Biên tập: Rosa
Lúc Nghê Già tỉnh đã là hơn bảy giờ đêm, sắc trời nặng dần, đèn neon chiếu sáng cả thành phố.
Cô theo thói quen châm một điếu thuốc, ngồi ở đầu giường lẳng lặng hút hết, khi đầu óc hỗn độn từ từ rõ ràng, mới lấy di động ra xem.
Yên tĩnh, không một tin tức.
Nghê Già vốn không thích tán gẫu, kể từ sau khi tốt nghiệp cấp 2 cô đã phải sống nơi đầu đường xó chợ, những cảnh ngộ kia khiến cô sớm tách khỏi vòng tròn xã giao bình thường, tính cách cũng trở nên lạnh nhạt.
Cô không có bạn thân là con gái, với con trai thì luôn giữ thái độ ‘có việc nói chuyện, không có việc không nói chuyện’, cô đã quen với tịch mịch, bây giờ đối mặt với căn phòng trống rỗng, lại sinh ra chút cô độc.
Đang nghĩ ngợi, tiếng chuông di động bỗng vang lên.
Trong chớp mắt, ba chữ trên màn hình chiếm đầy trái tim cô.
“Dậy chưa?” Trong tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, giọng Trần Kính Sinh có hơi uể oải.
Nghê Già nhắm mắt lại, trong bóng tối, cả thể xác lẫn tinh thần đều đang cảm nhận lời nói của anh: “Vừa tỉnh.”
“Em đã ngủ hơn 4 tiếng.”
“Anh đếm à?”
“Tôi họp nãy giờ.” Bên Trần Kính Sinh là tiếng châm lửa, miệng ngậm cái gì đó, nói: “Mới xong.”
Nghê Già lẳng lặng nghe, không nói tiếp.
Trần Kính Sinh ngừng một lát, lại hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
“Không biết.” Nghê Già nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ đến một thứ, “Vằn thắn?”
“Em làm?”
Cô cười: “Ok.”
Trần Kính Sinh nói: “Tốt, lát nữa tôi tới.”
Lúc Trần Kính Sinh đến, vằn thắn Nghê Già tự tay làm đã ra khỏi nồi, xếp đầy một bát, cỡ nhỏ, lớp da trong suốt bao lấy nhân thịt, ngâm trong nước canh, mùi thơm phức mũi.
Vừa bưng lên bàn, Trần Kính Sinh đã đi vào, cởi áo khoác vắt lên sofa trong phòng khách, sau đó đi tới bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trên bàn chỉ có một bát, anh ngẩng đầu: “Em không ăn?”
Nghê Già nhìn anh một cách sâu xa.
Trần Kính Sinh cúi đầu, tự cắn một cái, sau đó lại gắp một cái, không cao không thấp giơ lên.
Nghê Già vén tóc, cúi người, há mồm ngậm lấy.
Cô tiến lại gần, cả khuôn mặt ở ngay trước mắt anh.
Anh biết đôi môi kia mềm mại thế nào.
Trần Kính Sinh dời mắt, lần trước cũng vậy, ăn xong một bát vằn thắn, cô bỏ đi.
“Vì sao trở về?”
Cô còn chưa trả lời, anh đã nói tiếp: “Tôi muốn nghe sự thật.”
Anh không nhìn cô, chỉ cúi đầu ăn, nhưng giọng điệu nghiêm túc, không cho phép cô qua loa. Nghê Già ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, không trả lời, mà hỏi một vấn đề khác.
“Dây chuyền của em đâu?”
Sáng sớm cô liền phát hiện dây chuyền trên cổ đã biến mất, người thấy nó không vừa mắt chỉ có một, bây giờ cô hỏi, cũng chỉ muốn nói cho rõ ràng.
Trần Kính Sinh gần như xuống giọng, “Tìm nó làm gì?”
“Đó là đồ của em.”
Trần Kính Sinh cười khẩy: “Không ai mang nhẫn trên cổ cả.”
Nghê Già lười vô nghĩa, hỏi thẳng: “Giấu ở đâu?”
Một chữ “Giấu” khiến Trần Kính Sinh cười nhạo một tiếng, “Vứt rồi, chướng mắt.”
Nghê Già nghĩ vấn đề này không có cách giải quyết tốt. Cô hờ hững nói:
“Chu Di Sơn cầu hôn em.”
Tuy Trần Kính Sinh đã đoán được, nhưng đáy lòng vẫn nhịn không được mà nóng nảy lên.
Người phụ nữ của anh bị người đàn ông khác cầu hôn?
Cảnh tượng kia ngẫm lại cũng đã đòi mạng.
“Em cũng lớn tuổi rồi, vốn không định kết hôn, nhưng, nếu thật sự có người thích hợp, em…”
Trần Kính Sinh không chờ cô nói hết, “Hắn thích hợp?”
“Thích hợp.” Nghê Già rất khách quan, “Theo các phương diện mà nói, em sẽ được lợi khi kết hôn với anh ấy.”
