Chương 925: Thần huyền cũng không có?

"Trợ thủ tìm tới cũng chỉ thế này mà dám nói là tương lai sẽ khiêu chiến thần huyền. Cỡ các ngươi xách giày cho ta không xong, còn dám xưng là nhân vật kinh tài tuyệt diễm trong lớp trẻ." Ngụy Tác đánh văng Hoàng Phủ Thiên Tứ, nhìn toán thanh niên hoa quý đang nhợt nhạt và Huệ Tấn, cười lạnh: "Chết một tu sĩ họ Ngụy, các ngươi tưởng thiên hạ hết người, loại như các ngươi có thể xưng hùng hả?"

"Oành!"

Đến giờ, tuyệt đại đa số tu sĩ mới hiểu ra, sôi lên.

"Y là ai? Hai thiên tài tu sĩ trẻ tuổi Kim đan lưỡng trọng chỉ một chiêu đã văng đi, không thể chống nổi."

"Việc này do thanh niên Huệ gia quá ngông cuồng, mới tu vi Kim đan nhất trọng mà dám coi thường thiên tài tu sĩ đó của Thiên Huyền đại lục, đúng là hổ chết rồi thì dám nói hổ không bằng mèo, kết quả bị người ta đánh cho như chó."

"Nghe y nói không... khẳng định y muốn tranh phong với lớp trẻ tu sĩ trong cả thiên hạ, nên thấy thanh niên Huệ gia ngồng cuồng, y mới không vui."

"Từ bao giờ mọc ra một thanh niên như thế, chiến lực quá kinh nhân."

"Hóa ra thần thông của y cỡ đó." Tu sĩ ở lầu hai Bích Diễm lâu tròn mắt, thần thông của phổ thông Kim đan đại tu sĩ đối với họ đã là tuyệt đỉnh, còn thần thông của Ngụy Tác thật khó tưởng tượng nổi.

Bọn Huệ Tấn xám ngoét mặt mày, mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Ngươi là ai? Khinh thị cả Hoàng Phủ thế gia hả?" Một thanh niên mặc ngân bào còn định mang danh Hoàng Phủ thế gia da dọa.

"Chó thôi mà, dám kêu gào hả, ta ghét nhất loại chó kém cỏi nhưng ỷ thế hiếp người."

Ngụy Tác phất tay, một đạo quang hoa giáng vào mặt thanh niên đó.

"A!"

Ngân bào thanh niên kêu thê thảm, bị dánh bay, mặt sưng vù đến độ cha mẹ không nhận ra, răng phun ra theo máu miệng.

Phe Huệ Tấn đều lạnh mình, nhiều tu sĩ không ưa mấy thanh niên hoa quý này đều hả dạ. Ngụy Tác xuất thủ không nhanh nhưng đối phương không ai ngăn được.

Ai cũng nhận ra thần thức và thần thông của y hơn xa đối phương, dù đối phương cùng xông lên cũng không phải đối thủ.

“Đi!"

Hoàng Phủ Thiên Tứ ở cách mấy chục trượng bò dậy, ho thêm hai ngụm máu, móc mấy viên đan dược ra uống, không dám nói gì mà định bỏ đi.

"Việc này vốn không liên quan đến ngươi nhưng người ra mặt, còn dùng bối cảnh dọa ta, muốn đi thì không dễ thế đâu." Ngụy Tác cười lạnh, "Những kẻ khác có thể đi, còn ngươi ở lại rót Bích diễm nhưỡng bồi tội. Khi nào ta thích cho đi, ngươi mới được đi."

"Hả!"

Các tu sĩ có mặt sôi lên, Ngụy Tác làm thế có khác gì coi khinh cả Hoàng Phủ thế gia.

"Ngươi!" Hoàng Phủ Thiên Tứ tức xì khói.

"Phế vật mà dám bất phục?" Ngụy Tác vung tay, một đạo quang hoa giáng vào Hoàng Phủ Thiên Tứ, hất y kêu thê thảm, thở không ra hơi.

"Đi thôi! Chúng ta tìm các tiền bối Hoàng Phủ thế gia!"

"Hoàng Phủ huynh đệ, bọn tại hạ đi tìm người tới cứu!"

