhà bắt quỷ đấy! Nhà chúng ta có quỷ chỗ nào chứ, từ trước tới nay cha không hề cảm thấy trong nhà có gì bất thường cả.”

Khương Tuấn Minh nhìn bộ quần áo nhăn nhúm bèo nhèo của An Chí Cương thì chỉ biết cười ha hả với ông ta rồi thì thầm khuyên nhủ ông lão nhà mình. Còn bên kia, Hàn Hướng Nhu đang trấn an ông nội Hàn: “Cháu nói cho chưởng môn ngài này, nơi đây không phải là Thần Tiên Lĩnh, người ta không biết ngài làm gì mà ngài đã nói nhà người ta có quỷ thì ai tin được?”

Ông lão Hàn chợt hiểu ra: “Bảo sao ông ta lại tức giận, hóa ra ông đã quên tự giới thiệu.” Ông lão Hàn lập tức húng hắng nói: “Ôi, ông Khương này, tôi là chưởng môn của Thiên Nhất Phái, thông thạo bắt quỷ xem phong thủy……” Ông lão Hàn nói được một nửa đã bị Hàn Hướng Nhu bịt miệng lại khiến cho ông lão Hàn tức giận trừng mắt với Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu bất đắc dĩ thì thầm vào tai ông: “Ông tự hạ thấp giá trị con người sẽ làm Tổ sư gia không vui đâu.”

Nói đến Tổ sư gia, ông lão Hàn lập tức ỉu xìu, ông đẩy tay Hàn Hướng Nhu ra rồi hừ một tiếng với ông lão Khương: “Lúc này ông có mời tôi tôi cũng không đi đâu.”

Ông lão Hàn vung tay áo đi mất, Hàn Thịnh Vĩ vội vàng theo sau vừa đỡ ông lão vừa tìm mọi cách dỗ dành ông. Hàn Hướng Nhu đi tới gần người nhà họ Khương rồi đánh giá họ một chút, đúng là trên người họ dính chút quỷ khí hoặc ít hoặc nhiều nhưng những quỷ hồn nhà ông ấy có vẻ không có tâm tư hại người, cũng không ảnh hưởng khí vận trên người họ, chút quỷ khí dính trên người chỉ cần hôm sau phơi nắng là có thể tan biến.

Làm kinh doanh chú trọng hai bên đều tình nguyện, việc bắt quỷ này cũng giống vậy, nếu khách hàng không thật sự tin phục thì lúc bắt quỷ khó tránh khỏi hỏi này hỏi nọ, sợ bạn là kẻ lừa đảo, Tuy Hàn Hướng Nhu còn trẻ tuổi, tính cách cũng rất hiền hòa nhưng trong xương cốt của cô cũng có sự kiêu ngạo của Thiên Nhất Phái. Hiện tại Hàn Hướng Nhu cũng nghĩ như vậy, tuy nhà đối phương thật sự có quỷ nhưng nếu họ không tới nhà xin giúp đỡ thì mình việc gì phải chủ động lấy lòng muốn làm việc cho họ. Có điều dù sao lần này cãi nhau cũng là ông lão Hàn gây nên, Hàn Hướng Nhu vẫn tới nói lời xin lỗi: “Chú Khương, ông Khương, thật ngại quá, ông nội cháu không biết lựa lời.”

An Chí Cương ở bên cạnh nghe thấy Hàn Hướng Nhu nói không lựa lời mà không phải nói ông lão Hàn nói vớ nói vẩn liền đoán được có lẽ nhà họ Khương thật sự có thứ gì. Con trai ông lão Khương là Khương Tuấn Minh nhìn thấy người nhà họ Hàn đi ra lại là một cô gái trẻ tuổi thì cũng ngại đi so đo với cô, thêm cả người già cũng không khác gì trẻ con, hôm nay ầm ĩ ngày mai lành, người trưởng thành không thể xen vào quá nhiều được.

Khương Tuấn Minh gật đầu cười với Hàn Hướng Nhu: “Không sao, trẻ con hay người già đều như vậy, chỉ cần không gây tổn thương tới người là được.”

Hàn Hướng Nhu cũng phụ họa vài câu, thấy người nhà họ Khương rời đi cũng chuẩn bị về nhà. An Chí Cương vội vàng đi tới quan sát xung quanh không có ai mới hạ thấp giọng hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ nhà họ Khương thật sự có……”

Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng “vâng” một tiếng: “Có điều không có vấn đề lớn, không phải là lệ quỷ, chỉ cần người nhà họ phơi nắng nhiều một chút sẽ không có việc gì.”

