Biên tập: Rosa
Lúc Nghê Già ra khỏi trường học, trời đã hơi tối.
Khi cô đến con phố phía sau, bọn Tiếu Tử Cường đã đánh người xong, chỉ còn vài tên đứng ở kia, không biết đang nói cái gì.
Cô mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, đứng trong một đám lưu manh, trông rất chướng mắt nhưng khí chất chẳng hề ăn nhập.
Nghê Già ném cặp sách cho người khác, đặt mông ngồi xuống ghế đá, không biết ai để một gói Trung Hoa lên bàn. Cô rút một điếu, ngậm trong miệng rồi lấy bật lửa trong cặp ra.
Cô nghiêng đầu châm lửa, miệng còn ngậm thuốc, hỏi một câu: “Sao còn chưa xong? Lần đầu đánh nhau hay sao mà lề mề vậy?”
Triệu Chính – người đang nhàn rỗi nghịch di động ở bên cạnh, đáp: “Thằng nhóc kia mạnh miệng không chịu xin lỗi, bọn em không thể làm được gì.”
Kẻ mạnh miệng bọn họ đã gặp nhiều, tất cả đều tự cho mình là có khí phách, làm thế nào cũng không chịu cúi đầu, sau cùng, kết cục còn không phải bị đánh tới nỗi mặt xám mày tro, thừa nhận mình sai sao?
Nghê Già không đồng ý, chau mày nói: “Đánh đi.”
Triệu Chính cất di động, chỉ tay về phía bên kia: “Đánh? Chị nhìn xem tên ngốc kia bị đánh thành dạng gì rồi kìa.”
Nghê Già nhìn theo.
Cách đó không xa, một người mặc đồng phục giống cô đang dựa vào chân tường, trên mặt, trên người, toàn là máu.
Cậu nghiêng đầu, thấy không rõ mặt, bộ ngực phập phồng, thở hổn hển.
Trong lúc đang quan sát thì lại có một người đấm vào bụng cậu, cậu bị lực đạo này làm cho chấn động đến nỗi khom eo, run mạnh, nhưng chẳng mấy chốc lại đứng thẳng lên.
Quả là cứng cỏi.
Tiếu Tử Cường đứng bên cạnh tức đến nỗi muốn đập di động.
Nghê Già đã nhớ ra, người bọn họ muốn đánh là học sinh mới chuyển đến, nghe nói rất ngông cuồng. Tiếu Tử Cường có một đứa em họ học lớp 8, tên Tiếu Khải Minh, sau khi bạn gái cậu ta nhìn thấy học sinh mới liền thay lòng đổi dạ, vứt bỏ Tiếu Khải Minh, chuyển sang điên cuồng theo đuổi học sinh mới, nhưng học sinh mới lại chán ghét cô ta, không thèm nhìn dù chỉ một cái.
Nữ sinh đều thích mấy loại thử thách này, học sinh mới càng khó theo đuổi, cô ta càng chủ động; bạn gái cũ càng chủ động, Tiếu Khải Minh càng tức giận, cho nên mới ầm ĩ tìm người đánh cậu.
Tiếu Tử Cường là đại ca của bọn họ, ai đánh nhau đều mang tên của hắn ra, chủ yếu là khi xảy ra chuyện hắn đều có thể giải quyết, Tiếu Khải Minh ỷ vào mối quan hệ huyết thống này, tỏ ra cực kỳ oai phong.
Học sinh chuyển trường này vừa tới đã chọc phải đại ca, cũng thật là trâu bò.
Nghê Già vứt điếu thuốc, đi qua.
Bọn họ vẫn đang đánh, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với học sinh chuyển trường.
Tiếu Khải Minh ở bên cạnh cầm di động quay video, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Cậu ta đương nhiên thích ý, vì cậu ta cách biệt một trời một vực với tên học sinh chuyển trường bị đánh thành bùn nhão đang nằm trên mặt đất kia.
“Đinh” một tiếng, cậu ta mắng câu cmn rồi dùng sức đập mấy cái vào di động.
