Chương 924: Gia gia ngươi đây

"Giở trò?" Ngụy Tác cầm chén rượu, mỉm cười nhìn Huệ Tấn sắp giận đến thổ huyết, "Chu thiên cảnh tứ trọng tu sĩ còn đánh không lại, Kim đan đại tu sĩ như thế quá hiếm, mỗ bội phục."

Gã đã thử ra Bích diễm nhưỡng do hơn mười loại linh dược chế thành, linh khí từ từ tản ra trong thể nội, nhưng có môt chút tạp chất, dùng nhiều sẽ bất lợi.

"Lẽ nào y ngầm giở trò?" Mọi tu sĩ dồn ánh mắt vào Ngụy Tác.

"Không phải y là người vừa nói lợi hại mãi sao?" Mấy tu sĩ lẩm bẩm.

"Ngươi!" Huệ Tấn giận run người.

"Ngươi cái gì, lẽ nào ngươi kém thì lại đem Hoàng Phủ thế gia gì đó dọa ta." Ngụy Tác cười ha hả, "Ta sợ quá."

"Ngươi đợi đấy!" Huệ Tấn mặt lúc xanh lúc trắng rồi đe dọa trước khi đi.

"Ta không chết! Thật sự không chết!" Tu sĩ mặt choắt kích động đến rơi lệ.

"Được rồi, đừng kêu gào nữa, lên lầu xem kịch mau. Có ta, không ai chạm vào một sợi tóc của ngươi được." Ngụy Tác truyền âm, y chợt run lên, hiểu rằng mình đi khỏi là sẽ bị Huệ gia chẻ làm tám, ở cạnh cao nhân thần bí thì mới an toàn, nên lập tức chạy lên Bích Diễm lâu.

"Y là ai mà dám giáo huấn Huệ gia, còn bình tĩnh như thường đánh cho Huệ Tấn thổ huyết?"

"Huệ Tấn cũng đáng kiếp, nếu tu sĩ họ Ngụy của Thiên Huyền đại lục còn sống, y sao dám nói thế."

Cơ hồ mọi tu sĩ nhận ra Ngụy Tác ngầâm giở trò, thi nhau đoán lai lịch.

"Vị đạo hữu này, nên đi đi, y sẽ không bỏ qua đâu." Không ít ở Bích Diễm lâu không ưa Huệ Tấn, nhất là hai người bị y mắng là phế vật lén truyền âm cho Ngụy Tác.

"Yên tâm đi. Huệ gia đến bao nhiêu người, mỗ đều biến thành chó chết hết, trút giận cho các vị." Ngụy Tác mỉm cười. Lúc nói với Huệ Tấn gã cố ý nhắc đến Hoàng Phủ thế gia, cho rằng y sẽ tìm các nói xấu, mời người Hoàng Phủ thế gia đến.

Nửa canh giờ sau, con đường ngoài Bích Diễm lâu có tiếng ồn ào, từng làn khí tức dao động, có không ít tu sĩ lợi hại giáng lâm.

"Huệ Thiên Tình đến rồi! Huệ gia thiên tài đệ tử có tư chất tốt nhất năm trăm năm nay cũng có mặt tại Cấm Tiên thành, hoa y tu sĩ trẻ tuổi thảm rồi."

"Huệ Thiên Tình là nhân vật thiên tài ba mươi tuổi đã kết thành kim đan!"

"Còn ai nữa kìa? Tựa hồ tu vi không kém hơn Huệ Thiên Tình."

"Hoàng Phủ Thiên Tứ, cao thủ lớp trẻ Hoàng Phủ thế gia, Kim đan lưỡng trọng đại tu sĩ."

"Hoàng Phủ thế gia tích lũy không biết bao nhiêu năm, lớp trẻ cũng không ít Kim đan tu sĩ..."

...

Một toán hơn mười tu sĩ trẻ tuổi hung hăng đi đến, ai cũng thập phần hoa quý, Huệ Tấn mặt mũi âm trầm cũng đi cùng, nổi bật nhất là một thanh niên mặc thủy lục sắc pháp y và một người khác mặc đạm kim sắc pháp y, được vây lấy chung quanh.

