Chương 4: Thiên Đạo Chi Tử

Chương 4 Thiên Đạo Chi Tử

Bước ra khỏi Lâm Hư Các, trong tay Lâm Tu cầm một quả trứng màu trắng hứng thú nhìn nó, nhìn bề ngoài nó không khác gì mấy quá trứng gà là mấy có điều hơi to thôi.

Đoạn Dự sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng rời đi Lâm Tu cũng không bạc đại cho hắn 1 viên thượng Phẩm đủ để sống 2 năm liên.

Trên đường đi hắn nhìn thấy nhiều quầy hàng bán nhiều món đồ kì lạ, rất là bắt mắt người xem, có yêu thú tam giai cũng bán chắc dùng để làm tọa kị.

"Tiểu Trúc làm sao để cho nó mau nở?"

"Công tử có thể cho nó nội đan của yêu thú Lục Giai tin chắc nó sẽ nở cực nhanh"

"Ngươi tên khốn này nội đan Lục Giai dễ tìm?"

Lâm Tu thu quả trứng để một góc tại thông thiên tháp, sau đó đi khám phá có gì mới không, Tiểu Trúc với ánh mắt rất tốt có thể nhìn ra những vật phẩm thú vị.

Lâm Tu bắt chợt đi đến một quầy hàng, hắn lúc này đôi mắt đỏ ngầu chỉ thấy trong lồng sắt đang nhốt một cô gái khoảng 20 tuổi bằng hắn, y phục rách nát, trên thân có nhiều vết máu chằn chịt trên mặt vết máu cùng với bùn đầy mặt.

"Công tử đừng giận, trên thế giới này thực lực vi tôn, có nô lệ thì không thể tránh khỏi, huống cho cô ta còn trinh"

"Khụ, Khụ"

Lâm Tu giả vờ ho một tiếng đi đến lồng sắt, Tiểu Trúc thì biểu môi nằm trên đầu hắn nhấm mắt ngủ.

"Công tử mua nô lệ à, trong này có rất nhiều công tử cứ thoái mái lựa chọn, đảm bảo hài lòng công tử"

Từ xa thấy Lâm Tu bước tới gần nên chủ nô bậm trợn lên tiếng lấy lòng, mà cô gái ánh mắt vô hồn nhìn lên Lâm Tu một cách nhợt nhạn chấp nhận số phận.

"Cô ta bao nhiêu?, ta mua"

Lâm Tu kinh tởm chỗ này, lòng trách ẩn hắn không muốn vào trong để thương tiết hết tất cả, nên nhìn vào cô gái này Lâm Tu chỉ có thể cứu ai trong mắt mình, hắn không phải thánh mẫu hắn chỉ là một người bình thường cứu được ai thì cứu.

"Cái Này?"

Tên chủ nô rơi vào lưỡng lự, nhưng vào trong mắt Lâm Tu thì đây là một chiêu trò bán hàng, hắn thở dài một hơi ném ra ba viên Thượng Phẩm còn lại.

"Cảm ơn công tử"

Nhận tiện, hắn nhanh nhân nhanh tay cởi ra lồng sắt, sau đó kéo dây xích của cô gái ra khỏi lồng điều bộ kiêu căng, thấy cô gai yếu ớt nên đi co một bạn tai thì ban tay hắn bị ai đó xiết chặt.

"Oh, tên này?, hành hiệp trượng nghĩa à, thú vị"

Chỉ thấy một thanh niên ăn mặt gọn gàn, điệu bộ tiêu sái, tu vi Kim Đan Hậu Kỳ, một thanh kiếm cần trên tay, giọng nói hết sức kiêu căn, ra tay nắm lấy bàn tay của chủ nô.

"Ngươi thả cô ấy ra! ta mua cô cô ấy"

Thanh niên Lam Y bạch lên tiếng đầy quả quyết trong mắt đầy vẽ tội nghiệp dành cho cô gái, nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt hờ hững dành cho mình, dường như trong mắt cô gai không có linh hồn vậy.

"Ba viên Thượng Linh Thạch ngươi có sao?"