“À.” Trần Kính Sinh phát ra một tiếng cười lạnh thật dài.
Nghê Già không nhìn thái độ của anh, tiếp tục nói: “Nhưng em và anh ấy không thể, em không thể là trách nhiệm cả đời của anh ấy, anh ấy nên có cuộc sống riêng… và tình yêu của mình.”
Trần Kính Sinh ăn xong miếng vằn thắn cuối cùng, đẩy chén ra, rút một tờ giấy ăn lau miệng, “Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện em về nước?”
Nghê Già nhìn anh, nói: “Vì em cũng muốn có cuộc sống và tình yêu của mình.”
Trần Kính Sinh im lặng một lát, sắc mặt hơi dịu đi.
“Ở nước Mỹ làm gì?”
“Anh thật sự không điều tra em à?” Nghê Già nhíu mày, “Không phải nên có thư ký mỗi ngày báo cáo động thái của em cho anh sao?”
“…” Trần Kính Sinh giương mắt nhìn cô.
Rõ ràng anh không biết mấy chuyện mà bá đạo tổng tài hay làm.
Nghê Già mỉm cười, tự nói: “Làm quản lý ở sảnh khách sạn.”
“Quản lý biến thành nữ phục vụ câu lạc bộ?”
“Đó là em đang giúp Phàn Nhân.” Nghê Già cười, “Phàn Nhân, nhớ chứ? Tình cũ của anh.”
Trần Kính Sinh liếc cô, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh như nước máy vào mùa đông.
Nghê Già biết dừng lại đúng lúc.
Nhìn kinh nghiệm bây giờ của cô, không khó tìm một công việc tốt, nhưng cô về nước không phải vì công việc.
Là vì người trước mặt.
Dày vò liền dày vò đi, đã bị dày vò hơn nửa đời, ngay lúc này, cô cũng không quan tâm nhiều.
Cô nói: “Hai ngày nữa, em định đi tìm.”
“Đừng tìm.” Trần Kính Sinh nói: “Đến chỗ tôi làm đi.”
“Bắt đầu sắp xếp cho em rồi à?” Nghê Già ôm cánh tay dựa vào lưng ghế, cằm nâng lên, “Vậy, chi bằng Trần tổng bao nuôi em.”
“Bao nuôi?” Trần Kính Sinh nhìn chằm chằm mặt cô, “Tuổi trẻ mạo mỹ, thích bám người, Nghê tiểu thư thuộc loại nào?”
“Thuộc loại nào anh không rõ sao.” Nghê Già đứng dậy khỏi ghế, nửa người đè lên bàn, đưa mặt đến gần anh, khẽ nói: “Nếu ghét em, anh có thể đi nha.”
Khoảng cách gần đến nỗi hơi thở đều trộn chung một chỗ, ngũ quan của cô vẫn tinh tế quá mức, nhất là cặp mắt kia, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, lúc nhiễm lên chút tức giận, liền cực kì động lòng người.
Trước đây, thứ khiến anh mê muội không phải là khuôn mặt của cô sao?
Nghê Già quay đầu, đôi môi đang tiến tới của Trần Kính Sinh lướt nhẹ qua nửa bên má cô.
Cô không để anh hôn.
Anh hỏi: “Tức giận?”
Nghê Già cũng không giận, bình tĩnh nhìn anh, “Trần Kính Sinh, chuyện này không được thương lượng, anh có công việc của anh, em cũng vậy, đừng vì cảm tình mà chuyện gì cũng trộn chung với nhau.”
Trần Kính Sinh nắm lấy cằm cô, ngón tay vuốt nhẹ lên môi cô, “Ừ.”
Nghê Già rất muốn đánh anh, “Ừ cái gì mà ừ? Anh nghe hiểu không?”
“Đã hiểu.”
Chỉ vài động tác của cô đã khơi mào ngọn lửa tà ma trong người anh, Trần Kính Sinh đứng lên, nhốt cô trong lòng ngực, hai bàn tay chống lên bàn ăn.
Nghê Già giơ một tay ngăn lại khoảng cách giữa hai người, nhăn mày, “Trần Kính Sinh.”
Anh hơi lùi ra sau, “Gì?”
“Em đang nói chuyện nghiêm túc, anh muốn làm gì?”
Trần Kính Sinh nói thẳng thừng: “Lên giường.”
“…”
“Hôm qua cũng đâu phải lần đầu chiêm nghiệm, giả bộ cái gì.”
Trần Kính Sinh cười bên tai cô, “Nghê Già, lâu rồi em không có đàn ông.”
Cô nâng mắt trừng anh.
Anh nói: “Có em ở đây, anh không thể không thỏa mãn bản thân.”
Nghê Già kháng cự, “Em hết sức rồi.”
Trần Kính Sinh nhấc bổng cô lên, bế trên cánh tay, đi tới sofa trong phòng khách, “Anh có, em nghỉ ngơi đi.”