Thanh niên mạt áo xanh mạt như bạch ngọc, trông lạnh băng, đôi mắt tam giác cùng linh khí sau lưng hình thành hình lục sắc đại mãng thè lưỡi. Là thiên tài tu sĩ Huệ Thiên Tình kiệt xuất nhất Huệ gia trong năm trăm năm nay.

Thanh niên mặc đạm kim sắc pháp y, tướng mạo phổ thông, mặt chữ điền, không có linh khí phát ra, những mỗi bước lại hình thành mây lành trắng ngần, như tiên nhân đang đi, có vẻ cao hơn phổ thông tu sĩ một cấp, trông cũng thập phần lãnh ngạo, tu sĩ trẻ tuổi này là Hoàng Phủ Thiên Tứ.

"Quả nhiên gọi cả Hoàng Phủ thế gia đến... y là thiên tài tu sĩ tư chất tốt nhất trong năm trăm năm nay của Huệ gia?"

Toán thanh niên khí thế hung hung chưa đến nơi, Ngụy Tác đã cảm tri được. "Lưỡng hệ linh căn tu sĩ?" Y hơi kinh ngạc vì Huệ Thiên Tình dấy lên thủy linh khí tức và phong linh khí tức, là phong, thủy song hệ linh căn tu sĩ hiếm có, tư chất này tất nhiên tuyệt vời, nhưng so với tiên linh căn của gã chỉ là rác rưởi.

"Ai đả thương đệ đệ bản công tử?"

Toán thanh niên đến i Bích Diễm lâu, Huệ Thiên Tình băng lãnh quát.

"Gian thương, vận khí của ngươi không tệ, nạp bảo nang của y có hai thứ ràn rạt thủy linh nguyên khí." Linh Lung Thiên truyền âm.

"Vậy hả, đừng lãng phí thời gian, đợi ta ở đây." Hoa y thanh niên thần bí tựa hồ một mình, Ngụy Tác đan độc hành động lại càng giống nên nói với Linh Lung Thiên và Long Mộc Tinh đoạn gã nhảy qua cửa sổ.

"Tam ca, chính y đã giở trò!" Thấy Ngụy Tác hiện thân, Huệ Tấn chỉ trỏ kêu ầm lên.

"Ngươi là ai mà dám ám toán lục đệ?" Huệ Thiên Tình nheo mắt nhìn Ngụy Tác, cười lạnh.

"Ai cũng thấy lục đệ của ngươi bị một Chu thiên cảnh tu sĩ đả thương, y quá kém, ta chưa thấy Kim đan tu sĩ nào tệ thế, chân nguyên cũng vận sai." Ngụy Tác cười ha hả.

"Thế nào, không dám nói mình là ai hả?" Hoàng Phủ Thiên Tứ đứng trên mây lành, mười phần bá đạo, hàn quang hiện rõ trong mắt, "Khẩu âm của ngươi không phải tu sĩ Tịch Hàn đại lục, thế nào, một tu sĩ ngoại lai mà ngay cả Hoàng Phủ thế gia cũng dám coi thương?"

"Ai.." Ngụy Tác thở dài, hiện tại đừng nói thần huyền đại năng, ngay cả Kim đan đại tu sĩ cũng quá ít, bình thường uy nghiêm của Kim đan đại tu sĩ đều không thể mạo phạm, nên nhưng ai tu thành kim đan thường có bối cảnh, đâm ra kiêu ngạo hơn hẳn, nhưng dù nằm mộng cũng không ngờ đang đối diện một thần huyền đại năng.

"Cho các ngươi biết không sao, ta họ Nghê, tên Gia Gia." Ngụy Tác thở dài đoạn nghiêm túc nói.

"Nghê Diệp Diệp? Nghê Dạ Dạ? Nhĩ gia gia (gia gia của ngươi - ND)?!"

Mười mấy thanh niên và các tu sĩ ngẩn người rồi kịp phản ứng.

"Xem ra ngươi muốn chết nơi đất khách quê người rồi!" Huệ Thiên Tình và Hoàng Phủ Thiên Tứ cực kỳ giận dữ, sát khí bừng lên, Hoàng Phủ Thiên Tứ lấp lánh bạch sắc linh khí, hình thành một bạch sắc thần lô.

