Chương 60: Về Sớm Một Chút

Biên tập: Rosa

Trước buổi trưa, Nghê Già đã đến công ty của Trần Kính Sinh, tòa nhà có tổng cộng 20 tầng, tầng thứ 10 là công ty và phòng làm việc của anh ở tầng cao nhất.

Trợ lý của anh đã dặn dò trước, sau khi Nghê Già tới liền có người dẫn đường, người nọ dừng lại trước cửa thang máy, tầng 18 trở lên là khu vực văn phòng cấp cao, thường thì bọn họ không thể đi lên.

Vì thế Nghê Già tự mình đi lên.

Quả là rất khí phái, Nghê Già chưa từng thấy cảnh này, cả ngày phục vụ toàn đầu trâu mặt ngựa trong khách sạn, công việc càng ngấy mỡ, tính cách của cô càng tùy tiện, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh nghiêm túc, gọn gàng và ngăn nắp như vậy, ít nhiều cũng bị rung động.

Đây là vị trí hiện tại của Trần Kính Sinh, cách mặt đất một vạn tám ngàn dặm, cao xử bất thắng hàn [1].

[1] Một câu ngạn ngữ TQ chỉ những người chức cao quyền trọng sẽ không tránh được cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn.

Khó trách người cũng càng ngày càng biến thái, đều là bị dồn ép.

Thang máy dừng ở tầng 20, lúc cô đi vào, Tống Chương bưng tách cafe đi qua trước mặt cô.

“Yo.”

Anh ta liếc mắt một cái liền thấy cô, dừng bước, nhướng mày, nâng tách cafe về phía cô, “Khách hiếm.”

Thiếu niên đầy hơi thở du côn năm đó, bây giờ đã mặc lên người một bộ âu phục vừa khít, đầu ngẩng cao lưng ưỡn thẳng, khuôn mặt cương nghị và sáng sủa hơn trước nhiều, duy có một thứ không thay đổi là cái tính cà lơ phất phơ kia, còn có một loại cảm giác xa hoa của đám thiện nam tín nữ trong thành phố hiện đại.

Nghê Già quét mắt nhìn bộ đồ của anh ta, “Không phải nói huynh đệ không nên hùn vốn mở công ty sao?”

“Ai nói với cô là hùn vốn?” Tống Chương nghe ra sự châm chọc của cô, hớp một ngụm cafe, “Anh Sinh tự mình mở.”

Nghê Già ngẫm lại, cô vẫn hoàn toàn không biết gì về Trần Kính Sinh cả.

Tống Chương nhìn vẻ mặt kia liền hiểu ra, “Cô không biết?”

“Không biết.” Nghê Già hỏi, “Người khác đâu?”

“Họp.”

“Anh không ở chung với anh ấy?”

“Đây không phải là vừa chuồn ra à? Tôi lười nghe, một đám người líu ríu, ầm ĩ đến nỗi đau cả não.” Tống Chương dẫn cô vào trong, “Từ khi cô trở về, tâm trí của anh ấy liền không ở công ty, một đống chuyện chồng chất.”

Nghê Già cười xuy, nói: “Lại trách tôi.”

“Không, không trách cô, tôi không dám.”

Tống Chương quẹt thẻ, cửa tự động đẩy sang hai bên, đầu tiên là chỗ làm việc của trợ lý, phía trên bậc thang là văn phòng của Trần Kính Sinh.

Bàn làm việc rất lớn, trên bàn có khắc phù điêu ứng với chức vị cao nhất của anh, cả một mặt tường ở phía sau đều là cửa sổ, có thể quan sát toàn bộ thành phố. Nghê Già đi qua, trước cửa sổ còn đặt một cái kính viễn vọng.

Nghê Già nhắm một mắt, nhìn qua lỗ kính.

Chả thấy gì.