“Chị Nghê Già.” Tiếu Khải Minh quay đầu gọi cô: “Cho em mượn di động của chị quay video đi, di động của em tự nhiên tắt máy rồi.”
Nghê Già nhìn cậu ta một cái: “Có gì hay mà quay.”
Lúc Tiếu Tử Cường nhìn sang, Nghê Già đã đưa di động của mình qua.
Sau đó, cô quay đầu, cong môi cười: “Anh Cường.”
“Ừ.” Tiếu Tử Cường đáp, nhưng sắc mặt không tốt lắm.
Khi đánh nhau, bọn họ phiền nhất là như vậy, đánh tới chết cũng không nhận sai, lại còn mẹ nó không thể đánh chết.
Nghĩ như vậy, Tiếu Tử Cường tiến lên, tàn nhẫn đá một cái. Vóc người hắn cao lớn, lại mang theo tức giận, học sinh chuyển trường kia nặng nề đập lưng vào tường, phịch một tiếng, cả người trông như sắp đổ.
“Có thể chịu đòn nữa hay không?” Tiếu Tử Cường đưa tay túm tóc cậu, ra sức lắc qua lắc lại: “Vậy mày chịu đựng tiếp cho tao.”
Học sinh chuyển trường bị bắt ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt bị thương.
Hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt.
Tiếu Khải Minh cầm di động của Nghê Già đến gần.
Đột nhiên, cậu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, như phẫn nộ đến cực hạn, như một con dã thú cực kỳ hung hãn, âm u đáng sợ.
Tiếu Khải Minh bỏ ra một tay, tát vào mặt cậu.
“Trừng cmm, trừng cái **. Có bản lĩnh gọi người đến đánh ông đây đi?”
Học sinh lớp 8, giọng nói còn chưa mất đi sự trẻ con, nhưng đã học được cách làm thế nào dùng lời nói để công kích người khác.
Tiếu Khải Minh vừa ra tay, mấy người khác đều xông lên, lại là màn đấm đá kéo dài hơn mười phút.
Lần này, học sinh chuyển trường bị đánh đến hộc máu.
Cậu từ từ đứng lên, toàn bộ trọng tâm tựa vào tường, dựa vào một chút sức lực cuối cùng chống đỡ bản thân, không chịu ngã xuống.
Tình hình lại rơi vào cục diện bế tắc, vài người dừng lại, đi qua một bên hút thuốc.
Tiếu Khải Minh chia sẻ video mới quay với bọn họ, đám người cười đến nghiêng ngả.
Nghê Già cầm khăn giấy đến bên cạnh học sinh chuyển trường, rút ra một tấm, lau máu cho cậu.
Lúc đầu ngón tay chạm đến đến làn da ở trán, độ nóng có chút dọa người.
Cậu vậy mà đang bị sốt.
Khăn giấy nhanh chóng ướt đẫm, máu me nhầy nhụa, Nghê Già hơi ghê tởm, nhăn mày.
Cô đưa tờ khăn giấy tới: “Tự mình lau được không?”
Không có người trả lời.
Nghê Già lại rút một tờ giấy ra, tay còn chưa duỗi đến, cậu đã né sang bên cạnh.
“Này.”
Nghê Già ngồi xuống cạnh cậu, khều khều vài sợi tóc nhuộm màu bạc từ vai trượt xuống, dịu dàng nói: “Cậu đừng làm như vậy, nói xin lỗi bọn họ đi, sẽ không thiếu miếng thịt nào đâu.”
Cậu làm như không nghe thấy, nghiêng đầu dựa vào chân tường, thở dốc.
Nghê Già tiếp tục nói: “Bọn họ chỉ muốn cậu nói xin lỗi, nói xong sẽ thả cậu đi. Ở đây chịu tội, không bằng nhận sai, cậu còn có thể tốt hơn một chút, có phải hay không?”
Mặc cho cô khuyên nhủ hồi lâu.
Cậu đều thờ ơ.
