Biên tập: Rosa
Một ngày mới lại đến, thành phố thức dậy trong màn sương mờ.
Đường xá đang từ yên tĩnh biến thành đông đúc như thoi đưa, thương nhân lục tục mở cửa buôn bán.
8:30, dân văn phòng chen chúc trên xe buýt và dân lái xe riêng lấp kín cả con phố.
Học sinh vừa đạp xe đạp vừa đeo tai nghe, băng qua những con hẻm nhỏ.
Một nhóm các cụ già tụ tập trước quảng trường, nhảy múa cùng giọng hát rất lớn của Phượng Hoàng truyền kỳ (*).
(*) một nhóm nhạc của Trung Quốc gồm 2 thành viên, chuyên hát dòng nhạc dân gian.
Đa số những người sống trên đời này đều là người bình thường, muôn nghìn chúng sinh, sáng chín chiều năm, ai cũng mệt mỏi với trần thế.
Lúc mặt trời lên cao, tất cả mọi người sẽ tiếp tục sống, họ đều sẽ quên đêm qua, mưa và gió gần như đã phá hủy thành phố.
Một tuần trôi qua như thường lệ, Nghê Già bắt đầu ít lên lớp.
Một tuần sau nữa, một người bạn xấu của cô cho hay, cô nghỉ học.
Ngay cả kỳ thi chuyển cấp năm đó, cô cũng không tham gia.
Sự biến mất của Nghê Già có liên quan đến gia thế hiển hách sau lưng cô.
Cô biến mất khi đang ở thời kỳ đỉnh cao, phá vỡ lòng ái mộ của vô số nam sinh cũng cuốn đi lòng ghen tỵ mãnh liệt của nữ sinh.
Cho dù nhiều người phẫn nộ, cô cũng đã đi mà không nói một tiếng, không biết ngày về.
Có người nói ba cô bị hãm hại, cũng có người nói nhà cô phá sản.
Nước miếng bay đầy trời, dường như mỗi người đều là nhà tiên tri.
Đáng tiếc, nhân vật chính đã bặt vô âm tín, không ai biết được sự thật.
Muốn đi hỏi, nhưng lại phát hiện một Nghê Già kiêu ngạo và ương ngạnh, hô mưa gọi gió như vậy mà ngay cả một người bạn biết rõ tình hình của cô cũng chẳng có.
Lại vài tuần sau, mọi người dần quên đi chuyện này.
Đã quên thảo luận lý do cô rời khỏi, thậm chí đã quên có người như vậy từng xuất hiện.
Cô nhuộm tóc loè loẹt, lên lớp thích trang điểm, mỗi tuần thay móng tay một lần, trốn học, đánh nhau, yêu đương, thói xấu cả người, tiếng xấu lan xa.
Cô trở thành một phần trong thanh xuân của mọi người, những điều đó từng khiến người ta hâm mộ, một đống chuyện phong lưu, cuối cùng lại không có kết cục của nhân vật phản diện.
Ngày bình thường trôi qua.
Mỗi người đều phải tiếp tục sống.
Mọi người xung quanh chúng ta, ai cũng được tô vẽ.
Bởi vì niềm vui và nỗi buồn của con người không được kết nối.
Ba năm sau.
Sau khi phán quyết của tòa án được đưa ra, Nghê Già đoạt lại khối tài sản 100.000 vạn thuộc về mình.
Chú cô – Nghê Chấn Hải ngồi trên ghế bị cáo tức giận đến thổi râu trừng mắt, mở miệng mắng nhiếc.
Nghê Già không nhìn bất kỳ kẻ nào, cất hết một xấp tài liệu vào túi xách, chân đạp lên giày cao gót đi ra ngoài.
Nhưng, có bước nhanh thế nào cũng bị Phó Dung – thím của cô chặn ở cửa.
Lúc này, khuôn mặt giả tạo mà Phó Dung đã dùng nhiều tiền để có được trông rất dữ tợn, cái miệng đỏ chót lộ ra răng nanh: “Tao thật sự không nghĩ ra, thứ đê tiện như mày sao có thể có được mối quan hệ này? Còn thắng kiện? Thế nào? Muốn cướp tiền của nhà bọn tao hả?”
Nghê Già mặt không biểu cảm, lướt qua bà ta, đi ra ngoài.
Cô còn muốn đón mẹ tan tầm.
Phó Dung hùng hổ đi lên, nhất quyết không buông tha, nắm chặt cánh tay của Nghê Già, giọng điệu sắc nhọn chói tai: “Mày nói rõ ràng cho tao! Có phải mày muốn đòi tiền nữa không? Mày quên người đã trả những khoản nợ xấu của ba mày rồi hả? Là chú mày trả đó! Giờ mày hay lắm, làm phản, kiện chúng tao ra tòa? Mày còn biết xấu hổ hay không?”
