Chương 1238: Nơi đại đế quyết chiến

"Đừng nhìn nữa, ta đếm hộ tỷ, ngoái lại đến mười lăm lần rồi, ngoái nữa là ngoẹo cổ đấy." Thủy Linh Nhi truyền âm cho Hàn Vi Vi đang ngoái nhìn, "Chúng ta đi chưa xa, không có nguy hiểm gì, phu quân thấy có nguy hiểm thì đã không đi."

"Nha đầu đáng chết dám cười ta. Ta thích ngoái thế nào thì quỳ." Hàn Vi Vi trừng mắt truyền âm với Thủy Linh Nhi.

"Quay lại rồi."

Ai nấy nhìn về phía sau, trong lúc Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi nói chuyện, độn quang chói lòa đã bắt kịp.

"Hoang thần nô, là hai Hoang thần nô đó?"

Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi đang cãi vã cũng ngẩn ra, nhìn thấy cạnh Ngụy Tác trừ hai vực ngoại thiên ma còn hai Hoang thần nô.

"Sao họ lại theo ngươi?"

Hàn Vi Vi nhìn hai Hoang thần nô ngoan ngoãn theo Ngụy Tác thì hỏi.

"Lúc ta đi, họ đang đấu với yêu thú, ta đối phó yêu thú, họ liền đi theo, ta hỏi họ có theo ta không thì họ theo liền." Ngụy Tác cười ha hả chỉ vào hai Hoang thần nô.

"Lẽ nào ngươi cứu họ hai lần, họ cũng như thỏ huynh đệ, coi ngươi là huynh đệ? Họ hiểu lời ngươi không?" Hàn Vi Vi không hiểu, kéo tay áo gã hỏi. Nàng ta vốn cho rằng là cứu nhau thôi, một hay hai lần cũng vậy, có gì đặc thù đâu?

"Tuy hơi khó nhưng hiểu được đại khái." Ngụy Tác gật đầu, hưng phấn hẳn, lấy ra trái cây cỡ hạt đào màu trắng xám, cỡ trắng chim câu, nhưng ai cũng nhận ra thủy linh khí tức kinh nhân.

"Họ cho ngươi?" Hàn Vi Vi tròn mắt.

"Không sai, họ cùng ta hái trên đường về. Bất quáta bảo họ có cao thủ đang tới, họ liền không hái thêm nữa." Ngụy Tác đắc ý hẳn.

"Gian thương." Linh Lung Thiên hừ lạnh.

"Gì hả, ta cứu họ không vì báo đáp." Ngụy Tác đáp, nhưng hơi hổ thẹn, thật ra gã phát hiện hai Hoang thần nô muốn theo thì ý nghĩ đầu tiên là nhờ họ tìm linh dược.

Nếu hai Hoang thần nô đi theo, hái giúp các loại linh dược thì coi như tìm được bảo vật.

"Hiểu lời ngươi nói?" Hàn Vi Vi hồ nghi nhìn hai Hoang thần nô đứng trước mặt gã như trẻ con biết nghe lời.

Ngụy Tác đi một lúc, hỏi Hoang Vũ thần quân và Linh Lung Thiên không ít vấn đề về Hoang thần nô, biết Hoang thần nô bị khống chế rồi sẽ chỉ hiểu ý chủ nhân, nhưng hai Hoang thần nô này thì khác, Hoang thần nô khác mới hoàn toàn là tờ giấy trắng, không có ai khống chế thì sẽ là tử vật như pháp khí.

"Các hạ tên gì?" Diện mạo tuy hơi cổ quái, nhưng khí tức không khác nào hài tử nên Hàn Vi Vi không thấy hai Hoang thần nô có gì khó coi, hỏi nam tu Hoang thần nô.

"Ta... Ta không biết..." Nam tu Hoang thần nô như không nghe thấy, đột nhiên nháy mắt nói khiến Hàn Vi Vi giật nảy mình.

Không ai ngờ là nữ tu Hoang thần nô đột nhiên nói, "huynh ấy tên Viêm..."

"Viêm?" Ngụy Tác cũng sững người, ngoái nhìn nữ tu Hoang thần nô.

"Đúng." Nữ tu Hoang thần nô gật đầu.

"Còn cô nương tên gì?" Thủy Linh Nhi đột nhiên kích động hỏi nữ tu Hoang thần nô.

"Ta... Ta không biết." Nữ tu Hoang thần nô lắc đầu.

"Muội... muội ấy tên Lê." Nam tu Hoang thần nô đột nhiên nói.

Ai nấy tắt tiếng.

Hai người này không nhớ tên mình nhưng nhớ tên người kia, tình cảm đó cỡ nào?

Những chuyện tình ái cảm động ghi trong điển tịch so với hai người này có đáng gì.

"Sau này ai bắt nạt hai ngươi, ta sẽ không tha! Ta..." Hàn Vi Vi ướt mắt, vỗ ngực nói, vốn định bảo ta sẽ che chở nhưng nhớ đến cả hai còn lợi hại hơn mình thì nghẹn họng, không nói hết câu.