Thấy thế, Huệ Thiên Tình chật vật lắm mời bò dậy được và bọn Huệ Tấn đang xám ngoét mặt mày thầm truyền âm, lúc trước còn nghênh ngang mà giờ thê thảm như chó nhà có tang.

"Để nạp bảo nang lại." Cả toán bỏ chạy, thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, đến cạnh Huệ Thiên Tình chụp lấy nạp bảo nang đoạn ném y đi như ném chó ghẻ.

"Còn dám chống lại ta, lần tới không đơn giản thế này đâu."

Nhìn toán con cháu thế gia cúp đuôi, Ngụy Tác nhạt giọng cảnh cáo.

"Chỗ đó phong cảnh không tệ, đến đó uống rượu đi." Quang hoa cuốn tới, Ngụy Tác lấy hai hồ Bích diễm nhưỡng, đồng thời mang theo Hoàng Phủ Thiên Tứ và tu sĩ mặt choắt đến một đỉnh núi không người trong Cấm Tiên thành.

"Ta phát động thuật pháp, chưa biết chừng khó khống chế uy lực, ai không định chống đối ra thì đừng bám theo." Giọng Ngụy Tác từ không trung vọng xuống, trấn trụ những tu sĩ định bám theo xem náo nhiệt.

"Còn có người đi theo, chắc là tu sĩ có quan hệ với y."

"Ở đây đấu pháp, chúng ta còn nhìn được, đibtheo sẽ nguy hiểm."

Nhiều tu sĩ thấy Linh Lung Thiên và Long Mộc Tinh đi theo thì cực kỳ hưng phấn, Hoàng Phủ thế gia mà có tu sĩ lợi hại ở quanh đây thì sẽ không bỏ qua, có thể sẽ có đại chiến kinh nhân.

"Được rồi, nói đi. Các ngươi phát hiện gì từ cổ đồ cướp được đó." Đỉnh núi hiểm trở đó chỉ đủ cho ba, bốn người đứng, gió lạnh thấu xương nhưng nhìn rõ quá nửa Cấm Tiên thành, gió rít như sói gào, bất quá việc đó không thể ảnh hưởng đến bọn Ngụy Tác, gã tùy tiện kích phát một linh quang quang tráo cách tuyệt. Ngụy Tác hỏi Hoàng Phủ Thiên Tứ bị chế trụ.

"Cổ đồ gì! Thật ra ngươi là ai, định thế nào?" Hoàng Phủ Thiên Tứ hiểu ngay, Ngụy Tác không chỉ lấy các thiên tài tu sĩ ra kiếm danh khí, mà còn tính toán khác.

"Ta tốn công như thế, từ đại lục khác đến hỏi, ngươi còn hỏi ngược?" Ngụy Tác bắn mấy đạo lục sắc quang diễm vào thể nội Hoàng Phủ Thiên Tứ.

Hoàng Phủ Thiên Tứ méo mó mặt mày, hô lên thê thảm, nhưng chỉ chưa dầy nửa tuần trà thì ngay cả lực khí kêu gào cũng không còn.

Thêm nửa tuần trà, Ngụy Tác phất tay, kết thúc thủ đoạn, "Hiện tại ngoan ngoãn trả lời đi."

"Ngươi hỏi cổ đồ gì? Ta không biết ngươi nói gì?" Hoàng Phủ Thiên Tứ thở hồng hộc một lúc, kêu lên.

"Xem ra ngươi chưa đủ thoải mái?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh.

"Cổ đồ gì! Thật ra là cổ đồ gì!" Hoàng Phủ Thiên Tứ thấy Ngụy Tác định thi pháp thì kêu lên.

"Ngươi là kim đan đệ tử trong lớp trẻ Hoàng Phủ thế gia mà không biết Hoàng Phủ thế gia cướp cổ đồ của bằng hữu thủ mỗ?" Ngụy Tác không vội hành hạ y, cười lạnh: "Hoàng Phủ thế gia và Chân Lôi tông gần đây định làm gì?"

