Biên tập: Rosa
Giây phút đứng trước cửa nhà Trần Kính Sinh, Nghê Già mới nhận ra bản thân đã làm ra quyết định ngu ngốc cỡ nào.
Từ trước đến nay cô và Trần Kính Sinh vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung, vậy mà lúc này cô lại trực tiếp đưa mình vào hang cọp.
Nhưng xem xét đến mọi yếu tố, cô cảm thấy có một số việc cũng nên kết thúc rồi.
Tất cả sự trốn tránh của cô, đều sẽ mang theo cái giá đến tìm cô.
Cô bồi thường không nổi.
Tống Chương ngựa quen đường cũ mở mật mã vào cửa, cũng như lớp ngoài của tòa nhà này, cách trang trí nội thất bên trong vô cùng sang trọng.
Khắp nơi hiện ra sự cao cấp và một cảm giác lạnh lùng không hề có độ ấm.
Phong cách tổng thể đều là màu mát, ghế sofa màu đen, đồ nội thất màu xám và màn hình LCD chiếm một nửa bức tường.
Phía bên kia bức tường của phòng khách có khảm một cái bể cá lớn, bên trong nổi lên những bọt nước nhưng không thấy con cá nào.
Nghê Già đổi xong đôi dép lê duy nhất, đến bên cạnh bể cá xem thử, một con cá nằm ở dưới đáy đột nhiên há cái miệng to như cái chậu về phía cô.
Trong cái bể cá cực lớn này chỉ có một con cá.
Cô thấy hai hàm răng sắc nhọn lộ ra trong miệng nó.
Thật giống như đúc với người chủ vừa kiệm lời vừa hung dữ của nó.
Tống Chương đi đến một căn phòng khép chặt trước mặt, gõ cửa, không có gì bất ngờ xảy ra, không ai để ý.
Nghê Già rời khỏi bể cá, tự mình đi đến sofa màu đen và ngồi xuống, cô nghiêng người dựa vào sofa, tay chống đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Kính Sinh ở tầng 23, bên ngoài cánh cửa sổ sát đất là bầu trời xám xịt.
Tống Chương méo miệng, vẻ mặt không lời đi tới, ngồi xuống một bên khác của sofa, đốt một điếu thuốc.
Cậu ta đưa hộp thuốc lá cho Nghê Già: “Hút không?”
Nghê Già không nhận, cố ý để tay hắn ta dừng giữa không trung.
Tống Chương hít sâu một hơi, đặt hộp thuốc lên bàn.
Được, đều là tổ tông.
Hai người im lặng, Tống Chương không mở miệng, Nghê Già lại càng không chủ động tìm hắn ta, vì cô không có gì để nói cả.
Hút xong một điếu, Tống Chương vứt tàn thuốc vào trong thùng rác, sau đó đứng dậy: “Tôi đi trước, chuyện còn lại cô xem rồi làm đi.”
Nghê Già liếc cậu ta: “Đi làm chuyện chính đi, đừng có thùng nước bẩn gì cũng hắt lên người Cố Nam Minh.”
Tống Chương nghiến răng nghiến lợi: “Nếu chuyện này không phải cậu ta làm, tôi xin lỗi hai người, được rồi chứ?”
Nghê Già cười: “Được, tôi chờ.”
Sau khi Tống Chương nói cho cô mật mã mở cửa thì đi khỏi.
Nghê Già cũng không đi gõ cửa phòng Trần Kính Sinh.
Cô mở cửa sổ ở phòng bếp ra, dựa vào tủ hút điếu thuốc, sau đó xoay người đến tủ lạnh tìm nguyên liệu.
Trong tủ lạnh nhà Trần Kính Sinh không có rau củ, ngoại trừ thực phẩm đông lạnh, mì ăn liền thì là bia và nước khoáng.
Cô tùy tiện lấy ra xem và phát hiện rất nhiều thứ đã hết hạn.
Hình như tủ lạnh này không có thực phẩm tươi nào.
Cô vứt hết toàn bộ đồ ăn hết hạn, lúc vứt thì thấy trong thùng rác có một đống hộp đồ ăn nhanh còn có mấy lon bia bị bóp dẹt.
Xử lý tủ lạnh xong lại dọn dẹp đống đồ lộn xộn trong phòng khách, nhà của Trần Kính Sinh rất lớn, có mấy chỗ cây lau nhà lau không tới, cô chỉ có thể dùng khăn lau.
Tóc dài có hơi che tầm mắt, cô dứt khoát búi nó lên.
Quét dọn phòng xong, ngoài cửa sổ trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đuốc sáng lên nối thành biển.
Cô phân loại rác thải thành hai túi lớn rồi mang nó xuống lầu.
Ở siêu thị dưới lầu cô thuận tiện mua chút gạo và chút hoa quả, sau khi trở về, cô đứng trước cửa, vắt túi nilon trên cánh tay, cúi người chuẩn bị nhấn mật mã.
Còn chưa đụng đến bảng mật mã thì cửa đã “leng keng” một tiếng, có người mở cửa từ bên trong.
Trần Kính Sinh mặc áo thun đen dài, lộ rõ xương quai xanh, rất đẹp.