Chỉ có tiếng gió cuốn chiếc lá, soàn soạt soàn soạt.
Nghê Già không còn gì để nói, trợn trắng mắt.
Đám người Tiếu Tử Cường hút thuốc xong, bắt đầu đi về phía này.
Nghê Già cảm giác được hơi thở của cậu trở nên dồn dập, toàn bộ gân xanh hiện rõ trên cổ, giống như giây tiếp theo sẽ nứt toác ra.
Không rõ là sợ hãi hay là phẫn nộ.
“Như vậy đi.”
Tiếu Tử Cường nghĩ ra biện pháp mới, hắn gọi Tiếu Khải Minh tới, bảo cậu ta đứng trước mặt học sinh chuyển trường.
“Nếu mày đã mạnh miệng không chịu xin lỗi, vậy làm hành động tỏ ý đi, quỳ xuống, gọi “anh Minh”, về sau ở trường nhìn thấy, phải nhớ gọi anh.”
Trong nháy mắt, bốn phía cười vang, Tiếu Khải Minh – người sắp được gọi là “anh Minh” đắc ý đến nỗi muốn lên trời.
Nghê Già cũng cười theo.
Khi cô cười ra chữ “ha” thứ hai, cảm giác có người nhìn cô.
Cô cong mắt cười, cúi đầu tìm, nhưng không thấy dấu vết nào.
Cậu vẫn nghiêng mặt như cũ, không nhìn bất kì ai.
“Đứng lên, không phải mày rất trâu bò sao?” Trong đó có một người, nói xong thì tiến lên túm lấy cổ áo cậu, cậu theo lực kia đứng lên, đầu vai hơi cong.
Tiếu Khải Minh đi đến trước mặt cậu, cười nhạo một tiếng, nói: “Được rồi, quỳ đi.”
Ánh mắt mọi người tập trung trên người học sinh chuyển trường.
Xem kịch vui, trào phúng, chán ghét.
Duy chỉ không có đồng tình.
Cậu vẫn không nói gì, môi mỏng mím thành một đường.
Không nhúc nhích.
Sau sự im lặng chết chóc, dường như sự nhẫn nại của Tiếu Tử Cường đã đến cực hạn, hắn trợn mắt lên, quát: “CMN rắm cũng không thả một cái! Muốn chết phải không?”
Nói xong, nặng nề vung một đấm.
Bùm, một tiếng.
Đánh hụt.
Hai đầu gối rơi xuống đất, giây tiếp theo đầu vai cậu bị hai cánh tay ra sức đè lại.
Lúc này, cậu mới ý thức được mình đã quỳ xuống, bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng xương cốt cả người đau đớn khiến cậu không còn sức lực trốn chạy khỏi những gông cùm xiềng xích kia.
Cậu bị ép quỳ trước mặt Tiếu Khải Minh gần mười phút.
Mặc cho Tiếu Khải Minh mắng “cháu trai”, “đồ nhát gan”, “Oát con vô dụng”, “giống như chó”.
Mãi đến khi người xung quanh quay video, chụp ảnh xong, tiếng cười trắng trợn bốn phía cũng kết thúc.
Cậu bị ném ở đó, giống như một đống rác bị vứt bỏ.
“Mày dám mách giáo viên, tao sẽ phát video này ra.”
Đây là lời cảnh cáo hung tợn của Tiếu Khải Minh trước khi đi.
Rõ ràng một giây trước, nhóm người này còn không sợ trời không sợ đất.
Sau khi đám người côn đồ ra khỏi con phố, Nghê Già lười biếng bước đi, bất giác bị bỏ lại đằng sau.
Cô quay đầu lại.
Sắc trời tối dần, từng ngọn đèn đường sáng lên.
Dưới bóng đêm u ám, cậu còn giữ tư thế quỳ thẳng. Như cỏ dại sau cơn bão, bị rút gân lột da, mất đi hồn phách.
Cậu cúi đầu, cả người toàn máu.