…
Dấu vết cũ chưa hết, giờ lại thêm dấu vết mới, trên người cô đều là dấu vết ‘cá nước thân mật’.
Cuộc vui kết thúc, Nghê Già mềm thành một bãi bùn nhão ở trong sofa.
“Sau này, hai ta đừng gặp nhau vào buổi tối nữa.” Nghê Già mệt đến nỗi không muốn thở gấp, mấy đầu móng tay đều tê tê và ê ẩm, “Em còn muốn sống thêm vài năm.”
Trần Kính Sinh nhặt chiếc quần trên mặt đất lên, lấy hộp thuốc lá ra, nói: “Lúc em tỏ ra sung sướng đâu có nói như vậy.”
Nghê Già trở mặt, “Em nói cái gì?”
“A, ưm.” Anh dùng giọng điệu bình tĩnh bắt chước lại, hình ảnh đầy cảm xúc.
Mặt Nghê Già nóng lên, nhấc chân định đá, “Anh cút đi.”
Trần Kính Sinh thuận tay nắm lấy cái chân như sào trúc của cô, “Tôi cảm thấy em còn sức.”
Nghê Già thừa nhận thất bại, yếu ớt kêu: “Sai rồi, em sai rồi.”
Trần Kính Sinh cười nhẹ một tiếng, buông cô ra.
Nghê Già rút chân về, an phận nằm, mở lòng bàn tay ra, “Cho em một điếu.”
Trần Kính Sinh rút ra một điếu, đưa cho cô.
Nghê Già ngậm trong miệng, nhổm nửa người dậy, xương quai xanh cong thành hai mảnh trăng non, tóc đen trượt xuống từ đầu vai mượt mà, một lọn tóc vướng trong rãnh xương.
Trần Kính Sinh rũ mắt, cố gắng vô tâm châm lửa giúp cô.
Nghê Già hút vào, phả khói vào mặt anh, cười như một tên du côn, “Biết điều đấy.”
Sau khi hút thuốc cô hay híp mắt lại, trông rất giống một nữ lưu manh.
Trần Kính Sinh đột nhiên hỏi: “Không cai?”
“Không.” Nghê Già nghiêng đầu, tóc dài buông thõng trên mặt đất, “Cuộc đời đau khổ như vậy, sống ít đi vài năm cũng chả sao.”
Trần Kính Sinh lạnh lùng nói: “Ngụy biện.”
“Đừng nói em.” Nghê Già đưa tay chống đầu, dáng vẻ lười nhác nhìn anh, “Anh cũng sương khói lượn lờ đấy thôi.”
“Tôi từng cai, chín năm không hút, bây giờ hút lại, cơn nghiện không lớn.”
Nghê Già một hồi lâu không nói gì, rốt cuộc thứ anh cai là thuốc hay là người.
Hút được một nửa, Nghê Già nói: “Anh đây là lừa mình dối người.”
Trần Kính Sinh không phủ nhận.
Bọn họ yên tĩnh nuốt mây phun sương, dựa vào nhau, nhìn đêm đen thong thả trôi.
“Cùng nhau cai đi.” Nghê Già gãy tàn thuốc, “Chỉ có điều từ từ thôi, không biết mất bao lâu, chúng ta giám sát lẫn nhau.”
Không biết mất bao lâu.
Chính là bao lâu cũng được.
Trần Kính Sinh trầm giọng nói: “Được, cứ từ từ.”
Hôm sau, Nghê Già bị tiếng di động của Trần Kính Sinh đánh thức.
Cô trợn mắt, anh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, thấy cô tỉnh lại, giọng nói đang cố gắng đè thấp khôi phục lại bình thường.
“Tôi phải có được mảnh đất đó.”
Đây là câu cuối cùng anh nói trước khi cúp máy.
“Trần tổng thật thô bạo nha.” Nghê Già đứng phía sau nhàn nhạt nói.
Trần Kính Sinh quay đầu, “Nói năng cho đàng hoàng.”
Nghê Già không để ý đến anh, há miệng ngáp rồi đi rửa mặt.
Đánh răng xong, thấy Trần Kính Sinh còn đứng bất động ở trong phòng, Nghê Già nói: “Thất thần làm gì đó, không làm đồ ăn sáng đi?”
Trần Kính Sinh: “…”
“Hôm qua em làm cơm tối rồi, cơm sáng anh làm.”
Ở chỗ cô, anh không có nhiều danh hiệu đặc biệt như vậy, thật lâu trước đây, cô từng kêu anh là “Anh Sinh” còn giờ là “Trần tổng”, giả dối đến nỗi da mặt sắp dày thêm mấy lớp. Cách cô đối xử với anh, từ trước đến giờ không hề thay đổi.
Nhưng Trần Kính Sinh hưởng thụ cảm giác này.
Nghê Già khiến anh thấy tự tại, ở trước mặt cô, anh không cần kìm nén bản thân.