“Bà Phó, xin bà tôn trọng nguyên cáo của tôi một chút.”
Một giọng đàn ông bình tĩnh, trầm ổn truyền tới từ phía sau, anh ta dùng một chút lực ở cổ tay, cứu cánh tay của Nghê Già ra khỏi móng vuốt của Phó Dung.
Nghê Già xoa xoa cánh tay phát đau, quay đầu, nhìn Chu Di Sơn một thân âu phục phẳng phiu.
Luật sư của cô.
“Khoản nợ của Nghê Chấn Bình là tất cả các khoản thế chấp của công ty, từ bất động sản đến ô tô của ông ta. Tiền mà Nghê Già yêu cầu, là nội dung được viết rõ ràng bằng giấy trắng mực đen trong di chúc của Nghê Chấn Bình, có hiệu lực pháp lý, không có chuyện cướp đoạt như lời bà vừa nói.”
Chu Di Sơn ngừng một chút, giọng điệu chợt thay đổi: “Nói cách khác, cô ấy chỉ cầm về, có điều, là hai người chiếm đoạt 1% tài sản của Nghê Chấn Bình, nghe hiểu chứ?”
Phó Dung “Ôi” một tiếng, giở giọng điệu kỳ lạ: “Sao luật sư Chu lại nhận vụ án tranh chấp tài sản nhỏ như vậy?”
Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Nghê Già, châm chọc: “Tiền ở đâu mày mời được luật sư Chu? Không phải lên giường đấy chứ? Tao nhớ không lầm thì năm nay mày mới 18 tuổi nhỉ, sao tuổi còn nhỏ mà lại làm mấy chuyện kinh tớm như vậy?”
“Nói xong chưa?” Nghê Già dùng giọng điệu bình thường hỏi bà ta, cũng không đợi Phó Dung há mồm lần nữa: “Nói xong thì tôi đi đây.”
Cô lười ầm ĩ với bà ta, từ lúc Nghê Chấn Bình qua đời, cô đã gặp nhiều chuyện kinh tởm hơn thế này rồi.
Ba năm trước, Nghê Chấn Bình bị tai nạn giao thông khiến toàn bộ nhà họ Nghê loạn lên, trước đó, cô và mẹ mình – Dương Nhã Lam dưới sự bảo vệ của Nghê Chấn Bình, mười mấy năm sống trong xa xỉ, chỉ biết tiêu tiền như nước. Cô biết ba mình rất giàu, nhưng không hề biết lúc ông mở công ty lại nợ nhiều tiền như vậy.
Khi Nghê Chấn Bình làm kinh doanh, có vay một khoản tiền lớn từ một người bạn tốt bụng nhưng chưa trả, bọn cô thường nhận được tờ rơi trả nợ của tòa án.
Luật sư riêng của Nghê Chấn Bình bị người chú Nghê Chấn Hải mua chuộc, di chúc bị bóp méo, toàn bộ tiền trong tài khoản bị lấy đi, cô và Dương Nhã Lam một đồng cũng không có.
Nhưng các khoản nợ vẫn còn.
Vì thế, bán công ty, bán xe, bán nhà, bán sạch sạch sẽ sẽ, cuối cùng ngay cả vàng bạc châu báu của Dương Nhã Lam cũng bán hết, mới miễn cưỡng trả hết nợ.
Nhưng, hai mẹ con một nghèo hai trắng, kế tiếp phải sống như thế nào đây?
Nhà họ Nghê ngã xuống vách núi sâu vạn trượng sau một đêm, còn bị người thân hãm hại, tài sản chia cho mỗi người bằng một chén canh; bạn bè trên thương trường, đứng đầu là lợi ích, cảm tình chỉ là giả.
Tiêu hết một đồng cuối cùng trên người, Nghê Già và Dương Nhã Lam bước đi không mục đích ở trên đường, suy nghĩ về tương lai vô vọng.
Dương Nhã Lam trừ tiêu tiền sống qua ngày ra thì cái gì cũng không.
Nghê Già cũng giống bà.
Khi đó, cô cảm nhận được, cái gì gọi là tuyệt vọng thật sự.
Vô lực, mệt mỏi, bất đắc dĩ, khiến cô gần như sắp bị cảm xúc uất ức cắn nuốt.
Hai người cứ trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất, vô gia cư như vậy.
Mãi đến khi Chu Di Sơn xuất hiện.
Chu Di Sơn là cọng rơm cuối cùng của Nghê Già.
