Chương 102: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Trương Chiêu Dục ngồi trên giường mà ánh mắt cứ đờ đẫn, đầu óc mất một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại. Tuy căn cứ theo yêu cầu công tác của cục điều tra vụ án linh dị cần cảnh sát thường xuyên làm vào ban đêm nhưng thông thường thì vụ án linh dị mỗi một tháng cũng không có nổi một vụ. Trương Chiêu Dục vẫn luôn cho rằng công việc của bản thân cực kỳ nhẹ nhàng, hoàn toàn có thể làm đến khi về hưu, thuận tiện còn có thể dưỡng lão gì đó. Cho đến khi quen biết Hàn Hướng Nhu, nhận thức của Trương Chiêu Dục về công việc của ông đã đảo lộn hoàn toàn, sao thành phố Lâm Hải lại có nhiều vụ án linh dị vậy? Còn để người ta sống hay không?

Sau khi tỉnh táo lại, Trương Chiêu Dục bò lăn trên giường xuống, vừa lấy quần mặc vào vừa tìm điện thoại gọi cho Lý Đại Đông.

Trong lúc Lý Đại Đông nằm trong ổ chăn đang ngủ say sưa lại bị điện thoại đánh thức, anh ta híp mắt nhìn tên trên màn hình, đầu óc thì mơ màng ấn nhận cuộc gọi: “Chào sếp, đã muộn thế này rồi mà sếp chưa ngủ được sao?”

Nghe thấy tiếng ngái ngủ trong điện thoại, giọng nói của Trương Chiêu Dục thêm vài phần u oán: “Tôi rất muốn ngủ đấy, đây chẳng phải là do điện thoại làm ầm ĩ sao!”

Lý Đại Đông bị ngữ điệu của Trương Chiêu Dục dọa sợ đến mức run run, nháy mắt đã tỉnh táo, trên khuôn mặt hiện lên cảm xúc hoảng sợ: “Sếp, giờ này goi điện thoại chẳng lẽ là muốn đi làm việc sao?”

Trương Chiêu Dục thở dài thườn thượt: “Hàn Hướng Nhu phát hiện có người chăn nuôi lệ quỷ, con bé không cẩn thận đã bịt mất ổ quỷ của người ta rồi, bảo tôi đi giải quyết xong hậu quả đây.”

Đầu di động bên kia im lặng, một lúc lâu sau Lý Đại Đông mới lắp bắp cười nói: “Đạo hữu Hàn đúng là có thiên phú rực rỡ khác thường, chuyện gì cũng có thể bắt gặp được.”

Trương Chiêu Dục cầm áo khoác rồi vắt lên khuỷu tay, vừa thay giày vừa nói: “Được rồi, không nói nhiều nữa, gọi thêm hai người đến hẻm Cửu Âm của Đông Đường Hoa Phủ đường Minh Thụy đi, đạo hữu Hàn đang chờ ở kia đấy.”

Hàn Hướng Nhu gọi điện thoại xong thì bắt đầu kiếm lời xung quanh nơi lão già ẩn nấp, trong cánh cửa chăn nuôi chín lệ quỷ còn lưu lại mấy tàn hồn, thoạt nhìn đã bị hoảng sợ đến mức thần chí không rõ ràng, trừ cái đó ra thì không có chỗ nào đặc biệt cả. Hàn Hướng Nhu ra khỏi địa đạo thì phát hiện đám cô hồn dã quỷ ở xung quanh cửa động đang xúm lại. Hàn Hướng Nhu không tiễn bọn chúng đi vội, tính chờ Trương Chiêu Dục tới lại nói sau, dù sao thì mở quỷ môn cũng cần bùa.

Hàn Hướng Nhu nhớ tới Bạch Tiểu Cẩm nói xung quanh đây còn có một số hồn phách cũng không được đầu thai, vừa định ngẩng đầu gọi cô ta xuống để hỏi một chút thì lại nhìn thấy Bạch Tiểu Cẩm ngồi trên ban công ngửa người ra giơ gậy selfie đang tìm góc độ thích hợp. Có vẻ cô ta đã phát hiện ra Hàn Hướng Nhu đang ngẩng đầu nhìn mình bèn hưng phấn xoay người rồi vẫy vẫy tay: “Đại sư, chúng ta cùng chụp ảnh chung đi!”

Hàn Hướng Nhu trợn trắng mắt.

Hai giây sau, một bóng dáng màu lam rơi từ trên tầng xuống ngã ngay cạnh chân Hàn Hướng Nhu, đè bẹp hàng hống quỷ hồn. Hàn Hướng Nhu không chút biểu cảm nào dời mắt khỏi Bạch Tiểu Cẩm, cảm thấy việc này vẫn nên đi tìm con quỷ khác hỏi một chút thì hơn, với cái đầu óc này của Bạch Tiểu Cẩm thì có lẽ đã không còn dùng được sau khi bị rơi ngã rồi.

Nửa giờ sau, ba chiếc xe lần lượt đi tới cạnh hẻm nhỏ, Lý Đại Đông xuống xe rồi nhìn lướt qua con hẻm nhỏ thì lập tức kinh ngạc: “Âm khí nồng nặc quá, trước kia sao chúng ta không phát hiện ra nơi này nhỉ?”

Trương Chiêu Dục quay đầu lại nhìn anh ta một cái: “Đó là bởi vì trước kia cậu không quen Hàn Hướng Nhu, bằng không đã phát hiện từ sớm.”

Lý Đại Đông ngại ngùng cười hai tiếng rồi đi theo sau Trương Chiêu Dục xuyên qua kết giới tiến vào hẻm nhỏ. Đi được khoảng 100 mét thì Trương Chiêu Dục thấy mấy chục quỷ hồn, nửa bức tường bao quanh bị sụp xuống cùng với một cái động lớn trên mặt đất......

