Biên tập: Rosa
Trần Kính Sinh thi uống rượu với người khác là chuyện tám trăm năm chưa từng có. Ai cũng biết tửu lượng của cậu rất cao, Tống Chương chơi với cậu mấy năm nay, chưa từng thấy cậu uống quá chén.
Luôn có một số người như vậy, uống thế nào mặt cũng không đổi sắc, giống như một cái động không đáy, rót không say uống không ngã.
Huống chi tối nay cậu cứ mất hứng suốt, cơ bản chưa đụng qua chai rượu.
Lòng cậu nghĩ gì, không cần nói nhiều.
Nghê Già không nhớ mình đã uống bao nhiêu.
Cô chỉ nhớ hai người họ chơi xúc xắc, mấy ván đầu cô luôn thắng, cô rót đầy ly rượu cho cậu uống, cậu liền ngoan ngoãn uống, cái gì cũng không nói, rất nhanh, chai rượu bên cậu đã muốn thấy đáy.
Nghê Già cực kỳ đắc ý, ung dung cười: “Cậu không được rồi.”
Tống Chương – người đang ngồi xem trận chiến thấp giọng nói một câu: “Ngây thơ.”
Về điểm này, Nghê Già đều dựa vào chút kinh nghiệm hỗn tạp trước kia, dọa được người bình thường chứ không dọa được người thông minh như Trần Kính Sinh.
Chơi xúc xắc ngoại trừ may mắn thì còn lại đều là kỹ xảo. Lừa bịp và gian lận, ai nhiều điểm hơn người đó thắng.
Với chỉ số thông minh của Nghê Già, Trần Kính Sinh có thể dẫn trước cô rất nhiều điểm, nhưng cô lại nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể đè ép cậu.
Qua mấy trận, Trần Kính Sinh gần như nhận ra những mánh khóe của cô.
Cậu không nhường cô.
Nghê Già càng chơi càng lơ mơ, cô cảm thấy Trần Kính Sinh giống như một kẻ thăm dò vậy, có thể nhìn ra số điểm trong chén cô, mỗi lần cô báo số giả, trong lòng luôn yếu ớt, cậu thì mặt không đổi sắc bảo cô mở.
Mở mở mở, mở cái đầu cậu!
Vì thế toàn bộ quá trình là bị ép đánh, rốt cuộc không thắng.
Cô uống hết ly này đến ly khác, Trần Kính Sinh cũng không ngăn cản, ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Uống đến nỗi đầu óc hỗn độn, thế giới trở nên nghiêng ngả, Nghê Già dùng sức mở to hai mắt, chai rượu nghiêng, bàn trà cũng nghiêng.
Trời đất quay cuồng.
Nghê Già đã say.
Dù uống nhiều nhưng suy nghĩ vẫn còn. Cô biết lúc này mình thật sự say rồi, Trần Kính Sinh thì ngược lại, ung dung mà ngồi, khuôn mặt nhạt nhẽo, từ đầu tới cuối chỉ uống một chai.
Đậu má, chỉ một chai.
Cái chai rỗng kia đối với cô mà nói chính là một sự vũ nhục.
Đó là Trần Kính Sinh cho cô mặt mũi.
Nghê Già chỉ vào cậu, đầu ngón tay lập tức chọc lên mặt cậu: “Cậu cố ý.”
Trần Kính Sinh cũng không phản bác: “Nhìn không ra?”
Mắt cậu nhìn cô có thâm ý, giống như cậu đã sớm nhìn thấu hành động quyến rũ của cô tối nay.
Nghê Già cười: “Sau đó đâu, đưa tôi về nhà?”
Trần Kính Sinh nheo mắt, chậm rãi nói: “Cô không muốn như vậy.”
Tất cả đều là câu hỏi mang ngữ khí khẳng định.
Chút tâm tư này của cô, cậu nhìn ra.
Nghê Già cong môi: “Đúng là tôi thật sự không muốn.”
…
Cuối cùng, cô vẫn bị Trần Kính Sinh đưa đi.
Cô đánh giá rất cao bản thân, chân mềm đi không được, dường như tất cả rượu đều ở trong não, tất cả đều là nước, cả người đều ngốc.
Nghê Già nhớ mang máng Sở Lê và cậu đã tranh cãi rốt cuộc ai là người đưa cô về nhà, nhưng khi bị ai đó cõng trên lưng vì quá thoải mái mà vô thức siết chặt cổ người nọ.
Cô không muốn động đậy.
Sau đó, Sở Lê liền im lặng.
Chắc là Trần Kính Sinh thắng.
Động tác của Trần Kính Sinh trên đường đi đều khá thô bạo, lên xe xuống xe đều là kéo đi, Nghê Già đụng đầu vào mép xe rất nhiều lần, cái này cô có ấn tượng.
Cô trở nên cáu kỉnh, bắt đầu ầm ĩ, ở trong lòng cậu xoay đi xoay lại như một con rắn.
Cô nghe thấy Trần Kính Sinh mắng nhỏ một tiếng: “F*ck.”
