Chương 1237: Gặp gỡ trong khi cứu viện

"Thanh âm gì nhỉ?"

Bọn Ngụy Tác đột nhiên sững lại.

Đi qua Thúy Cổ tự của Vũ Gia Ưng, cả toán đi liền hai canh giờ, trước mắt vẫn là dày đặc xích đồng sắc vẫn thạch, lấp lánh sáng, không một cọng cỏ mọc nổi. Ngoài xa có tiếng đông rất khẽ, như tiếng búng tay nhưng trong không vực yên tĩnh hơn cả đêm khuay này thì cực rõ.

"Chuyện gì thế nhỉ?" Trong khi tất cả kinh nghi bất định, Ngụy Tác nhìn nữ vực ngoại thiên ma.

Tuy thanh âm đó nằm ngoài thần thức cảm tri nhưng gã dám chắc là tiếng uy năng va nhau khi đấu pháp.

Với khả năng của mình, nữ vực ngoại thiên ma chắc đã nhận ra chỗ có nguyên khí dao động!

"Có lẽ hai Hoang thần nô mà ngươi nói đấu pháp với tinh thú lợi hại." Bị Ngụy Tác nhìn, nữ vực ngoại thiên ma lại run lên.

"Ngươi cảm tri được mà sao không nói?" Ngụy Tác gằn giọng, mắt đầy sát cơ.

Dù ả nói thật hay không, gã cũng động sát tâm.

Gã không hiếu sát nhưng không phải hạng dễ mềm lòng, nhất là khi đã cảnh cáo trước.

"Nguyên khí dao động của tinh thú đó rất lợi hại, hai Hoang thần nô vị tất là đối thủ. Ta sợ cho ngươi biết thì ngươi sẽ đến cứu." Nữ vực ngoại thiên ma nhận ra sát niệm của Ngụy Tác nên càng run lên, lạc giọng, "Ta lo cho tất cả, Thích Già Lam đại nhân có thể tới bất cứ lúc nào, không thể lãng phí thời gian."

"Ngươi hiểu rõ tính ta, nên ta không cần nhắc." Ngụy Tác thập phần âm trầm, "có lúc ta để người đi cùng quyết định vì họ tin ta, ta và họ cùng ý nghĩ, nhưng việc gì cũng chưa đến lượt ngươi quyết định."

"Ta biết rồi, đại nhân." Nữ vực ngoại thiên ma kinh hoảng cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt gã, "sẽ không thế nữa."

"Biết thì tốt, không thì không có lần sau đâu." Ngụy Tác lạnh giọng.

"Chúng ta có nên qua xem, hai Hoang thần nô đó thật đáng thương." Thủy Linh Nhi hỏi Ngụy Tác.

"Chi bằng các vị đi tiếp, mỗ qua xem, với độn tốc của mỗ sẽ đuổi kịp ngay, không lãng phí thời gian." Ngụy Tác hơi trầm ngâm rồi bảo bọn Thủy Linh Nhi.

"Được." Cả toán đều gật đầu đồng ý.

"Đi." Ngụy Tác cuốn độn quang đưa nữ vực ngoại thiên ma và nam vực ngoại thiên ma đang hôn mê lướt tới.

Vực ngoại thiên ma thập phần quỷ dị, dù bị chế trụ, để Linh Lung Thiên và Nam Cung Vũ Tinh đưa đi nhưng gã vẫn không yên tâm.

Ngụy Tác toàn lực phát động Động Hư bộ pháp, mỗi bước vượt mấy trăm dặm hư không, mười mấy tích tắc đã thấy cảnh hai Hoang thần nô và tinh thú đấu pháp.

"Tinh thú gì kia?"

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhận ra uy năng thập phần kinh nhân, nhưng thấy cảnh tượng đấu pháp thì Ngụy Tác vẫn giật nảy mình.

Tinh thú kỳ thực là yêu thú trong không vực này, con đang đấu với hai Hoang thần nô không to, chỉ cỡ cái đĩa, tựa bạch sắc giáp trùng, nhưng khác với phổ thông giáp trùng ở chỗ có đuôi dài, mọc không ít gai nhọn.

Bạch sắc "giáp trùng" không có đầu, hoặc giáp xác chính là đầu nó, lưng có hai điểm bạch sắc hàn quang lóe lên, có lẽ đó là mắt.

Yêu thú đó lơ lửng trên khối vẫn thạch chừng hơn mười dặm, cây cối xanh um, nam tu Hoang thần nô tách khe nứt từ trán xuống mũi ra, liên tục phát ám hồng sắc quang hoa đáng sợ còn nữ tu Hoang thần nô rực bạch quang, nhưng lắc lắc lư lư có lẽ thụ thương không nhẹ.

