Chương 1212: Linh thực nô

Những nhân ảnh này trông như tu sĩ ở trần nhưng nhìn kỹ thì nhiều chỗ có tinh kim, có chỗ lại có giáp xác như yêu thú.

Tinh kim và giáp tựa hồ dính liền huyết nhục, thành một phần thân thể.

Như thể các "Tu sĩ" này đã được cải tạo, gắn vào tinh kim hoặc bộ phận trên mình yêu thú.

Các thân ảnh lơ lửng trong dịch quả, vốn đã cực kỳ quỷ dị, nhưng càng rùng mình hơn là trên mình họ dấy lên khí tức kinh nhân, thoạt ẩn thoạt hiện.

"Cái quỷ quái gì đây?"

Thiên Cửu thần quân nhợt nhạt nhìn sơn cốc không mọc cỏ dại mà chỉ có mấy chục cây to, kinh hỏi Thần Lan vương Yến Bắc Quy, chứ không dám lại gần.

"Khí tức này hơn hẳn chúng ta." Thần Lan vương Yến Bắc Quy biến sắc.

"Lẽ nào còn sống? Khí tức trên chúng ta, tức là thực lực chân tiên?" Thiên Cửu thần quân lùi lại.

"Lưỡng vị thần quân..." Một lão giả thấp lùn mặc kim sắc pháp y, chừng hơn năm mươi, ở sau lưng hai người, hít sâu một hơi nghiến răng run giọng: "Tại hạ đọc được trong điển tịch, thứ quỷ dị này rất giống Linh thực nô của một thượng cổ tông môn."

"Linh thực nô? Cổ tịch nói thế nào?" Thấy Kim đơn tứ trọng lão giả nói, Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy cùng hỏi.

"Theo cổ tịch đó, thời thượng cổ từng có tông môn là Hoa Linh tông biết một pháp môn tà độc, đem tu sĩ bắt được “trồng” vào một số loại cây, khiến tu sĩ đó như biến thành quả, được linh lực và dinh dưỡng của cây tưới nhuần, rồi gắn với những bộ phận của yêu thú có nguyên khí lợi hại, thậm chí gắn thần thiết nội giáp tại thể nội hoặc phù văn tinh kim pháp trận. Các tu sĩ sau khi bị cải tạo thì thực lực đại tăng, không có ý thức, trở thành nô bộc cho tông môn đó." Lão giả hít liền hai hơi mới có thể nhợt nhạt nói tiếp, "Vì pháp môn đó quá độc ác nên tông môn đó bị các tông môn vây công diệt gọn."

"Cũng không hẳn là Linh thực nô, nhưng tương tự." Thiên Cửu thần quân sáng mắt, "tu sĩ chúng ta có thể khống chế không?"

"Không có ghi lại, tại hạ chỉ đọc ở đó những chuyện từ thượng cổ chứ không thấy ghi lại cách khống chế Linh thực nô như hà." Lão giả lắc đầu.

"Yến đạo hữu, sao hả?" Thiên Cửu thần quân trầm ngâm rồi hỏi Thần Lan vương Yến Bắc Quy.

Ý của y rất rõ, trong sơn cốc quỷ dị này có tới bốn mươi mấy Linh thực nô, Yến Bắc Quy đã khẳng định ít nhất cũng tu vi chân tiên. Nếu điều khiển được thì Thiên Cửu thần quân cho là mấy minh hội của tu đạo giới sẽ phải thần phục, hình thành tu đạo thần quốc chưa từng có, y và Yến Bắc Quy là chí tôn chí cao vô thượng.

"Chúng ta không nên động vào thứ đó." Thần Lan vương Yến Bắc Quy biến sắc mấy lần, hiển nhiên thập phần do dự, hít sâu một hơi rồi lắc đầu, sầm mặt, "Tình hình này thì nơi đây rất có khả năng là lãnh địa của vực ngoại thiên ma, bị thượng cổ đại năng hủy đi. Hiện tại tuy chúng ta qua ghi chép mà Liên đạo hữu đọc được mà đoán đây là Linh thực nô nhưng thật ra có phải hay không, có gì khác thì chúng ta không biết. Dọc đường đến đây chúng ta đã thấy thủ đoạn của vực ngoại thiên ma, đơn phòng trước đó đều không phải phổ thông đơn phòng, mà là chỗ tiến hành các loại thí nghiệm, nghiên cứu dược tính và công thức mới. Linh thực phu này rất có khả năng là vật thí nghiệm của chúng, dù không phải thì đã qua mấy vạn năm, ai biết được thay đổi thế nào. Dù khi xưa có thủ đoạn khống chế, chúng ta cũng không nên thử. Linh thực nô thập phần quỷ dị, chiến lực đều trên chúng ta.”

