Linh Lung Thiên nhanh hơn nhiều trước, toàn thân chìm trong tử quang, thoáng sau đến trước mặt Ngụy Tác, nó vã gã đã có kinh nghiệm giao chiến, hạ thủ thập phần âm hiểm, trông như vả vào mặt gã nhưng thật ra lại đá vào tiểu phúc.
"Chát”.
Ngụy Tác đứng im phất tay, chặn đòn của Linh Lung Thiên.
"Lừa đảo, cứng quá, đau quá!"
Tử sắc thần quang và ngân sắc thần quang lóe lên, Linh Lung Thiên rụt chân kêu đau.
"Lừa đảo, đánh ngươi thành mặt lợn!" Chân đau nhói, Linh Lung Thiên càng giận, nghiến răng nghiến lợi vả vào gã. "Việc gì hả?" Đồng thời, nó tròn mắt.
Với nhục thân trước kia của gã thì kém nó, mỗi lần va nhau là bị chấn bay mười mấy trượng, nhưng giờ chặn đòn cước xong thì gã đứng yên, khí định thần nhàn, ngân sắc thần quang chói lòa.
Chát! Sóng khí dấy lên quanh Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, gã phất tay chặn đòn của Linh Lung Thiên.
"Cứng thật! Đau quá..."
Linh Lung Thiên bịt tay lùi mấy bước kêu đau. Ngụy Tác tạo cho nó cảm giác như một khối thần thạch không thể lay chuyển, cứng khó tưởng tượng nổi.
"Sao lại thế được, mấy ngày thôi, dù có thượng cổ luyện thể vô thượng cường pháp cũng không thể đề thăng nhục thân như thế." Linh Lung Thiên không dám tin nhìn ngân quang trên mình Ngụy Tác, cảm được nhục thân của gã khác xa.
"Cương nha muội đáng chết, quả nhiên giở trò, nói là dưỡng thương, kết quả lấy ngần ấy tinh kim còn dám làm phiền ta. Tiếc là ngươi lầm rồi, tốt nhất nên chịu phép, theo đúng ước định, ngoan ngoãn luyện khí." Ngụy Tác nói, gã nhận ra nhục thân của mình đã vượt xa Linh Lung Thiên. Cách biệt cũng như một thiếu nữ chừng mười tuổi mà một thiếu niên hai mươi, hiện tại Linh Lung Thiên tấn công, gã giơ tay lên đỡ, chỉ thấy như gỗ gõ vào, không hề đau đớn, dù gã đứng bất động cho nó đánh cũng không sao.
"Không thể nào, khẳng định là ảo giác." Linh Lung Thiên gầm lên lao tới, nó ủ mưu đã lâu, muốn đánh gã một trận, giờ thế này sao có thể cam tâm.
"Cương nha muội đáng chết, tự đâm đầu vào."
Chát! Ngụy Tác chặn đòn, gõ mạnh lên đầu Linh Lung Thiên.
"A! A! A!"
Linh Lung Thiên kêu đau liên hồi, nhưng vẫn đấu chan chát với gã.
"A! Lừa đảo!"
Đột nhiên Linh Lung Thiên ré lên, đầu lại bị Ngụy Tác gõ sưng vù.
Ngụy Tác vốn tay chân dài hơn nên khi không bị chấn bay, hoàn toàn chiếm ưu thế.
"Còn không dừng tay? Không sợ tay chân sưng hả?" Ngụy Tác khí định thần nhàn nói với Linh Lung Thiên đang phát cuồng. Tay chân nó lúc này ửng đỏ như lúc trước gã đấu với nó.
"Ta không, lừa đảo, đâm mù mắt ngươi!... A!"
Linh Lung Thiên kêu lên thê thảm, định đánh lén mắt Ngụy Tác nhưng bị gã đá trả một cước, mặt sưng đỏ lên. Ngọn cước này dù gã ghìm lực nhưng vẫn khiến nửa mặt nó sưng vù.
"Phu quân, đừng đánh nữa." Thủy Linh Nhi lên tiếng khuyên, nhục thân Linh Lung Thiên và hôi quang kỳ dị của hôi sắc thủ trạc khiến nàng kinh. Đời sau của thượng cổ hóa hình đại yêu quả nhiên có tiên thiên ưu thế so với đời sau của thần huyền đại năng, thần thông cực kỳ cổ quái.
"Được, dừng tay, lừa đảo, sau lưng ngươi là ai hả?"
Linh Lung Thiên thấy Thủy Linh Nhi nói thế thì dừng lại, ra vẻ nhìn ra sau lưng Ngụy Tác, đồng thời với tốc độ nhanh hơn, hóa thành tử quang tung cước vào mặt gã.
"Trò này đã dùng rồi... còn định lừa ta hả." Ngụy Tác cười ha hả, không hề mắc lừa mà tung cước.
"A!" Linh Lung Thiên ré lên, chân chưa đá trúng mặt gã thì mặt đã bị gã đá trúng.
"Lừa đảo..." Linh Lung Thiên tối sầm mắt mũi, chân tay đau đến như không còn là của mình, giật cơ hồ thổ huyết.
Bị Ngụy Tác đá bay, nó không dám lap lên liều mạng nữa vì biết chỉ tổ tự nếm đòn.
"Lừa đảo, ngươi giở trò gì sao nhục thân đề thăng đến mức này. Cứng thế, không sợ thạch hóa hả!" Chốc sau, Linh Lung Thiên cố nén xung động thổ huyết, kêu lên không hiểu.
"Cứng hả? Không hề." Ngụy Tác vẩy vẩy tay, da gã cực kỳ đàn hồi, không có vẻ gì cứng như thần thiết.