Anh ta là một cô nhi mà Nghê Chấn Bình từng giúp đỡ, liên tục tài trợ cho anh ta ra nước ngoài học luật, có thành tựu và danh tiếng, có sự nghiệp của chính mình.
Sau khi anh ta không liên lạc được với Nghê Chấn Bình đã luôn tính toán về nước.
Nhưng bây giờ, anh ta đang giữ một chức vụ cao, là cố vấn pháp luật cho một công ty đa quốc gia, không dễ dàng dứt ra được.
Sau ba tháng bận rộn, anh ta mới dành ra thời gian về nước.
Dựa vào một tin tức hỏi thăm được, bên ngoài thành phố B, cách thành phố A hơn 100km, anh ta tìm được Nghê Già và Dương Nhã Lam nghèo rớt mồng tơi.
Lúc đó Nghê Già và Dương Nhã Lam đã dạo quanh lòng vòng rất nhiều chỗ.
Toàn bộ người thân trở mặt, bạn cũ ngày xưa ai nấy đều diễn nhân vật phản diện.
Cuối cùng, không ai quản bọn họ sống chết, cuối cùng, bọn họ chỉ là một người xa lạ không thân cũng chẳng quen.
Chu Di Sơn cho hai mẹ con thuê một căn phòng 80m2, lại tạo điều kiện cho Nghê Già học ở thành phố B.
Có người từng nói cuộc đời là người thầy tốt nhất, nó dạy dỗ người ta lớn lên, không hề nương tay.
Dương Nhã Lam một đêm bạc đầu, mười mấy năm chưa từng làm việc nặng nhọc, bây giờ cái gì cũng biết.
Nhân viên vệ sinh, chà nhà xí, người trông trẻ.
Hiện giờ, nhờ một người chủ cũ giới thiệu mà bà đang làm nhân viên bán hàng trong một siêu thị.
Nghê Già cắt lại mái tóc dài, không làm khổ mình, không trang điểm đậm, không tôn sùng đồ xa xỉ nữa, mặc một áo sơmi và quần jeans đơn giản nhất.
Tháo hết hai cái khuyên tai đinh trên tai xuống, chỉ chừa lại một viên nhỏ nhất trên vành tai.
Góc cạnh trước đây bị mài đi, chỉ chừa một cái vỏ rỗng.
Chu Di Sơn từng đưa cho cô rất nhiều vòng tay rộng bằng một ngón tay và đồng hồ, để cô che đi vết sẹo đáng sợ kia.
Nhưng Nghê Già không muốn.
Vào ngày sinh nhật 18 tuổi, cô tự đi xăm, một dòng chữ tiếng Đức rất nhỏ, phủ trên cổ tay mảnh khảnh của cô, che đi vết sẹo của lần tự sát đó.
dasseinzumtode
Nhìn về cái chết mà sống.
Đây là một thực tế tầm thường nhất trong cuộc sống, xem như cách để cố định sự tồn tại của sinh mệnh…
Là nguyên tắc cao nhất.
Chu Di Sơn chạy xe đến, dừng bên dưới bậc thềm.
Nghê Già vừa xuống cầu thang vừa gọi điện thoại, cô nay đã cao hơn, dáng người uyển chuyển, ngũ quan càng thêm tinh tế, một vẻ đẹp tùy ý, khi đi trên đường luôn khiến người ta liếc nhìn.
Cô sải bước đến chỗ chiếc xe, không biết bên kia nói gì, Nghê Già nhíu mày: “…vậy được rồi, mẹ nhớ chú ý sức khỏe.”
“Thế nào?” Chu Di Sơn khởi động xe, ổn định tay lái.
Nghê Già cúp máy, cài dây an toàn: “Mẹ em nói không cần đón bà ấy, trong siêu thị người nhiều, bà còn muốn giúp đỡ.”
Chu Di Sơn gật đầu, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Cô lười biếng dựa vào ghế, mí mắt đóng một nửa: “Tùy anh.”
Vụ kiện vừa nãy, đã hao hết toàn bộ sức lực của cô.
Chu Di Sơn đưa cô đến một quán cơm tư nhân.
Đầu bếp là người Tứ Xuyên, đồ ăn rất hợp với khẩu vị của Nghê Già.
Cô là người không cay không vui, vùi đầu trong bát canh đỏ âu không dậy nổi.
“Chậm một chút.” Chu Di Sơn rót một cốc nước đưa cho cô.
Anh ta không quen ăn cay, dính chút hạt tiêu liền sặc đến đỏ mặt tía tai, sau khi bị Nghê Già cười nhạo vài lần, anh ta liền không đụng vào đồ cay nữa.
