Chương 118: Di Thiên cốc, góc đông nam

"Hai ngươi đừng có bám theo ta, tách ra an toàn hơn.”

Ngụy Tác bực bội nhìn Chu Tiếu Xuân và nam tử cơ bắp. Trương Châu Dự đưa Phong Tri Du đi rồi, cả hai liền mặt dày đi theo gã cùng Hàn Vi Vi, họ đi đâu cũng bị cả hai bám theo.

"Đại ca, chuyện này...” Chu Tiếu Xuân vò đầu bứt tai, "Tiểu đệ phải đi theo, đại ca còn chưa trả bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch.”

"Chà!" Ngụy Tác thiếu chút nữa ngất xỉu, lấy ra bảy viên trung phẩm linh thạch đưa cho Chu Tiếu Xuân, "Xong chưa? Đi được bao xa cứ đi, đừng theo mỗ nữa.”

"Đại ca và tẩu tử một người anh minh thần vũ, một người xinh đẹp trượng nghĩa.” Chu Tiếu nhận linh thạch chi xong thì mặt dày nói: "Chi bằng để tiểu đệ theo, hai hay ba người cũng đâu khác gì nhau. Như tiểu đệ đi một mình, chưa biết chừng sẽ bị người ta ăn chặn.”

"Bốn người!" Nam tử cơ bắp vội lớn tiếng cải chính.

"Tẩu cái đầu ngươi.” Hàn Vi Vi ré lên, "ta và y chỉ có quan hệ hợp tác, ngươi mà gọi lung tung ta sẽ gàng mồm ngươi ra.”

"Được được được, không phải tẩu tử, không phải tẩu tử, bất quá xinh đẹp trượng nghĩa thì đúng.”

"Y cũng khá khải ái, tạm coi là nhanh trí.” Hàn Vi Vi hơi phổng mũi, không phản đối Chu Tiếu Xuân đi theo nữa.

"Đại ca, đưa tiểu đệ theo đi.” Thấy Ngụy Tác không gật đầu đồng ý, Chu Tiếu Xuân tiếp lời, "Sau này có việc gì cứ gọi tiểu đệ, cho bảy tám mươi hạ phẩm linh thạch là được. Bây giờ tu sĩ trượng nghĩa như Lý đại ca và Ngụy cô nương không còn nhiều.”

Nghe Chu Tiếu Xuân nói vậy, Ngụy Tác hơi nhíu mày.

Tuy y không khôn lanh lắm, lại nhát gan nhưng cũng có phần nghĩa khí, lúc quan trọng thì vẫn tin tưởng được.

Ngụy Tác thà đi cùng một người ngu xuẩn chứ không thích bên mình có kẻ thông minh như Lâm Đạo Nhất. Muốn đối phó lục cấp trung giai yêu thú Hắc huyết giao mà lục bào lão đầu cho rằng rất có khả năng tồn tại thì pháp khí kịch độc của y có thể dùng được.

"Đại ca, chi bằng cho tiểu đệ theo. Tiểu đệ đến Linh Nhạc thành trốn tránh một thời gian, đại ca có việc gì, gọi là tiểu đệ đến ngay.” Nam tử cơ bắp cũng nói.

"Được thôi.” Ngụy Tác gật đầu với vẻ khó khăn: "Về Linh Nhạc thành, ta muốn tìm các ngươi sẽ để lại tin ở tấm công cáo bài lớn nhất tại thành bắc tập thị. Ta sẽ sai người giơ cao chữ 'Lý', các ngươi thấy thế thì đến Cửu Đỉnh trai ở thành bắc tập thị gặp nhau. Nhớ là không cho ai biết cách gặp gỡ.”

"Đại ca, tiểu đệ biết rồi, nếu cho người khác biết thì sẽ rữa nát chân tay.” Chu Tiếu Xuân lập tức vui mừng hớn hở.

"Đi thôi, ngươi tên gì hả?" Ngụy Tác vừa đi vừa trò chuyện với nam tử cơ bắp và Chu Tiếu Xuân.

"Tiểu đệ tên Chân Thông Minh.” Nam tử cơ bắp đáp.

"Cái gì? Chân Thông Minh?" Ngụy Tác thiếu chút nữa bổ chửng. Như thế mà thông minh?

"Không phải, đại ca, họ Chân, Sùng trong sáng sủa, Minh trong thông minh.”

“...” Giải thích này khiến Hàn Vi Vi phì cười, Ngụy Tác cũng tắt tiếng, bất quá nghe ra được tên y là Chân Sùng Minh.

"Như các ngươi sao lại nhanh chóng tu luyện đến Thần hải cảnh đệ ngũ trọng nhỉ?" Chạy được một lúc, Ngụy Tác không nén được, buột ra câu hỏi.