Trương Chiêu Dục đau đầu ôm lấy trán: “Đại Đông, sửa bức tường và con đường này đại khái hết bao nhiêu tiền?” Lý Đại Đông ở bên cạnh tính toán tiền sửa chữa rồi khô khốc an ủi Trương Chiêu Dục: “Trưởng phòng, chú xem đây chính là vụ án lớn gây chết người đấy, chắc chắn phía trên sẽ phát khen thưởng. Thêm nữa, hai tháng này số lượng chúng ta giải quyết vụ án lớn gây chết người sắp gần bằng một năm rồi, chờ đến cuối năm cục chúng ta có thể được bình chọn đơn vị tiên tiến, sẽ không cần đau đầu nghĩ đến tiền nong nữa, rồi sẽ có thôi.”

Trương Chiêu Dục hít một hơi thật sâu rồi chỉ vào cái động dưới đất: “Trước hết không cần quan tâm đến chuyện tiên tiến, chúng ta đi vào trước nhìn xem lần này đạo hữu Hàn phát hiện cái gì đã.”

Mấy người men theo bậc thang đi xuống dưới men theo hành lang tới cuối tầng hầm. Hiện giờ nơi này đâu đâu cũng lộn xộn, gò đất trên mặt đất sụp một nửa, trên trần nhà có cái lỗ thủng to đùng. Hàn Hướng Nhu thì ngồi trên ngọn cao giữa đống phế tích đang ngủ gà ngủ gật.

Trương Chiêu Dục nhấc chân bước lên ngồi cạnh Hàn Hướng Nhu rồi dùng bả vai đẩy đẩy cô: “Này, đang nằm mơ gì thế?”

Đột nghiên Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu lên mới phát hiện có nhiều người đang đứng xung quanh mình. Ngáp một cái, Hàn Hướng Nhu đưa cục đá đen đang nắm chặt trong tay cho Trương Chiêu Dục: “Chú nhìn xem đây là cái đồ chơi gì?”

Trương Chiêu Dục nhận lấy, biểu cảm vốn không để ý gì nhiều lập tức trở nên trầm trọng: “Cháu lấy được thứ này ở đâu?”

Hàn Hướng Nhu xoa xoa mắt và đáp: “Là đoạt từ trong tay của lão già nuôi lệ quỷ kia......” Hàn Hướng Nhu kể lại những chuyện vừa xảy ra rồi nói tiếp: “Tảng đá này không biết là thứ gì, hồn phách bị âm khí nơi này đánh dấu đều không thể vào địa phủ được, cho dù đứng trước mặt quỷ sai cũng sẽ bị sẽ bị làm lơ. Hơn nữa cháu đã hỏi quỷ hồn bên ngoài rồi, bọn họ đều chết ở khu vực gần đây, nói rằng sau khi biến thành qủy thì trong tiềm thức có tiếng nói nói cho bọn họ quỷ nào tìm được kẻ chết thay liền có thể đến quỷ môn quan dưới tấm bia đá để đi đầu thai.”

Lý Đại Đông nhìn lướt qua mọi ngóc ngách rồi dùng biểu cảm thảm không nỡ nhìn nhận xét: “Quỷ môn quan? Chỉ mỗi thế này? Cũng quá đơn sơ rồi!”

Hàn Hướng Nhu lòng đầy căm phẫn gật đầu: “Đúng thế, nhưng lại có nhiều lệ quỷ!”

Lý Đại Đông cười một tiếng: “Chủ yếu là những con quỷ đó chưa hiểu việc đời, ngay cả một tấm bia đá cũng coi như là quỷ môn quan? Tốt xấu gì thì cũng là toàn bộ cửa thành mà.”

“Giá nhà quanh đây cũng rất đắt, tôi đoán lão già kia rất nghèo, anh không thấy phải ở tầng hầm sao?” Hàn Hướng Nhu xoa cằm rồi quay đầu hỏi Trương Chiêu Dục: “Rốt cuộc cái này là thứ gì vậy chú? Nhỏ như vậy không ngờ lại giấu nhiều âm khí đến thế, không phải là vật dương gian đúng không?”

Trương Chiêu Dục chậm rãi gật đầu: “Chú có một suy đoán nhưng không nhất định đúng.”

Hàn Hướng Nhu tò mò hỏi: “Là cái gì ạ?”

“Chú cảm thấy có thể là mảnh nhỏ của một loại lệnh bài hoặc quan ấn dưới âm phủ.” Trên khuôn mặt của Trương Chiêu Dục mang theo sự khó hiểu: “Nhưng nếu thật sự là vật đó thì sao sẽ lạc vào nhân gian nhỉ?”

Hàn Hương Nhu nghe thấy thế thì cảm thấy rất phức tạp, cô ngáp một cái rồi chỉ đám quỷ hồn bên ngoài: “Các chú mang về điều tra trước hay để cháu giúp các chú mở quỷ môn? Nhanh chóng xong việc cháu còn muốn về nhà ngủ nữa!”

Trương Chiêu Dục lấy ra cái bình thu hồn từ trong túi: “Chuyện này có quan hệ rất lớn, bọn chú mang đám quỷ này về hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ trước đã, chờ sau khi điều tra xong lại làm phiền đạo hữu Hàn giúp mở quỷ môn.” Ông gãi gãi tóc vẻ ngượng ngùng: “Thật không dám giấu giếm, cháu giúp mở quỷ môn làm bọn chú đỡ không ít việc đâu, trước kia bọn chú không mời cao tăng siêu độ cho bọn chúng thì cũng làm pháp mời quỷ sai, cái nào cũng đều phiền toái.”