Nghê Già quét sạch xong, đưa tay nhận lấy, môi cô vừa đỏ vừa trơn bóng, ánh mắt ướt sũng.
Một chén nước ấm vào bụng, cổ họng như bị thiêu đốt thoải mái một chút.
Sau khi ăn uống no đủ, cơn nghiện thuốc lá lại tới, cô dựa lưng vào ghế, lấy gói thuốc lá từ trong túi ra.
Chu Di Sơn liếc cô: “Bản lĩnh lớn nhỉ?”
“Ừm.” Nghê Già miễn cưỡng, không quản ánh mắt của Chu Di Sơn dần lạnh, rút ra một điếu.
Trong làn sương xanh trắng hỗn loạn, cô thành thạo phun nhanh ra một làn khói, cách một mảnh sương mù, trông vừa gợi cảm vừa lạnh lùng.
Nghê Già hút được nửa điếu, mới hời hợt mở miệng: “Bọn họ gần thi đại học rồi.”
“Bọn họ” này, là đám người mà cô suốt ngày làm bạn, ở cái thời niên thiếu vừa xa xôi vừa vẻ vang kia.
Ba năm không gặp, cuộc sống của cô đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, mà bọn họ đang chờ ở vạch xuất phát, chuẩn bị chạy tới một cuộc sống khác.
Cô tự nói: “Vẫn phải học tiếp thôi.”
Để đánh thắng vụ kiện này, việc học của cô ở thành phố B đều bị đứt quãng, miễn cưỡng học xong lớp 10, 11, sau đó dứt khoát không đến trường nữa.
Cô phải học lại lớp 12.
Chu Di Sơn vẫn không mở miệng, chỉ lẳng lặng chờ cô nói.
Qua thật lâu, Nghê Già mới bổ sung một câu: “Em muốn về thành phố A học.”
Sở dĩ muốn trở về, là vì trong lòng cô không bỏ được, chỗ kia là nhà cô, là nơi cô quen thuộc từng con đường.
Cô cũng biết rõ nếu rời đi, cô sẽ không bao giờ quay về đây nữa.
Cô đã nghĩ xong lời từ biệt.
Từ biệt quá khứ.
Chu Di Sơn ngồi đối diện cô, mặt không biểu cảm, nói: “Em có thể không?”
Nghê Già: “Không gì là không thể.”
“Vậy dì Dương thì sao?”
“Ở cùng em, để bà thuê một cửa hàng ở thành phố A, em sẽ làm việc lại.”
Nghê Già nói xong thì ngừng, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang im lặng ngồi đối diện.
Chu Di Sơn nhìn đôi môi đỏ mọng mở ra rồi chợt khép lại của cô, một dự cảm vẫn luôn mơ hồ ở trong lòng, bây giờ càng rõ ràng hơn.
Quyết định rời đi là thật.
Mà anh ta cũng đoán được câu nói tiếp theo.
“Những gì em nợ anh, em sẽ từ từ trả.”
Quả nhiên.
“Không thiếu không nợ.” Chu Di Sơn cắt ngang lời cô: “Là ba em cứu anh trước, theo như lời em nói thì anh nợ ông ấy.”
“Vậy thì anh đã trả đủ rồi.” Môi cô cong lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười khẽ: “Còn lỗ không ít.”
“…”
Im lặng một hồi, Chu Di Sơn bình tĩnh mở miệng: “Chuyện em về thành phố A hãy để anh sắp xếp, những cái khác không cần quan tâm, dì Dương không thể đi theo em chịu khổ.”
Nghê Già không nói chuyện, Chu Di Sơn có thể nói như vậy, xem như là đã ngầm chấp nhận.
Cô vươn người kéo gạt tàn qua dập thuốc.
“Nghê Già.”
Chu Di Sơn nhìn hình xăm lờ mờ trên cổ tay cô, giọng điệu nặng nề: “Dù có thế nào, em cũng xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp. Nhìn vào cái chết mà sống, đây là món quà em tự tặng mình, nói được phải làm được.”
Động tác vê tàn thuốc của cô ngừng một lát, không đáp. Một hồi lâu, chỉ còn lại tiếng thở dài.
Tuổi trẻ bi thảm, cuộc sống dường như không kết thúc.
Có người nói, so với tài năng tàn lụi thì mỹ nhân tuổi xế chiều mới dễ khiến trái tim người ta vỡ tan, đây là sự thỏa hiệp của xương cốt kiêu ngạo.
Mà cô của bây giờ, có thói quen cúi đầu khi đi.
Cô ghen tị người khác dễ dàng có được hạnh phúc, mà cuộc sống của cô người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nếu đã kiệt sức, tại sao còn hi vọng làm gì?