Hai đầu gối quỳ trên đất, bả vai còng xuống.
Nhưng lưng lại rất thẳng.
Cứ như vậy, đứng sừng sững, thật lâu không động đậy.
“Chị Nghê Già, cũng là chị lợi hại, trực tiếp cho thằng nhóc kia một đạp vào đầu gối.” Tiếu Khải Minh giơ chai bia cụng với cô: “Nếu không hôm nay Trần Kính Sinh nhất định không quỳ, khiến nó nói xin lỗi cũng khó quá, giống như c*t kéo không ra vậy.”
Tiếu Khải Minh trút giận xong, lúc này rất sảng khoái, chuyện Trần Kính Sinh quỳ gối với cậu ta, đợi đến ngày mai nhất định cả năm khối đều biết, một truyền mười mười truyền trăm, đây là kết cục của việc chọc đến cậu ta.
Tiếu Khải Minh cảm thấy rất sĩ diện.
Tiếu Tử Cường cũng rất vừa lòng, nhận Nghê Già làm em gái.
Ý nghĩa của chuyện này là gì? Vai vế của Nghê Già trong đám lưu manh này cũng thăng hạng theo.
Trước đây, cô mặt dày gọi hắn là “anh Cường” giống bọn họ, nhưng bây giờ hắn thật sự trở thành đại ca của cô.
Nhờ phúc của học sinh chuyển trường kia.
Cô cười nhẹ, uống một hơi hết nửa chai.
Triệu Chính nghe không hiểu, chọc chọc khuỷu tay cô: “Ý gì vậy? Chị đánh Trần Kính Sinh hả?”
Đuôi mắt của cô đảo qua: “Ai là Trần Kính Sinh?”
Triệu Chính nói: “Chị đùa em sao, là người hôm nay bị đánh.”“À.” Nghê Già nháy mắt mấy cái, kéo âm cuối thật dài: “Không đánh, tôi chỉ đá vào đầu gối cậu ta.”
Triệu Chính: “Vì sao?”
“Cậu ta không quỳ, tôi chỉ có thể đá một cái để cậu ta quỳ.” Nghê Già uống một ngụm rượu, cánh môi vừa hồng vừa trơn bóng giống như mật ong ngâm, càng khiến khuôn mặt xinh đẹp nổi bật hơn.
Cô cười duyên: “Ai biết cậu ta yếu như vậy, đá một cái đã ngã.”
Triệu Chính lắc đầu: “Chị đừng nói, em cảm giác thằng nhóc kia rất kiên cường.”
Nghê Già quay đầu tìm thuốc lá, không hé răng.
“Dù gì cậu ta cũng chỉ là một học sinh chuyển trường, không quen biết ai.”
“Thì sao?” Nghê Già ngậm thuốc trong miệng, lập tức có nam sinh ở bên cạnh đến gần châm lửa, cô nghiêng đầu, một tay vén lọn tóc dài rơi xuống, một tay che lửa, lông mi run run trong ánh lửa, một vẻ đẹp mê hoặc.
Cô hút một hơi, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cậu sợ cậu ta trả thù?”
“Sợ cái beep.” Triệu Chính lấy lại bộ dáng cợt nhả: “Có chị Nghê ở đây, ai dám đụng đến em?”
“Cút đi.” Nghê Già cười, đá nó một cái.
…
Năm đó, Nghê Già, lớp 10, 15 tuổi.
Không biết phân biệt đúng sai, không kiêng nể gì, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui, sống kiêu ngạo ương ngạnh.
Cô đứng bên đám người xấu, nhìn cậu bị đánh đến mất hết tôn nghiêm mà không hề cảm thấy thương xót.
Cô không phải người tốt, ngay cả một chút lương thiện cũng không có.
Nghê Già cho rằng bản thân sẽ tiếp tục sống một cách kiêu ngạo như vậy.
Tất cả mọi người cũng cho rằng, cô sẽ tiếp tục sống một cách kiêu ngạo như vậy.
- Hết chương 1-