Thật hung dữ.
Nghê Già rụt cổ, không dám động nữa, mơ mơ màng màng đi vào tòa nhà, trong thang máy, cô dán lên người cậu, mềm thành một bãi bùn.
Sau khi nhìn thấy hàng mật khẩu quen thuộc, Nghê Già nghĩ rằng, đêm nay cô và Trần Kính Sinh phải ngủ chung.
Cô vốn không muốn, sao lại phát triển thành như vậy?
Nghê Già suy nghĩ, tư duy xoay chuyển rất nhanh, lại bắt đầu nghĩ đến một vấn đề khác
Dáng người của Trần Kính Sinh tốt hay không?
Cô chưa từng nhìn thấy, hiện tại rất muốn xem, sau khi bị Trần Kính Sinh đẩy vào nhà, cô xoay người đè cậu lên trên cánh cửa.
Nghê Già kéo mở cổ áo của cậu ra, hai tay linh hoạt mò vào, bị hai đòn xương quai xanh thật sâu của cậu cấn đến tay.
Oa.
Đang định sờ xuống dưới, cổ tay đã bị mạnh mẽ nắm lấy.
Tới rồi.
Cô cũng bị cậu quăng lên giường.
Tất cả phim truyền hình và tiếu thuyết đều có cảnh này, cô chống cự, tự chuốc họa vào thân, cậu không thể nhịn được nữa, muốn cưỡng ép.
Nghê Già hưng phấn chờ.
Sau đó, cô bị cậu lôi vào WC.
Nghê Già: “Muốn ở trong này?”
Thật hào hứng.
Trần Kính Sinh không đáp, nếu cô nghe nhầm, hình như cậu còn cười lạnh một tiếng.
Giây tiếp theo, cậu lấy vòi hoa sen xuống, phun thẳng vào mặt Nghê Già.
Nước lạnh trực tiếp xối vào mặt, Nghê Già ướt đẫm, há mồm định mắng, suýt nữa sặc chết.
“Trần Kính Sinh!”
Cô thét chói tai, vung tay chặn nước, giọng nói lạnh lùng của Trần Kính Sinh vang lên trên đỉnh đầu: “Tỉnh táo chưa?”
“Tôi f*ck, cậu bịnh à?” Nghê Già muốn đá cậu: “Tắt nước nhanh lên!”
Trần Kính Sinh nói: “Tôi hỏi cô tỉnh chưa?”
“Con mẹ cậu.” Nghê Già cắn răng, đội nước lạnh xông lên đoạt vòi hoa sen, Trần Kính Sinh nhanh tay hơn, ném ra xa, vòi hoa sen rơi trên đất, cô chụp hụt.
Nước lạnh còn phun ra, Nghê Già đứng đó, tóc tai dính sát vào mặt, áo quần đều ướt đẫm, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.
“Cậu làm gì thế hả?”
Nghê Già trừng mắt.
“Rửa sạch mặt cho cô.” Trần Kính Sinh đi lướt qua cô tắt nước, lấy chiếc khăn tắm treo trên giá ném vào người cô: “Xấu.”
“Cậu nói ai xấu?” Nghê Già tức đến cười ra tiếng: “Cậu uống nhiều đi?”
“Nghê Già, cô lấy đâu ra tự tin đó.” Trần Kính Sinh quay đầu nhìn cô, ánh mắt rất hờ hững: “Tôi đã thấy nhiều người đẹp hơn cô.”
“…”
Nghê Già: “Sau đó thì sao?”
Trần Kính Sinh nói: “Tôi muốn lên giường với cô, không cần cô phải chủ động đưa lên.”
Nghê Già bị cậu nói đến nghẹn lời.
Cô luôn tự tin với diện mạo của mình, tự tin cực kì, cô lớn lên trong ánh mắt xuýt xoa của người khác, hai chữ “Xinh đẹp”, cô nghe đến lỗ tai đều mọc kén.
Nhưng Trần Kính Sinh không châm chọc cũng không khinh thường, cậu dùng loại giọng điệu rất bình tĩnh để nói ra một chuyện bình thường.
Loại thái độ này, rất tổn thương lòng tự trọng.
Cô luôn cho rằng, chỉ cần cô giở một ít mánh khóe, Trần Kính Sinh có thể bị cô mê hoặc.
Lúc cô biết rất nhiều chuyện có thể dùng mặt thực hiện, cô bắt đầu học cách lợi dụng ưu thế của mình, thuần túy lấy thân phận ‘cô gái xinh đẹp’ này.
Nhưng rất rõ ràng, từ lúc ở quán bar, Trần Kính Sinh sẽ không ăn vỏ ngoài này của cô.
Nghê Già có chút suy sụp.
Còn có chút nhục nhã không thể diễn tả.
Trong mắt cậu, cô đã thấp hèn đến mức không có giới hạn.
Nhớ đến mấy hành động ở quán bar lúc nãy, cô đoán Trần Kính Sinh đã nhìn cô như nhìn một vở tuồng.