Uy năng quang hoa của nam tu Hoang thần nô kích phát thậm chí đủ xuyên qua nhục thân Ngụy Tác, nhưng mỗi đạo xung kích vào thì giáp xác lấp lánh của yêu thú chỉ ánh lên huỳnh quang, quang hoa hất nó văng đi nhưng cũng văng ngược lại vào hai Hoang thần nô.

Dải sáng đỏ sậm của nam tu Hoang thần nô phát ra va vào dải sáng bắn ngược lại.

Hiện giờ tuy nam tu Hoang thần nô chủ động, nhưng nguyên khí dao động đã hỗn loạn, thêm cút nữa tất nhục thân không chịu nổi.

Bạch sắc yêu thú không hề bị thương, thực lực quả thật đáng sợ.

"Phân quang tinh thú!"

Nữ vực ngoại thiên ma cả kinh, "Yêu thú này không chỉ phản lại được uy năng thuật pháp, có thể hấp nạp tinh thần nguyên khí, để đến gần, nó phun tinh thần nguyên khí là người ta ngủ say ngay!"

"Chát!"

Nam tu Hoang thần nô đột nhiên dừng công kích, cùng nữ tu Hoang thần nô lướt về phía Ngụy Tác.

Gã nhận ra nam tu Hoang thần nô lúc này không chống nổi, đang cầu viện gã.

Bạch sắc yêu thú đã thấy Ngụy Tác và nữ vực ngoại thiên ma, hóa thành bạch sắc lưu quang bắn tới.

"Đại nhân, trong số tộc nhân của ta chỉ Vũ Gia Đằng đại nhân và Thích Già Lam đại nhân mới có thể đối phó tinh thú, thủ đoạn thông thường vô dụng với chúng. Nhưng thần thức sát phạt chi pháp ngài dùng lúc trước lại hữu dụng. Đại nhân, tinh thú này có lẽ là nguyên liệu luyện khí cực phẩm với các vị!" Nữ vực ngoại thiên ma sáng mắt.

"À?"

Ngụy Tác giật mình.

Bất quá không hề chần chừ, mục quang lóe lên, Như Lai thần mang bắn vào thức hải bạch sắc yêu thú.

"Gừ."

Bạch sắc yêu thú hú vang cực kỳ cổ quái.

Thân thể sững lại trên không trung, tựa hồ thấy không ổn thì lùi lại.

Nó là yêu thú phẩm giai kinh nhân nhất Ngụy Tác từng thấy, có thể đem luyện chế pháp bảo, nên gã sao có thể thế tha cho nó.

Ngụy Tác bất động, Như Lai thần mang liên tiếp bắn ra.

Thần thức của nó cực mạnh, liên tục năm lần Như Lai thần mang xung kích thì nó mới không chịu nổi, thân thể run rẩy trên không trung.

Ngụy Tác không dừng tay, Như Lai thần mang liên tục phát ra mười lần, yêu thú này mới chìm xuống, thần thức triệt tan vỡ, sinh cơ tắt ngóm.

"Chát!"

Huyền sát quỷ trảo hút thi thể nó về.

Thi thể yêu thú này như đĩa ngọc trắng, trừ hai con mắt lõm xuống và cái đuôi thò ra thì không có tứ chi, giáp xác không có mối ghép, cắt đuôi đi thì trông như tinh thạch chứ không phải yêu thú.

"À?"

Hai Hoang thần nô lại lướt sang một hướng.

Ngụy Tác lắc đầu, không tím xem nên dùng yêu thú lai này luyện chế pháp bảo gì mà thu vào nạp bảo thủ trạc.

Gã cho là hai Hoang thần nô bỏ đi.

Nhưng bất ngờ vì khi thu thi thể yêu thú, thi triển Động Hư bộ pháp bước tới thì hai Hoang thần nô lại lao lên vẫn thạch đầy cây cối mà yêu thú này ở rồi quay lại, đi về phía gã.

"Là gì hả?" Ngụy Tác ngẩn ngơ.

Lúc lướt tới, nam tu Hoang thần nô cầm một nhánh tử sắc linh dược. Ngụy Tác hiểu rằng có lẽ vì linh dược này mà họ xung đột với yêu thú. Nhưng lúc cả hai đuổi theo thì chia đôi nhánh linh dược mà gã không nhìn rõ rồi nuốt, chứ không cho gã.

Không phải tặng linh dược mà đuổi theo, thì gã cũng không hiểu.

"Đại nhân, họ tựa hồ bám theo chúng ta." Ngụy Tác dừng lại, nhìn hai Hoang thần nô với vẻ không hiểu, nữ vực ngoại thiên ma nghi ngại nói.

"Muốn theo mỗ?" Ngụy Tác sáng mắt hỏi.