Chương 1211: Người trong quả cây

Họ đang ở trong một bình nguyên mênh mông

Bình nguyên ngoài Hoang tộc linh viên vốn đầy sương trắng, rậm rạp cây cối, không có dấu tích gì của phế khư, như thể là một hoang nguyên cách xa phế khư lúc họ vào.

Hoang tộc linh viên chỉ là một mảnh cực nhỏ trong hoang nguyên vô biên.

Phù đồ rộng đến khó tưởng tượng nổi.

Hiện tại bên ngoài Hoang tộc linh viên tuy mọc đầy cây cối nhưng không có linh dược ghi trong Hoang cổ bản thảo kinh. Đều là cây cối tự nhiên, không được Hoang tộc chăm sóc.

Bọn Ngụy Tác chấn kinh nhất vì ở mé trái hoang nguyên vô biên là một ngọn núi chọc trời!

Chỉ có thể dùng hai chữ "chọc trời" hình dung, kể cả Ngụy Tác cũng chưa thấy ngọn núi nào như thế.

Dù là núi non ở man hoang hoang nguyên giữa bảy đại lục khi xưa, hay ngọn núi liên miên cao năm, sáu nghìn trượng lúc bọn Ngụy Tác vào Phù đồ đều không so được.

Ngọn núi trong tầm mắt, dù với mục lực của Ngụy Tác cũng không thấy đỉnh, ít nhất cũng cao hai vạn trượng!

Tầm mắt chúng nhân chỉ nhìn được đến lưng núi, chừng tám, chín nghìn trượng. Ở độ cao này, mọi thữ đều chìm trong hắc sắc nùng vụ, các hình dạng không ngừng biến ảo trứ, trông như cự ma.

Trên lưng núi lấp lánh vô số u quang, như có vô số binh khí u lam sắc, u hắc sắc va nhau, ngọn núi trên Phù đồ này có một nửa găm vào cửu thiên cương phong tằng!

Như muốn chọc thủng trời cao.

Đừng nói bọn Ngụy Tác, dù ngọn núi trong Hoang tộc linh viên mà so với ngọn núi này cũng quá nhỏ bé.

Vào trong núi rồi lên đỉnh núi sẽ là cảnh tượng nào?

Đối diện núi non cỡ này, ai cũng thấy thiên địa trải ra vô hạn.

Trên núi có mấy dải ngân hắc sắc cuồng phong, mỗi dải như hơn trăm thiên long tụ tập lại, tựa hồng thủy xô xuống man hoang bình nguyên.

Một dải đang đổ về phía bọn Ngụy Tác.

Âm hắc sắc cuồng phong khuếch tán càng lúc càng rộng, như biển gầm, dọc đường đi qua là cây cối tan nát, thanh thế càng dữ dội.

"Phu quân, cuồng phong này không do tự nhiên hình thành, lẽ nào ai đó chạm vào cấm chế?" Vu thần nữ nhíu mày bảo.

"Chắc vậy. Ngọn núi này găm một nửa vào Cửu thiên âm phong tằng, nhưng không bị san bằng chứng tỏ có cấm chế phòng hộ. Nếu cấm chế không vững thì hoang nguyên đã tan tành lâu rồi, lấy đâu ra cây cối sinh trưởng mấy vạn năm." Ngụy Tác gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta đến xem đã." Gật đầu đoạn Ngụy Tác lại bảo chúng nhân.

Ở nơi mênh mông thế này, lại không có địa đồ Phù đồ, chỉ còn cách tìm kiếm từng chỗ.

Chỉ mấy chục tích tắc sau, âm hắc sắc cuồng phong như biển gào xô tới.

"Phù!" Ngụy Tác phát thổ hoàng sắc linh quang quang tráo bao lấy tất cả, cương phong trong âm hắc sắc cuồng phong và mảnh gỗ vụn xung kích lên chan chát nhưng không phá được.

"Vũ Tinh tỷ, giờ đã đột phá chân tiên, thần thức đến mức nào?" Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi đến gần Nam Cung Vũ Tinh ngắm nghía.

"Đại khái chừng một nghìn bảy, tám trăm dặm." Nam Cung Vũ Tinh thử xong thì đáp, ngực cũng phập phồng vì hồi hộp.

"Lợi hại."

"Chỉ thế hả?"

Hai tiếng kêu vang lên, người cho rằng lợi hại là Thủy Linh Nhi, cho rằng ít là Hàn Vi Vi.

"Kinh nhân như thế mà muội còn thấy ít?" Thủy Linh Nhi hỏi.

" Tứ tí hoang tộc trước kia một đòn ba, bốn nghìn dặm. Mà không phải cao nhất. Y chẳng phải chỉ có thực lực chân tiên sao?" Hàn Vi Vi hỏi lại.

