Chương 26: Trần Kính Sinh, Cười Một Cái Đi

Biên tập: Rosa

Trần Kính Sinh vừa mở miệng, biểu cảm của đám nữ sinh ngồi xung quanh đều có chút phức tạp.

Tối nay, chưa ai dám chủ động tiến lên nói chuyện với cậu, Trần Kính Sinh vẫn luôn lãnh đạm với nữ sinh, hot girl như Phàn Nhân cũng là mặt dày dán lên, nữ sinh bình thường căn bản là không biết xuống tay ở đâu.

Có thể khiến cậu chủ động, tính tới tính lui, cho tới giờ, cũng chỉ có Nghê Già.

Nghê Già lại không quan tâm, đuôi mắt hờ hững đảo qua cậu, xoay người, đi về phía Sở Lê.

Ngồi cạnh cô ấy.

Vẻ mặt của mấy nữ sinh càng phong phú, ánh mắt liên tục liếc về phía cô.

Sở Lê mím môi, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Trần Kính Sinh đang nhìn cậu…”

“Ờ.” Nghê Già nghiêng đầu, vuốt sợi tóc rơi trước trán lên, sợi tóc bị vuốt lên, lại mềm mại trượt xuống, tóc mái giống như dấu ngoặc rũ xuống gò má.

Cô lười biếng dựa vào sofa, chẳng hề để ý: “Nhìn đi.”

Nhiều người như vậy, cậu còn có thể làm gì?

“Người đã đến đông đủ rồi, từng người một uống đi?”

Nam sinh A giơ lên một chai bia đề nghị.

“Được đó, đến đến đến.”

“Nghê Già đến muộn, phải phạt rượu.”

Sở Lê giống như bao che khuyết điểm mà nói với nam sinh kia: “Cái gì chứ, mới tới liền ép nữ sinh uống rượu?”

“Đến trễ phạt rượu thì sao?” Triệu Như liếc mắt: “Trước đây mọi người đều như vậy, không ai ngoại lệ.”

Nghê Già cười nhẹ, không nói gì, cầm một chai bia trên bàn, ngửa đầu, rót hết vào bụng.

Uống bia trong chai chú ý kỹ thuật, cổ họng phải mở ra hết để rượu chảy vào.

Bia trong chai nổi lên bọt, càng xuống càng thấp, càng ngày càng ít, trong tiếng hét ngày một lớn của đám người, cô uống hết một chai.

Nghê Già sớm có mấy năm sống trong cảnh đêm hỗn loạn, tốt không học, chỉ học chút kỹ năng uống rượu.

Cô cởi mở hơn mấy cô gái bình thường, thích đùa nghịch, xa hoa trụy lạc, thường cúp học theo đám bạn xấu đi đến những chỗ ăn chơi lớn.

Mấy năm đó, Nghê Già cho rằng chính mình có thể kiêu ngạo, nhưng kết quả là, mọi người chỉ đánh giá cô bằng một câu “Nghê Già à, cô gái đó rất biết chơi.”

Rất biết chơi.

Cho tới giờ đó là một câu đánh giá mà một cô gái không nên có.

Trong sạch của cô, thanh danh của cô, tất cả đều biến mất trong những năm tháng tiêu xài vô độ và hoang đường ấy.

Nghê Già thả chai bia xuống, dùng mu bàn tay lau khóe môi: “Được chưa?”

Đã lâu rồi cô chưa uống như vậy.

“Tôi f*ck…”

“Tuyệt!”

Tống Chương còn tung một chưởng: “Thấy không, lão đại.”

Trình Thạc và Triệu Như đều là vẻ mặt hoảng sợ.

Sở Lê căng mắt, một câu cũng không nói.

Nhóm người này đều không thường đến quán bar, vài người vẫn là lần đầu tiên. Bình thường sẽ khoe khoang mình trâu bò thế nào, uống rượu nhảy nhót chơi đùa, như thể bọn họ đều là mấy tay lão luyện của hộp đêm, đợi đến thời điểm chín muồi, thiện nam tín nữ nhiều lên, mọi người đều lộ nguyên hình, chỉ có thể nhàm chán ngồi.

Nhưng Nghê Già là người từ đây đi ra.

Hơi thở như yêu tinh trên người cô, thật sự xứng với nơi này.

Sau ba tuần rượu, không khí sống động lên, chủ đề của mọi người cũng trở nên nhiều hơn, tốp năm tốp ba sáp lại tán gẫu.

Gần đến rạng sáng, Sở Lê đặt chiếc bánh kem đã chuẩn bị lên bàn, mở hộp ra, bên trong là một chiếc bánh kem ba tầng, chất đầy đủ kiểu hoa quả.

