Chương 750: Đánh đã rồi tính

“Phu quân, sao lại dừng.”

Thủy Linh Nhi thấy kinh mạch Ngụy Tác ánh lên ngân sắc thần quang thì cực kỳ hoan hỉ. Viễn cổ thiên long pháp thân gần như bất hủ, vô cùng siêu phàm, dù không động dụng thuật pháp thì cũng có thể phá được vô số kỳ thuật, nhiều công pháp không thể ảnh hưởng tới. Nhưng nàng kinh ngạc vì liên tục hấp nạp hơn một trăm tinh quang đạo tôn hàm chứa tinh thần nguyên khí kinh nhân, luyện hóa hơn nghìn khối Thiên long huyết hóa thạch, thì gã dừng lại.

“Khí huyết của ta quá thịnh, thể nội tinh huyết gần đạt mức thiên long long huyết, Thiên long huyết hóa thạch giảm hẳn tác dụng, chỉ bằng một phần ba trước kia... không liên quan đến kháng dược tính, dù luyện hóa Tử hồ hoa cũng vậy.” Ngụy Tác vừa cảm ngộ vừa giải thích với Thủy Linh Nhi.

“Còn một phần ba công hiệu, phu quân nên luyện hóa tiếp.” Thủy Linh Nhi hấp háy đôi mắt trong veo, không mảy may có khí tức phàm trần: “Thiên long huyết hóa thạch của huynh còn nhiều, luyện hóa toàn bộ sẽ khiến nhục thân mạnh hơn.”

“Quá lãng phí, Thiên long huyết hóa thạch mỗi khối đều là chí bảo, đủ cho tu sĩ đề thăng mấy năm thọ nguyên. Ta dùng thứ khác đã rồi tính, áp lực đến từ đối thủ là thần huyền đại năng, ta dùng Thiên long huyết hóa thạch phối hợp tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật, với họ như thế khác nào phí của giời. Ta đã cân nhắc, Thiên đế vẫn tinh tàn thiên đứng trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp, dẫn tụ tinh thần nguyên khí khiến tu sĩ bình thường không chống nổi, sau này khi đối địch ta sẽ thi triển và phối hợp với Thiên long huyết hóa thạch tu luyện, chưa biết chừng sẽ tạo ra sát thương nhất định với thần huyền đại năng.” Ngụy Tác bảo Thủy Linh Nhi: “Môn thuật pháp này, với tu vi hiện tại của ta mà liên tục thi triển, uy năng sẽ bao trùm mấy nghìn trượng.”

“Phu quân cũng có lý.” Thủy Linh Nhi hơi ngẩn ra rồi gật đầu, “Với tu vi của huynh thi triển thuật này, thần huyền đại năng có lẽ còn đỡ nổi, chs Kim đơn đại tu sĩ trừ phi có vô thượng pháp bảo, còn lại đều không thể, dù mấy chục Kim đơn đại tu sĩ vây công, cứ liên tục thi triển thì đối phương sẽ bị đánh tan.”

“Tiếp theo cần phải dùng Thiên long huyết hóa thạch để phối hợp tu luyện, lần tới đối diện đại địch mới tu luyện. Thiên long huyết hóa thạch đối với các vị cũng rất có tác dụng, ta muốn để lại một ít cho Lý Tả Ý xem y có thể đột phá tu vi, kéo dài thọ nguyên chăng. Thiên long huyết hóa thạch không còn bao nhiêu công hiệu với ta, có dùng cũng là lãng phí.” Ngụy Tác trầm ngâm. Thần thức Lý Tả Ý gần như không còn khả năng khôi phục, đối với bọn gã thì y không còn là người kế thừa U Minh cung cung chủ mà là huynh đệ, có ơn cứu mệnh với gã nên gã phải tận lực giúp y kéo dài thọ nguyên.