Nhìn cô phong tình vạn chủng uốn éo, như một con ngốc.
Nghê Già kéo khăn tắm trên người xuống: “Tôi muốn cởi áo, cậu muốn nhìn tiếp sao?”
Trần Kính Sinh khẽ cong môi, xoay người, giúp cô đóng cửa lại.
Nghê Già tắm nước ấm, dầu gội đầu đều là chữ nước ngoài, giống tiếng Anh, lại giống tiếng Pháp.
Mùi rất nhạt, sau khi bọt biển bị nước xối đi, trên cơ bản không lưu lại mùi gì.
Tẩy sạch một thân mùi rượu và thuốc lá, Nghê Già cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.
Tắm xong, cô mới phát hiện không có đồ thay, áo quần đều ướt sũng, còn nhỏ nước.
Nghê Già giặt sạch đồ, sau đó dùng máy sấy sấy khô nội y rồi nhanh chóng mặc vào.
Nếu là trước đây, cô hoàn toàn có thể làm đến mặt không đỏ tim không đập, nhưng hiện tại không được, cô không thể để Trần Kính Sinh nhục nhã mình lần nào nữa.
Nghê Già quấn kỹ khăn tắm, nhìn mình trong gương, rút đi lớp trang điểm đậm, mặt mày nhàn nhạt, sắc môi nhàn nhạt, quầng thâm ở mắt cũng lộ ra, may mà căn cơ không kém, da cô rất trắng, ngũ quan lại không tệ.
Vẻ đẹp thuần khiết nha.
Hoàn toàn không bị cản trở.
Lăn lộn hồi lâu, lúc Nghê Già ra khỏi phòng tắm, đã xấp xỉ 2 tiếng.
Ngay cả quạt gió cũng không thể làm tan hơi nước phả ra từng đợt ở phía sau.
Cô bọc khăn tắm, không mang dép lê, chân trần giẫm lên gạch men trắng sứ.
Đậu má, lạnh quá.
Nghê Già rụt ngón chân, Trần Kính Sinh còn mở điều hòa, phòng này lạnh như đang ở hầm băng vậy.
Nghê Già đi về trước vài bước, ngửi được mùi thơm nồng đậm.
Cậu nấu ăn?
Cô đi đến phòng ăn, quả nhiên, trên bàn đặt một bát cháo, là cháo trắng loãng bình thường nhất, lúc này dưới ngọn đèn màu cam ấm áp, có vẻ cực kỳ hấp dẫn.
Nghe thấy động tĩnh, Trần Kính Sinh cũng đi ra khỏi phòng mình, tóc cậu chỉ khô một nửa, trên cổ treo một chiếc khăn lông, đã thay đồ khác, một chiếc quần ở nhà màu đen.
Hẳn là vừa mới tắm xong.
Dáng người cậu thon dài, không quá cường tráng nhưng tỉ lệ rất tốt, thuộc loại người mặc đồ rách cũng đẹp.
Ánh mắt Nghê Già không né không tránh, không kiêng dè nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Trần Kính Sinh nhàn nhạt mở miệng: “Tôi nghĩ cô nên đổi một tầng da nữa đi.”
“…”
“À.” Nghê Già cũng lạnh lùng đáp lại, hiện tại cô rất thả lỏng, lười ra vẻ với cậu, chỉ bát cháo trên bàn: “Cho tôi sao?”
“Ừ.” Trần Kính Sinh đi đến cạnh bàn: “Không nóng.”
“Không sao, có thể uống là được.” Nghê Già không để ý đến cái này, cũng bởi vậy mà thường xuyên ăn đến hỏng bụng.
“Cậu uống không?” Cô hỏi.
Trần Kính Sinh lắc đầu.
Nghê Già cầm muỗng lên, nếm một chút, không tệ, âm ấm.
Rất thơm, gạo cũng mềm, từ thực quản chảy xuống bụng, rất thoải mái.
Cô uống ừng ực, Trần Kính Sinh cầm lấy đôi dép lê ở lối vào, đặt cạnh chân cô, lúc đứng dậy, hai chân cô trắng đến chói mắt.
Đầu vai mượt mà và hai cánh tay lộ hết ra ngoài, vừa nhỏ vừa trắng, như rắc bột ngọc trai, phát ra ánh sáng.
Trần Kính Sinh thu mắt: “Lạnh không?”
“Cũng tạm.” Thật ra có chút.
Trần Kính Sinh không nói gì, xoay người vào phòng.
Lúc đi ra, trong tay cầm một chiếc áo thun.
“Đợi lát nữa mặc vào đi.” Cậu vắt chiếc áo lên lưng ghế của cô.
Nghê Già khá ngạc nhiên, cậu vậy mà đưa đồ của mình cho cô mặc.
Hay là nói, bây giờ cô mà mặc, cậu sẽ không cần nữa.
“Tặng cho tôi à?”
Nghê Già nói xong, lật xem nhãn hiệu trên cổ áo, là LV.
Trần Kính Sinh ngồi xuống đối diện cô, nói: “Cô nghĩ nhiều.”