Chương 103: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Lý Đại Đông dẫn người ở lại xử lý hiện trường, còn Trương Chiêu Dục và Hàn Hướng Nhu thì quay lại con hẻm nhỏ, Trương Chiêu Dục triệu tập những quỷ hồn đang lượn lờ xung quanh lại đây rồi đếm từng con một, tổng cộng có 56 quỷ hồn. Hàn Hướng Nhu không nhìn thấy thân hình quen thuộc bèn tiện tay túm lấy một con quỷ hỏi: “Bạch Tiểu Cẩm đâu?”

Con quỷ xui xẻo đáp lại với vẻ mặt mờ mịt: “Là ai?”

Hàn Hướng Nhu chỉ lên trên tầng lầu: “Chính là cái người rơi lầu vì tự sướng đó!”

Lập tức quỷ xui xẻo đã biết là ai: “Cô ta hả, vừa rồi đột nhiên cô ta bị cưỡng chế gọi về, nói là người nhà làm mai mối cho cô ta.”

“Cái quái gì vậy?” Hàn Hướng Nhu mở to mắt nhìn: “Bây giờ còn tin cái này?”

Hàn Hướng Nhu buông tên quỷ xui xẻo ra, trên khuôn mặt thể hiện sự do dự. Trương Chiêu Dục thu quỷ hồn vào trong bình Thu Hồn rồi buồn cười nhìn Hàn Hướng Nhu: “Sao vẻ mặt lại tỏ ra khó xử vậy?”

Hàn Hướng Nhu rối rắm gãi gãi tóc: “Vừa rồi cháu đồng ý đưa Bạch Tiểu Cẩm đi đầu thai, kết quả cô ấy lại về nhà lấy chồng......”

“Việc này không phải là việc lớn gì.” Trương Chiêu Dục không cho là đúng nói: “Cháu không yên tâm thì đi lên xem làm được.”

Hàn Hướng Nhu thở dài thườn thượt: “Cháu chỉ sợ sau khi lên lại phát hiện ra chuyện lớn nào đó.”

Trương Chiêu Dục nghe vậy thì vẻ tươi cười trên mặt cứng lại, ông nghiêm túc suy nghĩ một lát, không thể không thừa nhận lời Hàn Hướng Nhu nói là sự thật: “Nếu không thì để chú đi cùng cháu lên xem thế nào nhé?”

“Cứ tùy tiện đi như vậy sao ạ?” Đây là lần đầu tiên Hàn Hướng Nhu trải qua việc như vậy: “Có thể bị người ta đuổi ra hay không.”

Trương Chiêu Dục lấy giấy chứng minh của mình ra quơ qua quơ lại: “Không sao, loại chuyện này bộ phận bọn chú cũng có thể quản được. Đi thôi, cùng đi xem sao.”

Nhà Bạch Tiểu Cẩm ở đây cũng có bảy tám năm, có vẻ như khóa cửa của đơn nguyên đã hỏng từ lâu, cửa đơn nguyên chỉ khép hờ. Sau khi hai người đi thang máy lên tầng thì không cần tìm hướng mà đi thẳng đến một căn hộ ở giữa. Hàn Hướng Nhu đặt ngón tay lên chuông cửa, cô do dự một lát rồi hỏi: “Lúc này mới hai giờ sáng, chú xác định chúng ta sẽ không bị đánh?”

Trong mắt của Trương Chiêu Dục hiện lên ý cười: “Không sao, chúng ta bình thường phá án thôi mà.”

“Reng reng! Reng reng!” Trong màn đêm yên ắng, tiếng chuông cửa vang lên nghe rất rõ, bà cốt đang làm pháp trong phòng hoảng sợ, bà ta nhìn ngọn nến bị chính mình đẩy chệch đi, bà ta dùng ánh mắt âm u trừng mẹ Bạch: “Cô nói việc này cho người khác?”

“Tôi không nói mà?” Mẹ Bạch cũng hơi hoảng loạn, dáng vẻ cũng không biết làm sao. Dường như bà cốt sợ tiếng chuông của quấy nhiễu vong hồn nên không tình nguyện nói: “Cô đi xem là ai, người không liên quan thì nhanh chóng đuổi đi, không thể ảnh hưởng đến chuyện của bọn trẻ.”

Mẹ Bạch đáp ứng rồi vội vàng đứng lên chạy tới cửa, bà nhẹ nhàng mở cửa, chỉ thấy bên ngoài đứng một nam một nữ. Nháy mắt sắc mặt của mẹ Bạch trở nên cực kỳ khó coi, bà hung ác trừng mắt rồi hạ giọng nói: “các người tìm nhầm nhà rồi.”

Thấy cửa sắp bị đóng lại, Trương Chiêu Dục nhấc chân bước vào vừa đẩy cửa vừa lấy giấy chứng minh trong tay đưa tới trước mặt mẹ Bạch: “Tôi là cảnh sát, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án nói nhà các cô có người mai mối hôn nhân trái pháp luật.”

Trên khuôn mặt của mẹ Bạch hiện lên sự chột dạ rồi giả vờ trong sạch bèn hỏi vặn: “Nhà nào vào ban đêm lại đi kết hôn chứ? Báo án kiểu này mà các người cũng tin? Mẹ nó, ai lại thiếu đạo đức đi báo án!”

Trương Chiêu Dục trả lời với mẻ mặt bình thản: “Là đám quỷ hồn dưới tầng có nói vừa rồi hồn phách của Bạch Tiểu Cẩm bị gọi về, người trong nhà kết âm thân cho cô ta.”