“Nhục thân của huynh đến mức nào rồi?” Thủy Linh Nhi gật đầu, ngữ khí tựa hồ hơi tiếc nuối, nếu có đủ linh dược đề thăng thọ nguyên thì nhục thân của gã sẽ đạt mức như pháp thân của viễn cổ thiên long, cơ hồ bất hủ, dù kinh thiên thuật pháp của thần huyền đại năng cũng chưa chắc đả thương được.

“Ta thử xem sao.”

Ngụy Tác lấy ra khối hắc sắc tinh kim, chứa Cửu u minh thiết và Hoang cổ trọng kim còn lại sau khi nung Đông hoang trấn yêu tháp.

“Choang!”

Ngụy Tác lấp lánh ngân sắc thần quang, thần quang tỏa ra hơi nóng như dương quang, huyết khí nồng hậu cực độ khiến người ta nghẹt thở, như Hoang cổ cự thú đang vung trảo. Ngón tay gã lóe ngân quang bắn vào hắc sắc tinh kim, ngân quang tắt đi, không có gì khác thường còn khối tinh kim có Cửu u minh thiết và Hoang cổ trọng kim xuất hiện một dấu tay nhàn nhạt hiện rõ.

“Phu quân, nhục thân đã gần bằng huyền giai pháp bảo!” Cả Thủy Linh Nhi vốn biết trước cũng không nén được kêu khẽ.

“Nhục thân của ta đạt mức cao nhất của bát cấp cao giai yêu thú, nếu là yêu thú thì đã gần sát cửu cấp, huyền giai hạ phẩm pháp bảo đánh trúng cũng không đả thương được.” Ngụy Tác cảm nhận rõ.

“Thiên long long trủng... còn kinh nhân hơn bảo khố một siêu cấp tông môn tích lũy mấy nghìn năm, thật sự quá may mắn.” Thủy Linh Nhi không nén được nói thế. Nàng hiểu rõ, tu vi hiện tại và tốc độ thần thông tinh tiến của Ngụy Tác thật khó tưởng tượng nổi, thiên cổ hiếm có, cũng vì gã lấy được cơ hồ cả thiên long long trủng. Thiên long huyết hóa thạch cả núi, Kim đơn tu sĩ khác thậm chí còn không dám nghĩ tới điều đó vì một miếng với họ cũng là chí bảo, mà gã có tới mấy nghìn! Nếu đổi lại là Kim đơn tu sĩ khác, dù có Thiên long quần tinh tôi thể thuật, liên tục bế quan mấy chục năm khổ tu cũng không đạt tới cảnh giới hiện thời của gã.

“Thiên long quần tinh tôi thể thuật, đích xác cũng là vô thượng cường pháp như Động Hư bộ pháp. Hiện tại khí huyết của ta gần đạt thiên long long huyết, chỉ mấy ngày nữa thì nhục thân thay đổi dẫn đến toàn thân nguyên khí thay đổi theo, khi ấy thọ nguyên sẽ tăng trưởng, dung nạp đước thêm chân nguyên, chân nguyên lực tăng tiến thì kim đơn cũng thế.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, cảm giác như trong hơi thở, sức mạnh bàng bạc phun ra.

“Bất quá môn thuật pháp này càng về sau càng gian nan, với nhục thân hiện tại của huynh, Thiên long huyết hóa thạch cũng vô hiệu, e rằng chỉ có tiên cấp đơn dược đề thăng thọ nguyên mói có thể đề thăng nhục thân tu vi cho huynh.” Thủy Linh Nhi trầm ngâm: “Huyền Phong môn có hai viên Càn khôn tá nguyên tiên đơn nhưng không thể lấy được.”

“Không vội... Đại đạo như thiên, không thể một lần xong hết.” Ngụy Tác mỉm cười, nhờ Thiên đế vẫn tinh tàn thiên phối hợp để tu luyện tôi thể chi thuật, hứng chịu thống khổ vô tận nhưng gã cũng thu được nhiều cảm ngộ. Nhất là cảnh tượng giao hóa long, chịu đủ vạn nỗi khổ, sấm sét giáng xuống mình, cơ hồ hủy hết nhục thân huyết nhục, sau cùng biến thành thiên long đó khiến gã cảm nhận được khí tức nghịch thiên.