Chân, Chu rõ ràng còn nhiều hơn gã mấy tuổi, hơn nữa cả hai cũng là tán tu không có bối cảnh gì, trí tuệ như thế mà lại tu luyện đến Thần hải cảnh đệ ngũ trọng, việc đó khiến Ngụy Tác vài tháng trước mới là Thần hải cảnh lưỡng tam trọng thậm chí hoài nghi trí tuệ của mình, hoài nghi cả bản thân mình.

"Trước đây tiểu đệ đi theo Phong đại ca. Đại ca cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh, tiểu đệ đi theo nên được lợi không ít, nhưng giờ đại ca trọng thương, không rõ có sống nổi không.” Đầu đất Chân Sùng Minh nói.

"Trước đây tiểu đệ theo một tu sĩ Chu thiên cảnh họ Hầu, kiếm được cũng khá, tu luyện nhanh hơn. Bất quá tháng trước Hầu đại ca bất ngờ mất mạng bên ngoài Thiên khung. Nên tiểu đệ đành theo Lý đại ca.” Chu Tiếu Xuân cũng nhướng đôi mày rậm lên.

"Xem chừng các ngươi là sao quả tạ, theo ai thì kẻ đó không trọng thương cũng chết?" Ngụy Tác tức thì trước mắt tối sầm.

...

Đêm mới buông xuống, một tu sĩ đội nón rộng vành đi vào Kim Ngọc các.

"Ngụy tiền bối, lần này đến Kim Ngọc các có việc gì chăng?" Nhìn rõ diện mục tu sĩ sau khi bỏ nón xuống, Lâm Phong đứng trong đại sảnh Kim Ngọc các thập phần cung kính hỏi.

Ngụy Tác mặt mũi âm trầm gật đầu, nói ngay, "Mỗ muốn gặp Điền chưởng quỹ.”

Vẻ âm trầm của gã không phải cố ý ra vẻ.

Theo lý hôm nay gã được một con Song đầu khuyển, lúc Phong Tri Du bảo mỗi người một con, gã còn mặt dày chọn con không trúng độc, rồi có được một môn Tiềm Ẩn quyết cực kỳ hữu dụng, nhưng bị lấy mất một con Song đầu khuyển đã đành, giết một đệ tử tinh anh không rõ thuộc về đại tông môn nào mà không được một viên linh thạch cũng bỏ qua, sau đó còn bị truy sát, suýt nữa mất mạng.

Quan trọng nhất, Hàn Vi Vi vì kích phát Đại na di phù nên đã uống một viên Hợp hư đơn.

Giá trị một viên Hợp hư đơn ngang với nửa con Song đầu khuyển, lại có tác dụng phụ nên quả thật lần này lỗ vốn quá mức.

Tuy không phải gã sử dụng Hợp hư đơn, nhưng chủ ý săn Song đầu khuyển là do gã, trên đường về Linh Nhạc thành thấy Hàn Vi Vi không nói gì, gã biết tiểu mỹ nữ mông cong bình thường hay nhe nanh múa vuốt này thật ra rất buồn bã.

Dáng vẻ đáng thương của Hàn Vi Vi lúc chia tay có nói tạm thời không thể về Trân Bảo các, cần nghe ngóng tin tức về Tử hồ hoa, để sư thư biết nàng ta dùng Hợp hư đơn khẳng định đau lòng chết mất, Ngụy Tác càng không chịu nổi.

Còn cả hắc giáp tu sĩ đã bỏ chạy, Ngụy Tác biết y chạy rồi, sau này sẽ không liên lạc với bọn Phong Tri Du nữa.

Những thứ của mấy người trong bọn Phong Tri Du đã chết đều nằm trong tay y, bị y nuốt hết.

Sau này mà gặp y, Ngụy Tác tất sẽ giáo huấn đến nơi đến chốn.

"Ngụy tiền bối, mời.” Lâm Phong thấy gã mặt mũi âm trầm thì giật mình, đi trước dẫn đường.

"Ngụy huynh đến chuyến này, liệu có sinh ý gì cho Kim Ngọc các chăng?" Thoáng sau, Điền chưởng quỹ cười cười trước mặt Ngụy Tác đang ngồi trong quý tân thất.

"Lão bản có thể đấu giá cái nạp bảo nang này hộ tại hạ chăng?" Ngụy Tác lấy ra một cái hắc sắc nạp bảo nang, đưa cho Điền chưởng quỹ.

"Nạp bảo nang này tham gia phách mại hội đương nhiên không có vấn đề gì.” Điền chưởng quỹ thoáng nhìn rồi hỏi: "Giá khởi điểm tám trăm hạ phẩm linh thạch, thế nào?"