"Ngươi!" Hoàng Phủ Thiên Tứ run người, nhìn Ngụy Tác không dám tin, rõ ràng chấn kinh vì Ngụy Tác biết sự thật, "Hoàng Phủ thế gia và Chân Lôi tông gần đây liên thủ, nhưng cụ thể là gì thì địa vị của ta tại gia tộc trung không đủ để biết." Mấy tích tắc sau, Hoàng Phủ Thiên Tứ kêu lên, "Còn cổ đồ, ta không biết."

"Nghĩ cho kỹ đi. Nói thật thì chưa biết chừng ta sẽ tha mạng, chốc nữa mà ta biết ngươi nói dối thì ngươi muốn sống không được, chết không xong." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh bảo Hoàng Phủ Thiên Tứ: "Thủ đoạn như ban nãy, ta có ít nhất mười bảy, mười tám loại."

"Cổ đồ gì, ta không biết." Hoàng Phủ Thiên Tứ kêu lên.

"Gian thương, y không biết thật." Linh Lung Thiên thấy Hoàng Phủ Thiên Tứ méo mó mặt mày, không có vẻ gì nói dối nên truyền âm với Ngụy Tác.

"Đợi hỏi những kẻ khác, đằng nào cũng có tu sĩ Hoàng Phủ thế gia cao cấp hơn đến." Ngụy Tác dùng thuật pháp Đông Hoang tông tra xét, không phát hiện Hoàng Phủ Thiên Tứ nói dối, xem ra y thật sự không biết.

"Hoàng Phủ thế gia có thần huyền đại năng không?" Bất quá gã không dừng mà hỏi tiếp.

"Không." Hoàng Phủ Thiên Tứ lắc đầu.

"Thần huyền đại năng cũng không có mà ở ngoài dám ngông nghênh thế hả." Ngụy Tác khinh bỉ.

"..." Hoàng Phủ Thiên Tứ rủa thầm, lẽ nào thế lực không có thần huyền đại năng thì không thể ngông cuồng, y cho rằng Ngụy Tác thật đáng ghét mà không ngờ gã là thiên tài tu sĩ đã “chết” của Thiên Huyền đại lục.

"Chân Lôi tông trừ Lôi Sất thần quân còn thần huyền đại năng khác không, các ngươi trừ câu kết với Chân Lôi tông thì còn với đại thế lực nào nữa không?" Ngụy Tác mặc kệ cảm thụ của y, hỏi tiếp.

"Ta chỉ biết Chân Lôi tông có Lôi Sất thần quân, có thần huyền đại năng nữa không thì ta không biết. Gần đây bọn ta chỉ ngầm liên thủ với Chân Lôi tông." Hoàng Phủ Thiên Tứ nghiến răng nghiến lợi đáp.

"Đến rồi." Linh Lung Thiên mục quang lóe lên.

"Ha ha ha ha!" Hoàng Phủ Thiên Tứ đắc ý bật cười, bốn phương tám hướng có ít nhất mấy chục đạo độn quang tụ lại, y cho rằng Ngụy Tác chết chắc.

"Ngươi cười cái gì." Ngụy Tác lạnh lùng liếc sang.

"Ta... lưng hơi ngứa, không gãi được." Bị Ngụy Tác nhìn, Hoàng Phủ Thiên Tứ nhớ lại ban nãy như vô số hỏa châm đâm vào thì lạnh người, ấp úng nói.

"Cũng biết lựa chiều gió, ta hân thưởng ngươi." Ngụy Tác bật cười, ngửa mặt dốc cả hồ Bích diễm nhưỡng.

"Ai cảm dám quấy rối ta ngắm phong cảnh?" Gã mô phỏng khẩu âm hoa y thanh niên, vang đi mấy trăm dặm.

"Ai cảm coi thường Hoàng Phủ thế gia hả?"

Một trung niên tu sĩ mặc thuần hắc sắc cừu mao pháp y cưỡi hắc sắc chiến xa đi tới. Hắc sắc diễm quang từ chiến xa khắc vô số cổ thú hoa văn dấy lên, bao trùm trăm trượng thinh không, tướng mạo y thập phần uy nghiêm, trên mình bao trùm một trăm năm mươi đạo hắc quang thần hoàn, mái tóc tung bay trên không, ánh lên thần quang, như ma thần giáng lâm.

-o0o-