“Hướng cô nhìn là miếng đất anh Sinh xem trọng và khai phá, kia cũng chính là tòa nhà anh Sinh xây, có phải nghĩ tới liền cảm thấy rất sảng khoái không?” Tống Chương đặt mông ngồi xuống sofa, gọi Nghê Già, “Lại đây ngồi đi.”

Trông anh ta cực kì quen thuộc chỗ này.

Nghê Già ngồi đối diện anh ta, hỏi: “Anh làm việc ở đây sao?”

“Tôi đầu tư, coi như là cổ đông. Năm đó, anh Sinh mở công ty mà không dựa vào gia đình, dùng tiền của mình.”

Tống Chương vắt chéo chân, châm một điếu thuốc, “Trụ sở chính không phải ở đây, ba anh ấy bảo anh ấy trở về, nhưng anh ấy không về, cứ ‘đóng đô’ ở chỗ này. Tuy nhiên, thành phố A cũng coi như một con đường tốt, bây giờ anh ấy đã cắm sâu, nghiệp vụ lớn, không dễ đi như vậy, ba anh ấy cũng chưa nói gì.”

Tống Chương đưa hộp thuốc về phía Nghê Già, “Hút không?”

Nghê Già xua tay từ chối, “Đây không phải văn phòng của anh ấy à?”

Tống Chương hừ một tiếng, “Không quan tâm nhiều như vậy, tôi và anh Sinh thường làm cho căn phòng này giống như ở chốn tiên cảnh.”

Nhớ tới câu tối qua của anh, Nghê Già cau mày, “Không phải anh ấy cai rồi sao?”

“Vốn là đã cai. Từ sau khi biết cô được cầu hôn, lại bắt đầu.”

“…” Tin nghe được và thực tế không khớp nhau, Nghê Già hỏi: “Rốt cuộc khi nào anh ấy biết?”

“Đã sớm biết.”

Tống Chương hăng say bán đứng đồng đội, “Cô thật sự nghĩ anh ấy bỏ được cô ở nước ngoài một mình à? Nên biết, anh ấy không bỏ sót bất kì cái gì.”

Nghê Già im lặng.

“Anh ấy chính là một kẻ quái gở, chắc chắn sẽ không nói cho cô. Vả lại, càng lớn tuổi càng cứng đầu, lặng lẽ hỏi thăm cô, nhưng không đi tìm cô, lỡ như hoa tàn ít bướm mà cô vẫn không trở về, cả đời này anh ấy đều sẽ chờ như vậy.”

Tống Chương phun khói, nhàn nhạt cười: “Thời đại nào rồi, còn có người chờ đợi mù quáng như vậy.”

Lời Trần Kính Sinh từng nói, Nghê Già nhớ được.

Năm đó ở trên đường, anh không nhận nước chanh của cô, anh giận vì cô sắp rời khỏi, anh nói anh sẽ vĩnh viễn không đi tìm cô.

Khi đó, cô không hiểu, anh đang giữ lại lòng tự trọng cuối cùng của mình.

Nhưng cô vẫn đi.

Anh không đi tìm. Nhưng lại đổi một cách khác, anh đang đợi.

Chờ đợi không có kỳ hạn.

Cũng may cô biết anh đang đợi, nên đã trở lại.

“Mấy năm tôi không ở đây…” Nghê Già hắng giọng, “Anh ấy thế nào?”

Tống Chương không trả lời ngay.

Chẳng có gì đặc sắc.

Anh ta nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Ngày cô đi, anh ấy tự sát.”

Một cú đánh lén, nặng nề đập vào trán cô.

Nghê Già lơ mơ hồi lâu, một câu cũng chẳng thể phát ra.

“Uống thuốc, là Sở Lê cứu, anh ấy mới ra viện lại phải nằm viện, tính đi tính lại bị dày vò cũng gần nửa năm, sau khi tỉnh lại thì làm trị liệu tâm lý, mẹ anh ấy trực tiếp mời một đội ngũ y bác sĩ đến tận nhà. Bây giờ khá hơn đôi chút, thỉnh thoảng, khi cảm xúc bộc phát, anh ấy thường xuyên đánh quyền phát tiết, nhưng mà, tốt xấu gì cũng có thể kiềm chế.” Tống Chương nói xong, liếc cô, “Nói tóm lại, khúc mắc còn ở chỗ cô, cô trở về chính là chuyện tốt.”