"Ngươi!" Linh Lung Thiên nhìn tay gã thì giận đỏ mặt, tay nó sưng đỏ, đau như kim châm, tay gã mịn màng, như không hề hấn gì.
"Thiên long huyết hóa thạch... Thiên long huyết hóa thạch của ngươi đã ít đi, không đúng, Thiên long huyết hóa thạch tối đa chỉ tăng cường khí huyết, đề thăng thọ nguyên, không thể khiến nhục thân đề thăng như thế." Gã không đáp, Linh Lung Thiên mắt rực kim quang, như xuyên hư không, quan sát biến hóa trên mình Ngụy Tác. "Thật ra là sao!" Nhưng nó nhanh chóng kêu lên, vì tuy đã thấy hết mọi bảo vật của gã, tất cả đều thập phần kinh nhân nhưng không có kỳ trân tôi luyện nhục thân.
"Chi bằng chúng ta giao dịch, ngươi cho ta biết là linh dược gì, cụ thể có công hiệu thế nào, ta cho ngươi biết nguyên nhân nhục thân đề thăng nhanh như thế." Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên, mục quang lóe lên, lấy ra năm bạch ngọc đơn bình.
Trong năm bạch ngọc đơn bình đều đựng một nhánh linh dược, bốn nhánh thân cỏ, màu sắc khác với cọng, nhánh còn lại là một đóa thâm hồng sắc tiểu hoa.
Hiện tại trong năm nhánh linh dược, trừ một nhánh ô kim sắc tiểu thảo còn tươi, tất cả đều khô.
Năm nhánh linh dược này là Ngụy Tác lấy được từ Thanh Thành khư, lúc đó gã lấy được không ít linh dược giá trị kinh nhân, kể cả Tiếp dẫn tiên thảo khả dĩ luyện chế tiên cấp đơn dược, hiện tại đã giao hết cho Cơ Nhã, năm nhánh này cả nàng và lục bào lão đầu đều không biết nên còn trong tay gã. Gã đã định hỏi Linh Lung Thiên vì đời sau của hóa hình đại yêu tu như nó có kiến thức khó tưởng tượng nổi, như được nhiều đại năng truyền thừa, gã phải tìm cách khai thác giá trị tốt nhất.
Trong năm nhánh linh dược có bốn đã khô, nhưng đều có số năm sinh trưởng cực kỳ kinh nhân, dược lực khiến Ngụy Tác thấy không hề tầm thường. Trong dược viên ở Thanh Thành khư, cả Thanh hư đằng cũng không hẳn là linh dược tối đỉnh cấp, trong năm nhánh này chưa biết chừng có vật kinh nhân.
"Muốn ta làm giám định sư miễn phí, đừng mơ..."
"Thế ngươi đừng mơ biết được bí mật của ta. Sau này trước mặt ta nên ngoan một chút, chưa biết chừng ta không vui lại đánh ngươi trút giận."
"Lừa đảo, dám uy hiếp ta thì kết quả thê thảm lắm!"
Linh Lung Thiên không sợ Ngụy Tác uy hiếp, độn tốc của nó không kém hơn gã, và khi cách ba trượng thì gã không thể động dụng thuật pháp, dù Động Hư bộ pháp thì nó chưa biết chừng cũng có thể liên tục đổi vị trí mà tránh né Trừ phi thần thông của gã hơn nữa, không thì tuy nó đánh không lại nhưng muốn chạy thì không thành vấn đề.
Nhưng nhục thân gã tăng tiến nhanh trong thời gian ngắn lại là dụ hoặc trí mạng với nó.
Chi của nó thiên về sử dụng nhục thân chiến đấu, nhục thân là tu vi, nhục thân có thể đối phó vô thượng pháp. Nó muốn biết gã dùng thuật pháp gì để đạt như thế.
"Lừa đảo, trừ phi ngươi để ta đá một cước thì ta đồng ý, cho ngươi biết năm thứ này là gì?"
"Ngươi biết hết năm nhánh này?"
"Linh tộc bọn ta thọ nguyên cực kỳ lâu dài, tu sĩ các ngươi không thể tưởng tượng, đời đời truyền thừa, tu vi cũng bị thiên địa biến thiên hạn chế, nhưng biết hết những thứ này cũng có gì lạ."
"..."
Rồi Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đạt thành hiệp nghị, Ngụy Tác để nó đá một cú rồi nó cho gã biết năm nhánh linh dược là gì, sau đó gã cho nó biết với thủ đoạn gì khiến cảnh giới nhục thân đề thăng kinh nhân như thế.
"Chát!"
Linh Lung Thiên đá gã một cước Ngụy Tác.
"A!" Linh Lung Thiên cực kỳ hối hận đến phát cuồng vì Ngụy Tác bất động, thủy linh nguyên khí dâng lên, mặt gã không mảy may dính bụi còn chân nó vốn xưng vù lại đau đớn như bị cương châm đâm vào.
...
"Hay lắm, tiểu tử, mạng ngươi không còn lâu nữa đâu!" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không biết rằng lúc đó, một lão nhân mặc bạch bào, mặt mũi nhăn nhúm, tóc bạc xòa vai nhưng khí tức còn kinh nhân hơn Hoang cổ cự thú đang ở trên hoang nguyên rìa Vân Linh đại lục, đột nhiên nhìn về phía sơn môn Âm Thi tông nói thế. Chính thị Thiên Kiếm tông thần huyền đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
Tay lão ánh lên thanh sắc quang diễm có tự phù lưu động, hàm chứa thần huyền khí tức, tựa hồ một Thần huyền tu sĩ khác truyền tin tới.
-o0o-