"Ai lên trước, để đỡ phiền hà thì cũng lên hết một lượt đi." Ngụy Tác lắc đầu, có vẻ không coi cả hai ra gì.

"Ngươi là ai mà dám cuồng như vậy, tưởng Tịch Hàn đại lục không có ai hả!"

"Đối phó ngươi cần gì Huệ đại ca và Hoàng Phủ đại ca động thủ!"

Một tu sĩ trẻ tuổi mặc đại hồng bì bào quát to, là con cáu thế gia không bằng Huệ gia và Hoàng Phủ thế gia, lên tiếng vì muốn lấy lòng Huệ Thiên Tình và Hoàng Phủ Thiên Tứ.

"Ngươi cũng xứng kêu gào trước mặt gia gia?" Tu sĩ trẻ tuổi Phân niệm cảnh tứ trọng, hồng sắc bì bào có linh quang lóe sáng trông thập phần hoa quý, vừa lên tiếng thì mắt Ngụy Tác bắn ra thần quang hai thước, chỉ nhìn hồng bào tu sĩ trẻ tuổi từ xa là y kêu lên thê thảm, hộc máu văng đi.

"Oành!"

Các tu sĩ sôi lên.

"Muốn chết!"

Huệ Thiên Tình trực tiếp xuất thủ, cương phong và thanh sắc thần thủy quay tít, ngưng tụ thành thanh sắc thần thương.

Nhưng thanh sắc thần thương chưa kịp xuất thủ, thì một đạo thanh sắc quang mang từ tay Ngụy Tác đã giáng trúng y.

"A!"

Huệ Thiên Tình kêu lên thê thảm, ngực thủng một lỗ máu phun như suối, văng đi mấy chục trượng.

"Ngươi!" Hoàng Phủ Thiên Tứ rải ra một mớ ngân sắc châu tử.

"Đây là Nhược thủy ngân hống! Là thần hống dùng nhược thủy và thiên hống để luyện chế, bản thân uy năng kinh nhân! Hoàng Phủ thế gia có bí pháp cỡ này, dồn vào thể nội, dung hợp uy năng thuật pháp cùng phát ra!" Nhiều tu sĩ hít hơi lạnh.

"Hả?"

Ngụy Tác hơi bất ngờ, hơn trăm viên ngân sắc châu tử Hoàng Phủ Thiên Tứ ném ra đều cực kỳ trầm trọng, mỗi một viên đều ràn rạt uy năng, tạo cảm giác là thần thủy pháp khí như Cửu âm luyện binh thủy. Môn thuật pháp này của Hoàng Phủ Thiên Tứ mô phỏng thượng cổ bản mệnh kiếm nguyên. Thượng cổ bản mệnh kiếm nguyên là luyện hóa phi kiếm tại thể nội, còn môn thuật pháp của y bỏ qua khâu luyện hóa phi kiếm, trực tiếp cho pháp khí vào thể nội, phát ra như bản mệnh kiếm nguyên.

Một đòn này, uy năng hơn xa phổ thông tu sĩ Kim đan lưỡng trọng.

Ngụy Tác cả bản mệnh kiếm nguyên còn không sợ, nói gì thứ mô phỏng. Thần thức Hoàng Phủ Thiên Tứ kém gã xa lắc, tốc độ thi pháp của hoa y thanh niên thần bí được Hoang tộc truyền thừa gần ngang với gã chứ Hoàng Phủ Thiên Tứ cưỡi ngựa cũng không theo được.

Ngụy Tác lại vận chân nguyên vào mắt bức ra lưỡng đạo thần quang, thần thức uy áp dồn tới, đồng thời lén phát động Đại thừa pháp âm.

"A!" Hoàng Phủ Thiên Tứ kêu lên thê thảm, mũi và miệng rỉ máu, văng đi mấy vòng.

"Cái gì!"

Mọi tu sĩ triệt để chấn kinh, ngay cả tu sĩ mặt choắt cũng không run nữa. Huệ gia thiên tài tu sĩ có tư chất tốt nhất năm trăm năm nay và con cháu thế gia tích lũy kinh nhân mà chỉ một chiêu đã bị đánh bay.

-o0o-