"Với chiến lực của chúng ta, bắt một kẻ ra thử thì chắc cơ hội thành công không nhỏ?" Thiên Cửu thần quân nhìn nhân ảnh quỷ dị trong quả cây, tỏ vẻ tham lam.

"Sao lại chỉ bắt một ra thử? Vạn nhất ra hết thì sao?" Thần Lan vương Yến Bắc Quy hỏi, "Thiên Cửu thần quân các hạ muốn thì cứ việc, nhưng để tại hạ đi đã. Tại hạ không dám mạo hiểm, cũng không định chạm vào mấy cây quỷ dị này, ở đây quá rộng, không tính việc chúng ta thu lợi không ít, mặc kệ đây mà tìm tiếp có khi có lợi hơn nữa."

"Yến đạo hữu nói đúng, Linh thực nô mà chỉ chiến lực Thần huyền tam, tứ trọng thì có thể mạo hiểm thẻ xem nhưng giờ đành an toàn là trên hết." Thiên Cửu thần quân gật đầu, mắt hơi ánh lên lạnh lẽo, rõ ràng bất màn với việc Thần Lan vương uy hiếp mình.

"Đi." Thần Lan vương Yến Bắc Quy không đổi sắc hay nhiều lời, thân ảnh loáng lên, giữ cự ly trăm trượng với Hoang cổ thực chu kỳ dị, alo sang đầu kia sơn cốc.

Thiên Cửu thần quân và các Kim đơn tu sĩ của Nghịch Hỏa minh cũng cẩn thận vòng qua, khuất bóng vào sơn cốc quỷ dị.

Độn quang của tu sĩ Nghịch Hỏa minh khuất đi chừng một tuần hương thì vang lên tiếng động ở mé trái, hồng sắc hà quang đột nhiên nứt ra, bạch quang cùng cường uy lao vào, tựa hồ từ cấm chế nào đó xông vào.

Bạch quang là bạch bào đại năng đã gặp "Đại Ưởng Thiên".

Y và toán tu sĩ cùng bỏ chạy nhưng giờ một mình vào cốc này chứ không thấy ai khác.

Y lúc này cực kỳ nhếch nhác, vai trái thủng một lỗ, có lục sắc thần quang lấp lóe, tựa hồ đang phá hoại nhục thân, khí tức giảm đi, thụ thương không nhẹ.

"Đây là?"

Vào sơn cốc, thấy hàng cây quỷ dị thì bạch bào đại năng giật nảy mình. Một tích tắc sau, nhìn rõ cảnh tượng, mắt y kinh hỉ cực độ.

Vù, y không sợ Hoang cổ thực chu quỷ dị, trực tiếp đáp xuống dưới một gốc, trước một quả cây trong suốt.

Nhìn rõ nhân ảnh, bạch bào đại năng càng vui mừng.

Bạch bào đại năng lao nhanh dưới tán Hoang cổ thực chu, xem xét từng quả cây trong suốt.

Nhìn kỹ mỗi quả cây, bạch bào đại năng dừng lại trước một quả, nhân ảnh trong đó là một thanh niên ở trần, chừng hơn hai mươi, mi tâm có một khe nứt dài xuống tận mũi, như mọc thứ gì ở trong.

Ngực thanh niên có một khối đồng lục sắc tinh kim không theo quy tắc nào thò ra, bề ngoài là phù văn nhỏ hơn kiến không biết bao nhiêu lần, mục lực người thường không thể nhìn rõ.

Đồng lục sắc thần quang từ khối tinh kim bắn ra, chảy lên làn da nhợt nhạt, trông như huyết mạch.

Bạch bào đại năng dừng lại trước quả cây, cắn lưỡi phun tinh huyết và chân nguyên.

Đoạn y vung tay liên tục, phát ra hàng loạt lam sắc quang phù.

Tinh huyết cùng chân nguyên phun ra như bị hút sạch, ẩn vào quang phù.

Mười mấy tích tắc sau, y liên tục phát ra hơn trăm lam sắc quang phù, tụ thành một phù lục dài.

"Đi!"

Tay phải vung mạnh, lam sắc phù lục như lưỡi dao cứt vào vỏ quả. Xoạt, hoàng sắc tương dịch chảy ra, lam sắc phù lục bắn vào mình thanh niên.

Cơ hồ đồng thời, thanh niên mở bừng mắt.