Dáng vẻ của mẹ Bạch giống như một con gà mái bị bóp chặt cổ, bà hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, miệng há ra nhưng lại không nói được câu nào. Hàn Hướng Nhu nhìn dáng vẻ của bà thì trong lòng nảy sinh nghi ngờ: “Đương nhiên chúng tôi không can thiệp tình yêu tự do, nếu Bạch Tiểu Cẩm tự nguyện thì cũng tôi cũng sẽ không nhiều chuyện. Chỉ là trước đó hồn phách của cô ấy có người ác ý đánh dấu nên chỉ có thể du đãng trên dương gian, chúng tôi đến để giải quyết chuyện này ngay mới được.”

Môi mẹ Bạch giật giật, điệu bộ dường như không muốn cho hai người tiến vào. Sắc mặt của Trương Chiêu Dục thản nhiên nhìn bà: “Chúng ta trò chuyện ở đây sao? Cô không sợ đánh thức hàng xóm?”

Sắc mặt của mẹ Bạch thay đổi vài lần, lúc này mới không tình nguyện dịch khỏi vị trí, sau khi Hàn Hướng Nhu tiến vào liền đi thẳng tới căn phòng thứ hai phía bên phải. Mẹ Bạch đóng cửa lại, vừa mới quay đầu thì thấy Hàn Hướng Nhu đã vươn tay ra mở cửa phòng, bà lập tức chạy vội tới.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có chín ngọn nến màu trắng đang thắp sáng. Cuối gian phòng có đặt một bàn thờ, trên bàn thờ để một số lễ. Trước bàn thờ là một cái bàn dài, một đầu để hai di ảnh, Bạch Tiểu Cẩm bị trói trên ghế phía sau di ảnh.

Thấy có người xông vào, sắc mặt bà cốt đen xì quát: “Đi ra ngoài!”

Hàn Hướng Nhu trợn mắt: “Bản lĩnh không có mấy mà làn nhiều chuyện thật.”

Có vẻ như bà cốt không nghĩ tới có người dám đôi co với mình, bà ta lập tức đứng lên muốn đẩy Hàn Hướng Nhu đi. Sau khi Hàn Hướng Nhu tóm lấy cổ tay của bà ta bèn đập lên lưng bà ta, bà cốt bị đau đến nỗi trào nước mắt, không ngừng kêu la oai oái. Cha Bạch và một đôi vợ chồng khác cũng đứng lên, thấy cảnh như vậy thì sắc mặt không được vui.

Mẹ Bạch chậm chân cùng lắm mới được ba mươi giây thì phát hiện trong phòng lộn xộn, bà định vươn tay ra túm lấy Hàn Hướng Nhu nhưng nhớ tới thân phận cảnh sát của họ thì lại hoảng sợ, chỉ dám ồn ào chỉ trích: “Sao các người lại tùy tiện đi vào phòng của người khác như thế?”

Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nhìn bà, sắc mặt hơi lạnh đi: “Nếu chúng tôi không tiến vào thì làm sao có thể biết được các người trói Bạch Tiểu Cẩm, chẳng lẽ kết âm hôn còn phải ép buộc sao?”

Vừa dứt lời, trong phòng yên tĩnh lại, ngay cả bà cốt kêu la om sòm cũng ngừng giãy giụa rồi dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn Hàn Hướng Nhu. Mẹ Bạch bước nhanh tới rồi tóm lấy cánh tay của Hàn Hướng Nhu hỏi với vẻ kích động: “Cái gì mà bảo trói Tiểu Cẩm? Cô nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ Tiể Cẩm thật sự ở chỗ này sao?”

Hàn Hướng Nhu dùng biểu cảm kỳ quái nhìn bà: “Nếu cô ấy không ở đây thì bà kết âm hôn cho cô ấy làm gì?”

Môi mẹ Bạch run run lại không nói thành lời, cha Bạch đi tới đỡ lấy bả vai của mẹ Bạch rồi nghi ngờ nhìn Hàn Hướng Nhu : “Các người là ai?”

Hàn Hướng Nhu vốn không phải là cảnh sát nên bị chột dạ đành né tránh vấn đề này, cô đẩy bà cốt đi đến cái bàn đằng trước. Tay hướng về Bạch Tiểu Cẩm phất một cái, lập tức dây thừng trói cô ấy biến mất không thấy, Bạch Tiểu Cẩm nhảy chồm lên, túm chặt hồn phách người đàn ông bên cạnh rồi tát một cái.

“Được rồi được rồi đừng đánh.” Hàn Hướng Nhu ấn Bạch Tiểu Cẩm lại chỗ ngồi: “Tôi tới là muốn nói với cô một tiếng, chuyện ở dưới chúng tôi đã xử lý xong rồi, quỷ hồn cũng đã mang đi, chờ ghi chép khẩu cung xong sẽ đưa bọn họ đi đầu thai. Trước đó cô chẳng phái nói có bà cố nội cũng không có cách nào đi đầu thai sao? Gọi những quỷ hồn như vậy tới rồi cùng nhau đi với vị trưởng phòng Trương này.”

Bạch Tiểu Cẩm tức giận bất bình chỉ vào bà cốt mách: “Vậy bà ta thì sao? Bà ta dùng pháp trói tôi, muốn lấy tội nghiệt trên người thằng nhóc này thay mận đổi đào lên trên người tôi để thay gã đến địa phủ định tội, các cô có quản hay không?”

Hàn Hướng Nhu kinh ngạc: “Ôi trời, còn có cách làm thần kỳ này hả? Bà cốt này có bản lĩnh ghê! Lần đầu tiên tôi nghe đến nó đấy!”