An Chí Cương vội vàng hỏi: “Có muốn chú nói với Khương Tuấn Minh không? Bình thường chú ấy không hay ở nhà, có khả năng không chú ý đến những việc nhỏ này.”

Hàn Hướng Nhu lắc đầu: “Bắt quỷ cũng chú trọng đến duyên phận, hiện tại nhìn thì không có việc gì. Nếu quỷ hồn kia thật sự ảnh hưởng đến người nhà họ thì bọn cháu sẽ liên hệ với tổ chức đặc biệt.” Chuyện nhà họ Khương không được coi là chuyện lớn, ngoại trừ ông lão Hàn ngẫu nhiên lẩm bẩm vài lần thì Hàn Hướng Nhu đã ném chuyện này ra sau đầu.

Sáng sớm hôm sau, TV, di động và máy tính mà Hàn Hướng Nhu đặt cho Tổ sư gia đã được chuyển đến. Nhân viên lắp đặt TV nhìn thấy linh bài trong căn phòng trống cùng với lư hương đang bốc khói thì dựng cả tóc gáy, luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau. Hai nhân viên lắp đặt xong và thử điều chỉnh một lần, sau đó liền vội vàng đi mất mà không cần đến khen ngợi, nhìn tư thế chạy ra khỏi cửa đó nói không chừng buổi tối sẽ gặp ác mộng.

Hàn Thịnh Vĩ lắp xong thẻ điện thoại cho Tổ sư gia, còn cài đặt cả một đống APP phổ biến nhất. Notebook thì ngoại trừ phần mềm mặc định ra, Hàn Thịnh Vĩ lại cài thêm mấy phần mềm livestream. Nhìn mấy thiết bị hiện đại hóa trong phòng, Hàn Thịnh Vĩ vẫn cảm thấy chưa đủ, không ngờ vào trưa hôm đó lại khiêng về một dàn máy tính cấu hình cao, cộng thêm cả một loạt phụ kiện đi kèm gồm bàn phím có vẻ ngoài hầm hố, con chuột, loa, tai nghe…… Còn cài đặt cho Tổ sư gia cả một đống trò chơi.

Hàn Thịnh Vĩ ngồi trước máy tính hướng dẫn từng trò chơi cho Tổ sư gia, cũng giải thích rất kỹ càng tỉ mỉ cách thao tác. Cây hương được thắp trước linh bài Tổ sư gia vẫn rất bình thường nên Hàn Thịnh Vĩ cũng không nhìn ra rốt cuộc Tổ sư gia có thích hay không, anh nói với vẻ rất thấp thỏm: “Nếu Tổ sư gia không hài lòng có thể báo mộng cho con, con lại tải game mới về cho Tổ sư gia.”

Hương khói vẫn bốc lên thẳng tắp, không có chút biến hóa nào. Hàn Thịnh Vĩ không đoán được suy nghĩ của Tổ sư gia, anh sờ sờ mũi rồi đi ra khỏi phòng nghỉ. Nửa giờ sau, Hàn Thịnh Vĩ lại vào tiếp tục thắp hương cho Tổ sư gia, vừa mới đi tới cửa liền nghe được hiệu ứng âm thanh trò chơi quen thuộc vang lên từ bên trong. Bước chân Hàn Thịnh Vĩ dừng lại rồi quay đầu trở về, là người chơi game thâm niên nên Hàn Thịnh Vĩ rất thấu hiểu tâm trạng khi đang chơi game bị làm phiền. Nếu hiện tại anh dám đẩy cửa đi vào nói không chừng ở giây tiếp theo sẽ bị sét đánh.Vì thế vẫn nên để Tổ sư gia yên tĩnh chơi game đi, có lẽ hiện giờ trong lòng Tổ sư gia game còn quan trọng hơn hương khói nhiều.

Có điều tuy Hàn Thịnh Vĩ không dám vào nhưng trong lòng vẫn rất tò mò rằng rốt cuộc Tổ sư gia chơi game thế nào?

Sau khi Hàn Hướng Nhu truyền xong côn pháp cho Hàn Thịnh Vĩ, vào ngày hôm sau cô bớt thời gian đi đến nhà Vương Uy. Vừa vào cửa thì phát hiện trong phòng khách ngồi rất nhiều người, sắc mặt nhìn có vẻ hơi khó coi.

Hàn Hướng Nhu nhìn Vương Uy vừa gặm quả táo vừa lơ lửng giữa không trung, lập tức Vương Uy nhanh trí báo cáo tình huống: “Họ hàng nhà tôi phát hiện hành vi khác thường của cha mẹ tôi, cho rằng họ bị chịu kích thích quá lớn cho nên muốn tới khuyên nhủ.”