"Hoang tộc cũng như Linh tộc, thọ nguyên rất dài, mất nhiều năm mới trưởng thành, Tứ tí hoang tộc đại năng tuy chỉ có chân tiên chiến lực nhưng đã sống mấy nghìn năm, thời gian nhục thân được chân nguyên tưới nhuần càng dài, thần thức cũng tăng theo, tích lũy lâu như thế, chỉ cần không quá xui xẻo thì sẽ kiếm được không ít linh dược." Linh Lung Thiên bảo Hàn Vi Vi, "Tứ tí hoang tộc đại năng đó tuy phát đòn cách ba, bốn nghìn dặm nhưng độ chuẩn xác kém xa."

"Về thọ nguyên thì tu sĩ không thể so với Hoang tộc." Nguyên Âm lão tổ gật đầu.

"Gian thương, Động Thiên thần hỏa có vẻ đã được ngươi diễn hóa, hiện tại Nam Cung Vũ Tinh có thể môn thuật pháp này thì ngươi truyên thụ đi thôi." Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, từ từ nói, "Đại Ưởng Thiên tuy chỉ là đế thiên nhưng công pháp đặc thù, khi xưa là thành viên của nhóm mạnh nhất."

"Chỉ là đế thiên?" Bình thường mà nghe Linh Lung Thiên nói bốn chữ này tất ai cũng kêu lên nhưng giờ thì lại lạnh buốt trong lòng.

Họ hiểu rõ trận chiến Bắc Mang khi xưa có nhưng nhân vật nghịch thiên một mình đấu với mấy đế thiên, còn cả các đại đế như Thông Thiên đại đế, Bất Hủ đại đế.

Phổ thông đế thiên thì khi đó không có gì đặc biệt kinh thiên.

Linh Lung Thiên và Đại Ưởng Thiên khi đánh lén hoặc bày kế sẵn thì có thể đối phó cao thủ siêu việt đế thiên cấp của đối phương, nếu đứng trong vòng chiến cao nhất cũng rất có tác dụng.

Theo thông tin Đại Lệ Thiên để lại, toán Linh tộc có chiến lực cao nhất như Đại Ưởng Thiên đấu với các nhân vật Hoang tộc đỉnh nhọn thì dạt đi đâu đó thì không biết. Đại Ưởng Thiên đến tám, chín phần chết ở đây thì Phù đồ nay e là chiến trường sau cùng của trận chiến Bắc Mang.

Cõ lẽ Hoang tộc đại năng cấp cao nhất đã dẫn dụ Linh tộc đại năng nên đây để tận dụng ưu thế.

Các nhân vật đỉnh cao để lại dư uy cũng phi phàm, như cổ chiến thần do chút ý thức sau cùng của Đại Ưởng Thiên hình thành thì không phải Ngụy Tác mà là Trạm Đài Linh Lan tất không địch nổi.

"Vũ Tinh, đây là Động Thiên thần hỏa đã được thay đổi, cho thêm nguyên khí pháp tắc của chân hỏa và lôi cương tương khắc tương sinh, đọc là nhanh chóng tham ngộ được." Ngụy Tác gật đầu, đưa ngọc phù cho Nam Cung Vũ Tinh.

Hiện tại "mua bán" thế này thì gian thương Ngụy Tác đương nhiên biết cách.

Nam Cung Vũ Tinh tuy đã là chân tiên, uy năng Đại hoang vấn đạo kinh thập phần bất phàm nhưng nhục thân tương đối kém, đấu với chân tiên khác thì rất nguy hiểm.

Từ khi vào Phù đồ đến giờ, cứ tìm tiếp tất có lợi, đại bản doanh Hoang tộc này là cấp cao nhất, ít nhất cũng là đế thiên, rơi rớt cái gì cũng phất phàm, hơn hẳn rèn luyện bên ngoài vài trăm năm, nhưng cũng nguy hiểm trùng trùng.

Hoang tộc đoạn tí không bay bừa trên không, nơi này xuất hiện Đại Ưởng Thiên, nên hiện tại Ngụy Tác cũng cho là ở đây có Hoang tộc đại năng liên tục phát lam sắc đoạn tí thu hút người tới.

Gã chỉ không hiểu qua lời bọn Trạm Đài Linh Lan thì uy năng cánh tay cụt không tệ, người phát ra còn thần thông đến đâu, sao lại không xuất thế? Sao lại không nói rõ luôn trong lam sắc đoạn tí?

...

"Đây là?"

Trong khi bọn Ngụy Tác phá âm hắc sắc cuồng phong đi về ngọn núi găm vào Cửu thiên âm phong tằng trung thì trong một sơn cốc mênh mông, Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy cùng hơn hai mươi tu sĩ Nghịch Hỏa minh đang run lên.

Trong sơn cốc mọc mấy chục Hoang cổ thực chu cao lớn, kỳ quái vô cùng.

Mỗi cây đều xanh biếc, cao cả trăm trượng, trông như Đăng lung thảo nhưng to hơn vô số lần.

Trên cành cây vươn lên trời có quả to cỡ hai, ba thân người.

Quả nào cũng màu vàng nhạt, hơi trong như bọc thủy tinh, nhưng bên trong là một nhân ảnh hiện rõ!