“Woa—— “

Đây là phần khiến người ta mong đợi nhất trong mỗi bữa tiệc sinh nhật.

Màu sắc rất ngon, mùi hương của bơ tràn ngập.

Cắm nến, đốt lửa, vài người vây quanh chụp ảnh.

Lúng ta lúng túng nhưng mang theo hưng phấn.

Trong ánh nến lay động, Trình Thạc nhắm mắt lại, chắp tay thành hình chữ thập, ước nguyện.

Có người cười nói: “Còn có một điều ước công khai!”

“Chúc tình yêu của Trình Thạc và Triệu Như thật dài thật lâu.”

Triệu Như đỏ mặt, liếc trắng mắt người nọ. Sau đó liếc nhìn Trình Thạc, có chút chờ mong.

Trình Thạc mở mắt ra, nói: “Chúc mọi người năm nay thi đại học thuận lợi.”

“Cắt. “

“Lúc này đừng có nhắc tới thi cử chứ!”

Trình Thạc: “Chẳng lẽ cậu không muốn thi cử suông sẻ?”

“Phi phi phi, đừng nói lung tung, nhanh cắt bánh kem đi!”

Không khí đang sôi nổi, mọi người đều nhìn chằm chằm bánh kem, không ai chú ý tới nụ cười đã cứng đờ của Triệu Như.

Sở Lê cắn môi, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đi tới cạnh cô ta.

Không biết ai mở đầu vụ lộn xộn này, trét bơ lên mặt Trình Thạc, Trình Thạc phản ứng lại, nắm mặt người nọ trét lại.

Động tác quá lớn, liên lụy đến người vô tội, vì thế trận chiến bơ trong nháy mắt nổ tung nồi, bơ biến thành vũ khí, tóm được người nào trét người đó.

Nghê Già cũng không may mắn thoát khỏi, trên lông mi đều dính trắng bơ.

Đoàn người đều đang ầm ĩ, chỉ có một người ngồi, sinh ra hơi thở chớ gần, không ai dám chọc cậu.

Lúc nào cũng mang cái tư thế ‘Đại ca’

Nghê Già đi qua, đứng trước mặt cậu.

“Trần Kính Sinh.”

Cô gọi.

Trần Kính Sinh giương mắt, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là một đôi chân.

Đôi chân kia vừa trắng vừa thẳng, không có một vết sẹo lồi, đường nét vô cùng xinh đẹp.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần đùi màu đen, trên mép quần có vài sợi tua rua rũ xuống, tôn lên làn da trắng noãn, cảm giác thị giác rất tốt.

Nghê Già có dáng người đẹp, chỗ gầy thì nên gầy, chỗ nảy nở tuyệt đối không ít.

Lúc Trần Kính Sinh dời mắt đến mặt cô, cậu đã kiềm nén được dục vọng có thể trỗi dậy trong 1 giây của mình.

Nghê Già ác độc vươn bàn tay dính đầy bơ về phía cậu.

Còn chưa tới gần, đã bị một lực mạnh mẽ chặn lại.

Cậu bóp cổ tay cô, Nghê Già giãy hai cái: “Đau.”

Trần Kính Sinh nhìn cô: “Tôi không dùng sức.”

Nghê Già: “Vậy cậu buông ra.”

Trần Kính Sinh không thả, trái lại gập tay lại, kéo cô tới.

Nghê Già ngã vào bên cạnh cậu.

Thấy bọn họ như vậy, Tống Chương ở bên cạnh chậc lưỡi: “Béo ngậy.”

Nghê Già nhấc chân định đá cậu ta.

Trần Kính Sinh siết chặt tay: “Đừng đụng.”

Cô khá tò mò, quay đầu lại: “Đừng đụng cái gì?”

“Tôi là virus sao? Còn đừng đụng.” Tống Chương không phục: “Trần Kính Sinh cậu nhìn bộ dạng keo kiệt của mình bây giờ đi.”

Trần Kính Sinh mím môi không nói chuyện.

Cậu rất phiền, nỗi bực bội trong người đấu đá lung tung, cậu ghét chỗ này, ghét đám người, ghét ồn ào náo động.

Nhưng biết cô sẽ đến, cho nên cậu thật sự an phận ngồi cả đêm.

Cậu có thể chịu được rất nhiều thứ đã không thể chịu được trước đó.

Chỉ cần có được điều cậu muốn. Cậu đều có thể nhẫn.

..

Nghê Già nhân cơ hội này, nhanh chóng giơ tay trét bơ lên mặt cậu.

Nhìn vệt bơ trên mặt cậu, cô cười đến run lên.

Đây là chọc hổ nha.