Chủ Nô phá vỡ thế công hắn cũng là Kim Đan như tu vi Trung Kì, hắn không ngại chiến một trận, nhưng hắn lại thích đấu mồm hơn, đúng như mong muốn hắn có phần ngượng ngạo chắc là không có tiền.

"Tuy ta không có Linh Thạch nhưng ta có Thảo Dược Địa Cấp hạ phẩm"

Lam Y bạch lấy ra một bông hô chỉ có cái búp màu trắng tỏa ra khí thế băng hàn, nếu có người giám định ở đây thì chắc chắc có thể xác nhận là thảo dược Địa Cấp nhưng là thượng phẩm Lãnh Lam Hoa giá trị 1 viên Cực Phẩm Linh Thạch dùng để luyện chết Đan Dược cho người có linh căn Băng hệ.

"Cái này!"

Người chủ nô có phần lưỡng lự hắn đã nhận tiền không thể trả lại, nên trưng cầu ý kiến của người Lâm Tu, nhưng đáp lại hắn Lam Tu chỉ nhạc nhạc nói một câu.

"Nhận tiên trao người!"

Hắn định đi đến dẫn cô gái đi thì bất chợt tên Lam Y bạch chặn đường Lâm Tu dỡ dọng điệu kiêu ngạo nói.

"Vị huynh đài đây ta thấy cô gái này rất tội nghiệp, nên động lòng trách ẩn muốn cưu mang cô gái, huynh có thể để ta làm được trách nhiệm được hay không"

Lam Y bạch lên tiếng hắn không ngần ngại tuôn ra khí thế Kim Đan ẩn ẩn ép về Lâm Tu mong muốn hắn nhượng bộ, Lâm Tu thấy hết vào trong mắt thế nên đáp lại.

"Ngươi Là Ai?"

Điệu bộ nhạc nhạc, không lên giọng, không xu ninh, không kiêu ngạo, hấp dẫn những người xung quanh đến xem, mà Lam Y bạch đôi môi co giật, hắn vẫn đạo mạo lên tiếng.

"Tại Hạ Trần Hạo, con của Thành Chủ thành Tây Dương, vẫn mong công tử trợ giúp"

"Thì Sao, ta đã mua người rồi, ngươi không có liêm sĩ chen ngang"

Lâm Tu cười nhạt, hắn biết thân phận người này, nhìn điệu bộ của hắn chắc gia thế khủng lắm đem ra khoe, Lâm Tu hắn cảm thấy thật nực cười cho tên Trần Hạo này.

"Huynh đài hiểm lầm, ta muốn cưu mang cô gái này có cuộc sống tốt hơn thôi, để tránh rơi vào tay kẻ gian làm hại đời người"

Trần Hào diễn thuyết câu chuyện rung động lòng người, nhiều người đang bu lại xem kịch cũng xúm lại bọn họ cũng giống như Lâm Tu đều đang xem Trần Hạo là một kẻ đào mạo

"Nếu Huynh đại thấy không đủ ta có thể đưa thêm một viên Thượng Phẩm"

Nhưng mà đáp lại hắn thì chỉ thấy Lâm Tu cười lớn hắn biết Trần Hạo là Thiên Đạo Chi tử con của trời, được may mắn gia thân đi đâu cũng đoạt được bảo, hào quan sáng chói.

Từ lúc Tiểu Trúc cung cấp thông tin thì Lâm Tu hắn đã biết, còn biết thêm được là khi tiếp xúc với Thiên Đạo Chi Tử chính xác hơn là làm cho hắn Chân Động vui, buồn, hĩ, nộ, đều bạo tạc điểm chấn động, nên nãy giờ Lâm Tu cố ý làm khó.

"Ha, Ha, Cưu Mang?, Hại Đời?, Kẻ Gian, Linh Thạch?"

"Cho ta xin đi, ngươi đến chợ nô lệ, mua nô lệ mà cũng có lòng trách ẩn, nực cười suy cho cùng người cũng tìm cách lên giường thôi, đạo mạo làm gì?"

"Ngươi"

Trước lời nói của Lâm Tu, Lam Y bạch như muốn thổ quyết, đúng như hắn nói, nô lệ mua về cũng chỉ để lên giường, hơn 20 tuổi không thể tu luyện rõ là phàm nhân, mà không ai rảnh cũng cấp tài nguyên tu luyện cho người phàm bước lên con đường tu đạo cả, quá uổng phí.