...

"Đấy là Phong Bạo đảo? Xem ra không có gì đặc biệt?"

Có thêm hai Hoang thần nô, đi thêm hơn nửa ngày thì chỗ giữ mạng mà nữ vực ngoại thiên ma Cổ Ti Lệ nói đã sắp tới.

"Đúng, trong không vực này thì nơi này cũng có giới hạn, bất quá khu vực này thì ta đã tới một lần, chỉ ở Bối trạng thiên liệt là Thích Già Lam đại nhân không dám toàn lực xuất thủ." Ngụy Tác thuận miệng nói, nữ vực ngoại thiên ma Cổ Ti Lệ biến sắc, liên hồi giải thích. Ả biết gã không đùa, ả không còn thêm cơ hội nữa.

"Bối trạng thiên liệt?" Bọn Thủy Linh Nhi không biết Cổ Ti Lệ nói thế là gì nhưng Ngụy Tác cả kinh, hỏi, "không phải vẫn thạch?"

"Đúng, đại nhân, là khe nứt không gian nhưng bình thường thập phần ổn định, nên ngài mới không chú ý." Cổ Ti Lệ cung cung kính kính giải thích.

Bọn Hàn Vi Vi, thậm chí Ngụy Tác đều tưởng tượng rằng Phong Bạo đảo là nơi đầy cương phong.

Việc này liên quan đến thói quen của tu sĩ, nếu tại Thiên Huyền đại lục hoặc Vân Linh đại lục, có nơi tên Phong Bạo sơn hoặc Bạo Phong sơn thì tất ràn rạt cuồng phong, nơi nào tên Hoàng Sa sơn cốc tất đầy cát vàng.

Khu vực trước mắt cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ phổ thông. Vẫn thạch đủ kích cỡ lơ lửng, đại đa số là đất hoặc đá, thậm chí không có nguyên khí dao động đặc biệt.

Đi tiếp thì ai cũng hiểu Bối trạng thiên liệt mà Cổ Ti Lệ nói và Ngụy Tác vì sao lại cả kinh.

Nhìn từ xa, khu vực này lơ lửng bạch sắc vẫn thạch có phần bẹt, kích cỡ khác nhau.

Đến gần thì thấy không phải vẫn thạch mà là khe nứt không gian!

Khe nứt không gian đối với tu sĩ còn đáng sợ hơn Hoang cổ cự thú, vì không ai biết trong đó có sức mạnh gì. Đại đa số khe nứt hư không có lực từ mấy chục không gian dồn ép, chân tiên tu sĩ vào cũng khó chống nổi. Khe nứt không gian vốn do dức mạnh làm sập không gian ổn định, nguyên nhân gồm hai thứ là đại cấm, hoặc uy năng do các kinh nhân đại năng đại chiến.

Những thứ trông xa như bạch sắc vẫn thạch lại là khe nứt không gian kinh nhân!

Nhỏ nhất cũng dài mấy chục trượng, đều bẹt, trông xa như vỏ sò trắng lơ lửng trên không trung.

Thậm chí nhiều khe nứt không gian rất đều, không gian ở giữa còn nguyên, trông như con sò há miệng.

Trong không vực kiểu này, thượng hạ tả hữu, chúng nhân nhìn được càng xa, trong mấy nghìn dặm có hơn nghìn khe nứt không gian như thế.

Ngần ấy khe nứt không gian, tạo cảm giác như hư không thủng lỗ chỗ, bị phi kiếm đâm xuyên, trước đó bọn Ngụy Tác nhìn từ xa, vẫn thấy không vực bình thường!

"Nếu Thích Già Lam vào đây thi pháp, khe nứt không gian có bạo phát uy năng?" Ngụy Tác nhìn khe nứt không gian như thần vương cự thuyền trên đầu, hít sâu một hơi, hỏi Cổ Ti Lệ.

"Không. Các khe nứt không gian này rất ổn định, hư không phong bạo đều từ khe nứt không gian mà tổ tiên đến tràn ra." Cổ Ti Lệ lắc đầu.

"Khe nứt không gian đó cỡ nào?" Thủy Linh Nhi hỏi. Theo nàng tưởng tượng, khe nứt không gian Cổ Ti Lệ nói là tổ tiên đến từ đó cũng như khe trên đầu, chừng mấy trăm trượng. Nhưng xem ra tưởng tượng như thế là sai.

"Đại khái như hòn đảo này." Cổ Ti Lệ chỉ vào xa ở mé trái.

"..." Thủy Linh Nhi suýt ngất xỉu.

Bóng râm khổng lồ đó, nếu coi hư không là biển thì khối vẫn thạch đó là lục địa. Tới mấy trăm dặm.

"Chỉ đại đế dưỡng thương tại Bắc Mang và ba Hoang tộc thủy tổ đối chiến mới hình thành nơi thế này." Linh Lung Thiên lên tiếng, khiến Ngụy Tác rùng mình.