"Khả dĩ.” Ngụy Tác gật đầu: "Tại hạ đến đây để hỏi Điền chưởng quỹ, Trân Bảo các có bán linh dược Tử hồ hoa không.”

"Tử hồ hoa?" Điền chưởng quỹ ngẩn ra rồi cười khổ, "Trân Bảo các và bản các tuy nổi tiếng vì các loại nguyên liệu luyện khí, luyện đơn nhưng linh dược như Tử hồ hoa có thể trừ được kháng dược tính, và dược lực bất lợi, tác dụng cực lớn đối với tu sĩ này thật quá hiếm, lão phu cũng chưa từng thấy loại linh dược này, chỉ nghe nói mười năm trước ở phách mại hội Lạc Nguyệt thành xuất hiện một cọng.”

Ngụy Tác tỏ ra thất vọng: "Linh dược này nếu bỏ ra nhiều tiền để mua liệu có hi vọng được không?"

"Hi vọng không nhiều.” Điền chưởng quỹ lắc đầu, "Linh dược này quá hiếm, toàn Linh Nhạc thành, cả Trân Bảo các và Thiên Nhất môn đều không có. Linh dược này có công hiệu bài trừ tạp chất chân nguyên, đề cao xác suất ngưng luyện kim đơn thành công đối với tu sĩ Phân niệm kỳ đột phá đến Kim đơn kỳ, dù có thì cao thủ Phân niệm kỳ ngũ trọng cũng sẽ đến ngay, không từ thủ đoạn nào giành lấy. Nhánh ở Lạc Nguyệt thành trước đây được một Kim đơn kỳ trưởng lão của Lăng Tiêu tông mua mất, chuẩn bị cho đệ tử đã đạt đến tu vi Phân niệm kỳ.”

Sắc mặt Ngụy Tác nhăn nhó, vốn không hiểu gì về Tử hồ hoa nhưng giờ gã đã biết Tử hồ hoa cũng như Băng vụ quả, Dưỡng thần thảo, đều là linh dược hữu ích đối với tu sĩ khi đột phá tu vi.

Với thực lực hiện thời của gã chưa thể chạm đến tu sĩ Phân niệm cảnh. Tử hồ hoa hữu dụng cả trong lúc từ Phân niệm kỳ tiến giai đến Kim đơn kỳ thì giá trị tất nhiên càng cao. Dù gã không ngại đắc tội với tu sĩ Phân niệm kỳ thì gia tài hiện tại cũng không mua nổi.

Trước đây Hàn Vi Vi sợ Cơ Nhã thương tâm, không dám để Trân Bảo các đi tìm linh dược đó, nhưng xem ra dù nàng muốn thì Cơ Nhã cũng chưa chắc tìm được.

Điền chưởng quỹ nói thế, Ngụy Tác hiểu rằng loại linh dược cực hiếm này là bảo bối, dù sĩ Phân niệm cảnh của các đại tông môn, không cần lo lắng đến linh thạch cũng phải có cơ duyên mới lấy được.

"Bất quá lão phu biết đôi chút tin tức, một nơi này có lẽ có Tử hồ hoa sinh trưởng.” Thấy Ngụy Tác nhăn nhó, Điền chưởng quỹ tỏ vẻ do dự tiết lộ.

"Hả?" Ngụy Tác sáng mắt lên, "Không rõ Điền chưởng quỹ có thể cho biết nơi đó chăng? Tại hạ có thể trả chút phí dụng.”

"Không phải là linh thạch. Chỗ đó không xa lạ gì nhưng phi thường hung hiểm.” Điền chưởng quỹ bảo: "Không rõ Ngụy huynh đệ đã nghe đến Di Thiên cốc chưa?"

"Di Thiên cốc?" Ngụy Tác ngẩn người, "Điền chưởng quỹ nói đến Di Thiên cốc bên ngoài Thiên khung có ngũ sắc độc chướng bao phủ?"

"Không sai, là chỗ đó.” Điền chưởng quỹ gật đầu: "Hiện tại Di Thiên cốc sắp vào được, trước đây không lâu lão phu được một tu sĩ từng vào Di Thiên cốc cho biết, mười năm trước y thấy Tử hồ hoa ở góc đông nam Di Thiên cốc, chỉ vì lúc đó có yêu thú lợi hại đi qua, y không kịp hái đã phải bỏ chạy. Có điều Di Thiên cốc quá hung hiểm, lão phu cho rằng Ngụy huynh đệ không nên vào, Tử hồ hoa quan trọng đến đâu cũng không thể so với tính mạng.