Trần Kính Sinh thích sạch sẽ, cậu thả tay cô ra, lông mày nhanh chóng nhăn thành một đoàn.

Nghê Già nghiêng người ngồi thẳng lên: “Anh Sinh, đến dự sinh nhật của người ta đừng xụ mặt.”

Tống Chương lại muốn chậc lưỡi.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có cô gái dám giáo huấn cậu.

Trần Kính Sinh không để ý đến cô, đứng dậy đi lấy khăn giấy, Nghê Già phản ứng nhanh, đoạt lấy khăn giấy từ trong tay cậu.

Cậu quay đầu, cô nghiêng đầu nhìn cậu, giữa hai hàng lông mày đã nhiễm lên vài phần quyến rũ.

Hôm nay cô đã uống khá nhiều rượu, lúc này cả người có hơi choáng, gò má đỏ ửng, sợi tóc còn dính lên môi, đường nét rõ ràng, cánh môi khẽ nhếch, hiện ra ánh sáng mê người.

Tửu lượng của Nghê Già còn không đến mức như vậy, nhưng hôm nay cô thấy rất choáng, chỗ nào cũng choáng.

Có lẽ vì cậu quá thờ ơ, ngồi ở bên kia, một chút phản ứng đều không có.

Cô bị đám nam sinh rót rượu, cậu cũng không phản ứng.

Cậu càng lạnh đạm, Nghê Già càng muốn bóc tầng da kia của cậu.

Cậu giả vờ cái gì chứ?

Nghê Già nâng tay lên, đặt ngón tay dính bơ lên môi, vươn đầu lưỡi ra liếm.

Động tác của cô rất dễ khiến người ta miên man bất định, ánh mắt còn nhìn chằm chằm cậu.

Trần Kính Sinh liếc qua liền dời mắt.

Cậu bắt lấy tay cô, ngăn cô làm ra động tác mài mòn thần kinh của cậu.

Lời nói lại lạnh như băng.

“Liếm cái gì, chó sao?”

“…”

Nghê Già muốn trợn trắng mắt.

Người này vậy mà không bị lừa?

“Cậu mới là chó.” Cô nói.

Trần Kính Sinh thả tay cô ra: “Đưa giấy đây.”

“Không đưa.” Nghê Già lại uốn éo người, dứt khoát giấu gói khăn giấy sau lưng mình: “Tự lấy đi.”

Hiện tại, cô chẳng khác nào yêu quái.

Giữa hàng lông mày đều là kiều mị, nhưng trong ánh mắt lại giả vờ vô tội.

Trần Kính Sinh lười nói nhiều với cô, trực tiếp bắt đầu, cậu đỡ lấy eo cô, vừa chạm vào, cô liền cười khúc khích: “Ngứa.”

Trần Kính Sinh mím chặt môi, không nói gì, cánh tay vòng ra sau vòng eo mảnh khảnh và mềm mại của cô, cuối cùng cũng chạm đến gói giấy kia.

Cậu thở ra một hơi.

Sao lại khó như vậy?

Còn chưa thu tay lại, Nghê Già đã nheo mắt, đột nhiên thuận thế nhào vào người cậu.

Trần Kính Sinh chưa kịp phản ứng, trong ngực đã tràn ngập mùi thơm.

Hai cánh tay nhỏ nhắn như ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cậu, để ở sau gáy cậu.

Lông mi vừa đen vừa cong, phủ lên cái trán no đủ, một đôi mắt minh diễm diễm giống như trăng non.

Cô khẽ thở ra: “Cậu có thể cười một cái không?”

Trần Kính Sinh không nói chuyện.

“Cười một cái đi.” Nghê Già nâng tay xoa mặt cậu: “Anh Sinh, đừng nhíu mày, dễ có nếp nhăn.”

Trần Kính Sinh rũ mắt xuống, trên mặt không có biểu cảm, cách gần, cô có thể trông thấy lông mi của cậu đang run.

Thật dài, như vuốt mascara vậy.

Cô còn định chạm vào mặt cậu, Trần Kính Sinh đã mở miệng.

“Cô phát điên cái gì?”

Sao cô lại phát điên được?

Nghê Già ủy khuất chu môi: “Tôi muốn nhìn cậu cười.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy. Nếu không, chúng ta đến… uống rượu đi?” Nghê Già cong đuôi mắt, chỉ vào một đống chai bia trên bàn: “Cậu thua thì không được xụ mặt nữa, cười một cái cho tôi xem.”

Ánh mắt Trần Kính Sinh sâu hơn: “Cô thua thì sao?”

Nghê Già: “Nghe theo cậu.”

Mặc kệ cô giả say hay say thật, mục đích hiện tại của Trần Kính Sinh chỉ có một.

Muốn cô uống đến say mèm.