"Ha Ha ,rõ là tên đạo mạo"

"Rõ là muốn lên giường, còn ra vẽ"

"Ta Khinh"

....

Bọn nhiêu lời phỉ nhổ Lam Y bạch làm hắn giận tái mặt, mà Lâm Tu thì ý người, điểm Chấn Động đang gia tăng, nữ tử kia thì không quan tâm ánh mắt đầy tang thương ưu buồn.

"Ta không như ngươi, ta nói được sẽ làm được, ta sẽ cho cô ấy có cuộc sống tốt"

Lam Y bạch như có cái gì sai khiến như có nhức quyết muốn cướp được nữ tử này về như là bị Lâm Tu cướp thê tử vậy.

"Ha Ha, nàng qua đây!"

"Đừng qua, ta hứa sẽ cho ngươi cuộc sống tốt"

Lâm Tu cười lên một tiếng, kêu nữ tử đang đứng bên Lam Y bạch, mà đáp lại lời nói của Trần Hạo nữ tử ánh mắt vô thần đi đến banh cạch Lâm Tu, nàng biết kết cục như thế nào cũng không thể tránh khói, nàng đã mất tất cả, chỉ nghe theo người đã mua mình.

"Ta, không như ngươi, ta mua nàng ta để làm ấm dường, so với ngươi thì ta thực tế hơn nhiều"

Lâm Tu lên tiếng đầy vẽ cương trực giống như đó là điều đúng, hơn thế nữa Lâm Tu mạnh dạng chọc tức Trần Hạo thiên đạo chi tử bằng cách đưa tay qua hông nữ tử không ngần ngại mà bóp mạnh.

"Ư,Ư.."

Âm thanh thâm thúy vang lên, nàng ta thấp hơn Lâm Tu một chút dẫu sao hắn cũng một 1m85, mà hành động trên tức Trần Hạo, thành công chọc giận hắn, hắn thấy nữ tử đang đỏ mặt, bàn tay kia không ngừng bóp bóp bộ ngực sữa đầy đà.

"Tên Đáng Chết"

"Huyền Cấp Trung Phẩm Vũ Kĩ Phong Không Bạo"

Trần Hào như bị giật mất thế tử, rút kiếm bay lên một luồng linh lực tích tụ ở kiếm nhém ra bay đường kiêm khí đầy bạo nộ, hướng về phía Lâm Tu và nữ tử.

Trước thế công của Trần Hạo, Lâm Tu đẩy nữ tử kia ra sau lưng, mà nữ tử kia trong khoản khắt ánh mắt luân động.

"Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kĩ Bát Quái Hồi Thiên Chưởng"

Trong khoản khẳn nhát chém Phong Bạo tung đến, Lâm Tu xoay vòng, hắn hiện tại không có linh lực nên phải dùng hồn lực một vòng xoáy hiện ra trong bảy hơi thở, ngăn chặn thế công của Trần Hạo.

"Đỡ Được"

Nhưng mà hắn còn chưa nhạt nhạc nhiên thì bất chợt một nấm đấm đang hướng mặt hắn mà đấm, hắn bay vào vách tường, ngã xuống.

"Nhanh Quá"

Đây là câu cảm thán của tất cả mọi người không riêng gì Trần Hạo, chưa hết có một thân ảnh lao lên liên tục đấm vào mặt hắn, 1 đấm 2 đấm liên tiếp làm cho mặt hắn biến dạng.

Lâm Tu biết thiên đạo chi tử không dễ chết như vậy, mà cũng không thể chết nếu như còn ở Hoàng Thiên tinh cầu.

"Cho chừa cái tội làm vẽ đạo mạo"

"Đi"

Lâm Tu, đánh người Trần Hạo bất tỉnh, không quên cho một ngụm bọt, ra lệnh cho nữ tử đi theo.

Hồi lâu sau Trần Hạo tỉnh dậy tìm thân ảnh của Lâm Tu trả thù, nhưng vô vọng thế là hắn đi vào Lâm Hư Các và gặp Chủ Béo.