Trở về chính là chuyện tốt.

Nghê Già chậm rãi mở miệng: “Cho tôi điếu thuốc.”

Cô cần làm dịu lại cảm xúc.

“Đau lòng?” Tống Chương ném bật lửa cho cô, “Sự chân thành của anh Sinh chỉ cắm trên người cô thôi, một mảnh đất thật tốt để làm ăn, nói trở mặt liền trở mặt, hiện tại thì hay rồi, làm cho vợ hắn không…”

Động tác châm lửa của Nghê Già khựng lại, “Vợ ai?”

Tống Chương biết mình nói lỡ, ngậm miệng ngay.

Nghê Già không hút nữa, đập lên bàn.

Hai ngày nay, Trần Kính Sinh bận rộn, cô có thể cảm nhận được.

Vì cô, chuyện của anh trở nên phức tạp, cô cũng có thể cảm nhận được.

“Hai người làm gì vợ của bụng bự rồi?”

“Cũng không có gì.” Tống Chương nói một cách ngang ngược, “Vợ hắn ngoại tình bị chụp được, chúng tôi uy hiếp một chút, vì lần trước anh Sinh trở mặt chạy lấy người, hắn liền ném hết mặt mũi nói đủ điều kiện, không cho hắn một bài học, hắn sẽ không biết mình là ai.”

“Các anh bao lớn rồi? Còn làm mấy chuyện này?”

“Bao lớn cũng có thể làm, thủ đoạn không tệ, hữu hiệu là được.”

Đức hạnh.

Nghê Già không nói gì.

Vừa dời mắt, liền thấy một người đang đi vào.

Tống Chương ở trong sofa vặn người qua, nháy mắt ra hiệu với anh, “Nhìn xem, chị Già đến rồi, có vui hay không?”

Trần Kính Sinh không để ý đến anh ta, bước đến trước mặt cô, đoạt đi điếu thuốc trong tay cô.

“Đã bảo em cai rồi mà.”

Nghê Già nhún vai, không biện giải, “Họp xong rồi à?”

“Ừ.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, Nghê Già nghiêng người qua, mát xa cho anh.

Bị nhào nặn một trận, Trần Kính Sinh mới trợn mắt, ánh mắt rất khó nói là không ghét bỏ: “Em biết mát xa?”

Cô dừng tay, “Không.”

“Vậy em ấn cái gì?”

“Đang giả bộ.”

Trợ lý rót một cốc nước đưa cho cô, “Nghê tiểu thư, xin, xin chào, tôi là trợ lý của Trần tổng.”

Cô nhận lấy, quét nhìn anh ta, “Chào anh.”

Ngũ quan bằng phẳng, diện mạo không tệ, lùn hơn Trần Kính Sinh một cái đầu, hơi thở thương nghiệp trên người không quá nồng, là một người rất thận trọng.

Tống Chương ở bên cạnh bất ngờ cười lên, “Lâm Duy, cậu đi theo anh Sinh cũng nhiều năm rồi, sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, lúc này lại trở nên lắp bắp.”

Lâm Duy cào cào mái tóc ngắn, cười khan, không nói gì.

Lâm Duy vẫn luôn tò mò về sự tồn tại của Nghê Già, ở trước mặt hắn, cả Trần Kính Sinh và Tống Chương đều chẳng kiêng dè cái tên này, hắn thường xuyên thấy Tống Chương đến báo cáo tình hình gần đây của Nghê Già cho Trần Kính Sinh, cũng thỉnh thoảng nghe được, ở thời niên thiếu xa xôi của bọn họ, có một cô gái kiêu ngạo và ương ngạnh.