Nhìn Thủy Linh Nhi băng cơ ngọc cốt, không nhiễm bụi trần, gã lại mỉm cười, không nén cầm tay nàng, có điều nhãn quang lóe lên, lại có nén. Vì nhục thân gã tăng tiến quá nhiều, còn chưa kịp quen, sợ không khống chế được sẽ làm đau tay nàng.

“Lần này Cương nha muội sao lại không xô tới như ruồi nhặng ngửi thấy mùi tanh nhỉ? Lẽ nào xa quá nên Cương nha muội không cảm nhận được tinh kim khí tức? Mấy khối tinh kim này hữu dụng với Cương nha muội, khả dĩ đề thăng tu vi... Nó định tu luyện lợi hại hơn, đối phó được ta thì mới xuất hiện? Biết đâu lại thế, ta thấy lúc nó lấy tinh kim chạy đi lạ lắm... Bất quá nó định gây phiền cho ta thì sẽ thất vọng.” Mục quang nhìn lên hắc sắc tinh kim, Ngụy Tác không nén được lẩm bẩm.

“Muội thấy nó cũng không xấu.” Thủy Linh Nhi có ấn tượng không tệ với Linh Lung Thiên, cho rằng nó không nhe vẻ ngoài, chỉ là tiểu nữ hài, không nén được mà nói giúp.

....

“Oa ha ha ha! Lừa đảo, ngươi sẽ biết tay!” Thủy Linh Nhi không biết rằng đúng lúc nàng nói câu đó thì trong tĩnh thất, Linh Lung Thiên vốn nhắm mắt bất động, thậm chí nhịp tim cũng ngừng lại, chỉ còn tử quang bao quanh, đột nhiên mở bừng mắt, lúc lắc chân tay, bật cười đắc ý.

“À! Khí tức Cửu u minh thiết và Hoang cổ trọng kim...” Đột nhiên, tiếng cười tắt ngóm, tiểu nữ hài đầu mọc sừng hít hà, tỏ vẻ thập phần hồ nghi.

“Lừa đảo! Khối tinh kim đó là của ta! Lẽ nào ngươi nuốt lời! Lừa đảo, đáng ghét, ta đánh chết ngươi!”

Linh Lung Thiên nghiến răng nghiến lợi, hóa thành tử sắc lưu quang lướt khỏi tĩnh thất.

“Chuyện đó...”

Thủy Linh Nhi tròn mắt. Nàng vừa nói tốt cho Linh Lung Thiên, Ngụy Tác vừa thu lại tinh kim, còn chưa đi khỏi thì Linh Lung Thiên đã xuất hiện.

“Lừa đảo, dám động vào tinh kim của ta! Ngứa ngáy rồi hả?” Linh Lung Thiên nhe nanh múa vuốt, hôi sắc thủ trạc lóe quang mang, trực tiếp lao vào Ngụy Tác.

“Nàng thấy ta nói có sai không.” Ngụy Tác xua tay với Thủy Linh Nhi.

“....” Thủy Linh Nhi tắt tiếng.

“Lừa đảo, lạ lắm.” Cách Ngụy Tác mấy chục trượng, Linh Lung Thiên tựa hồ cảm giác được khí tức của gã khác thường nên dừng lại nói

“Đừng có làm phiền ta, không thì khó coi lắm đấy.” Ngụy Tác lắc đầu với Linh Lung Thiên.

“Giả thần giả quỷ, ngươi tu luyện thuật pháp gì, tu vi cao đến đâu cũng không phải đối thủ của ta, đánh đã rồi tính.” Linh Lung Thiên vốn còn do dự, thấy gã như thế thì không nén được, gào lên lao tới.

-o0o-