Nghe tiếng không bằng gặp mặt, hắn theo sau Trần tổng vào văn phòng, liếc mắt liền trông thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sofa, mặc một chiếc áo ba lỗ cổ cao màu đen, một chiếc quần ống loe denim, trang điểm rất đẹp, đôi môi đỏ mọng kia càng bắt mắt hơn, bộ đồ này, không phải một người có ngũ quan xinh đẹp và dáng người cao gầy thì tuyệt đối không thể hợp được.

Cô hút thuốc, khí chất trên người lại không thô tục hay thấp kém, khi cô nhìn qua, tuy đôi mắt xếch kia lạnh như băng nhưng lại đầy chuyện xưa.

Rất đẹp.

Trong nháy mắt, Lâm Duy đã biết, vì sao bao nhiêu oanh oanh yến yến trước mặt đều không thể lọt vào mắt của Trần Kính Sinh.


Trần Kính Sinh dẫn Nghê Già đến một nhà hàng gần đó, là cơm Trung, trang hoàng rất lịch sự tao nhã, bộ đồ ăn đều bằng gỗ thô, cổ kính, trong phòng có nước chảy, có tiếng róc rách làm bạn, hứng thú ăn cơm cũng trở nên cao hơn.

Tống Chương rất không tự giác đi theo, ngồi bên cạnh Trần Kính Sinh.

Thấy Nghê Già ngồi đối diện bọn họ, Tống Chương hỏi: “Muốn tôi đổi chỗ không?”

“Tôi thích mặt đối mặt, ngồi đi.”

Trần Kính Sinh không nói gì, chuyển thực đơn đến trước mặt cô.

Nghê Già không khách khí, quét mắt qua, dựa theo đề cử mà chọn vài món.

Chờ phục vụ đi rồi, Trần Kính Sinh rót trà cho cô, “Khẩu vị thay đổi?”

Cô không gọi món chua cay gì đó.

Nghê Già nói: “Tuổi lớn, phải dưỡng sinh.”

Bây giờ cô rất ít khi ăn mặn.

Tống Chương ở bên cạnh nói: “Không lớn không lớn, nữ đại tam bão kim chuyên [2]”

[2] một quan niệm của người TQ, lấy vợ lớn tuổi hơn là tốt.

Trần Kính Sinh liếc anh ta một cái, không nói gì.

Nói chuyện phiếm một lát, lại nhảy đến công việc của cô.

Tống Chương nói: “Cô đừng có tự dày vò chính mình, mấy khách sạn dưới tay anh Sinh đều là năm sao, cơ hội rất tốt.”

Nghê Già nhìn Trần Kính Sinh, “… Không phải anh mở công ty sao?”

“Anh Sinh kinh doanh trong lĩnh vực khách sạn mà, cô không biết hả?”

Nghê Già ngây ra, cô thật sự không biết. Cô cho rằng anh làm bất động sản, dáng vẻ giàu có.

“Anh Sinh đặc biệt cho cô…”

Trần Kính Sinh không nhẹ không nặng đặt chén trà trước mặt anh ta, Tống Chương dừng lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lời ít ý nhiều, Nghê Già không ngốc, đã đoán được mấy phần.

Cô không truy hỏi.

Trần Kính Sinh hỏi cô: “Buổi tối có việc gì thế?”

“Phàn Nhân hẹn em ăn cơm.”

Tống Chương chế nhạo: “Hai người đây là ‘không đánh không quen biết’ sao? Hồi cấp 3 còn đánh nhau cơ mà, bây giờ lại ăn cơm chung.”

“Không đánh nhau, là cô ta đánh tôi.”

Trần Kính Sinh: “Khi nào? Ở đâu?”

“Không biết.” Nghê Già ung dung nhìn anh: “Thế nào, muốn ăn cơm chung với bạn gái cũ?”

“Em…”

Thấy cô cười, Trần Kính Sinh chỉ có thể bình tĩnh phun ra một câu: “Về sớm một chút.”