Trông cậu không có tinh thần, vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt một mảnh u ám nhàn nhạt.
Tay cậu còn đặt trên tay nắm cửa, nhìn thẳng cô.
Nghê Già không muốn bị cậu nhìn với ánh mắt xuyên thấu như vậy, cô đưa túi ni lông trên tay cho cậu: “Tôi đi đây.”
Cậu không nói chuyện, nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô, sau đó nhanh chóng giữ chặt cánh tay cô, kéo vào trong.
Nghê Già còn chưa nghiêng người hết đã trực tiếp ngã vào trong ngực cậu.
Vẫn giống như khối sắt lạnh ngắt và cứng rắn, có thể làm cô đau.
Người này quả nhiên là lòng dạ sắt đá trong truyền thuyết.
Nghê Già dùng khuỷu tay để chống đỡ, đứng dậy, nhanh chóng phủi sạch quan hệ, cách xa cậu 3m.
Trần Kính Sinh đóng cửa lại, đi thẳng đến bên cạnh bàn trà, lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu cắn trong miệng.
Lúc cậu nghiêng đầu châm lửa, ngọn lửa lau đi một tia sáng trong con người tối đen của hắn.
Ngay lúc đó, một Trần Kính Minh góc cạnh được chiếu sáng rõ ràng.
Nghê Già liếc mắt.
Trần Kính Sinh thở ra một ngụm khói, nhìn quét xung quanh một vòng: “Là cô dọn dẹp?”
Nghê Già: “Không phải.”
Trần Kính Sinh giương mắt: “Giả vờ giả vịt cái gì.”
Nghê Già: “…”
Cô đi qua, vốn định mang những thứ vừa mua đem vào phòng bếp, tay còn chưa duỗi ra, cô lại đứng thẳng.
Nghê Già nhìn về phía Trần Kính Sinh: “Cậu tới xách đi.”
Trần Kính Sinh nhàn nhạt liếc cô một cái, ngậm thuốc trong miệng, đi về phía cô.
Cậu cúi xuống trước mặt cô, cánh tay dùng một chút lực, những gì đó cô khó khăn xách một đường, cậu đều nhấc lên dễ dàng.
Cậu đứng dậy, tóc quét qua cằm của cô.
Mùi khói nồng đậm trên người cậu đánh về phía cô.
Nghê Già nhận ra khoảng cách của hai người quá gần, nhanh chóng lui về sau một bước.
Trần Kính Sinh không hề nhìn cô, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Nghê Già cắn môi, không biết bản thân mình đang làm chuyện thần kinh gì ở đây.
Nhưng một Trần Kính Sinh yên tĩnh như vậy, quả thật là…
Rất ngoan.
Nghê Già ở phòng bếp suy nghĩ về nhân sinh.
Trần Kính Sinh không nói chuyện nhiều với cô, nhưng cũng không về phòng.
Cậu ở phòng khách xem tivi, tắt tiếng.
Một Trần Kính Sinh bình thường như vậy khiến cô cả người không được tự nhiên.
Suy nghĩ bay loạn xạ, thuốc lá vô thức cháy tới đầu thuốc, cảm giác được ngón tay đột nhiên truyền đến cơn nóng, Nghê Già lấy lại tinh thần.
Cô ném tàn thuốc xuống, sau đó đi xả nước vo gạo.
Rửa đến lần thứ ba, cô lau tay thật sạch, chuẩn bị xoay người bật bếp.
Vừa quay đầu, Trần Kính Sinh không biết đã đi tới từ lúc nào.
Cậu dựa vào cửa kéo của phòng bếp, ánh mắt dừng trên người cô.
Nghê Già không hiểu ánh mắt kia của cậu là gì.
Trần Kính Sinh dời mắt từ trên mặt xuống cái cổ nhỏ và trắng noãn của cô.
Sau một lát, cậu nói: “Để lại sẹo rồi.”
Lúc này Nghê Già đã hiểu.
Cậu đang thưởng thức “kiệt tác” của mình.
Cô không quan tâm tới cậu, sắp một tuần rồi, vết sẹo của vết cắn bóc ra, để lại dấu màu nâu.
Nghê Già quay lưng về phía cậu, tiếp tục lấy nước, sau đó bật bếp, đặt nồi lên.
Nhưng giây tiếp theo, bên hông có thêm một bàn tay.
Cô còn chưa phản ứng lại liền cảm giác được có hai mảnh ấm áp gì đó dán lên chỗ vết sẹo ở cổ.
Cô không ngốc, dường như trong nháy mắt đã biết kia là cái gì.
Miệng chó của Trần Kính Sinh.
Cậu lại muốn cắn cô?!
Lửa giận của Nghê Già còn chưa cháy lên, lại bị đổ vào một mớ dầu.
Trần Kính Sinh duỗi đầu lưỡi.
Cậu đang liếm vết thương của cô.
Cả người Nghê Già đã tê rần.
Điên rồi.
Điên rồi điên rồi điên rồi.
Lần đầu tiên, trong đời Nghê Già cảm nhận được cái gì là mềm mại.
Thấy cô sắp ngã, cánh tay phủ bên hông cô mạnh mẽ dùng lực, vững vàng giữ chặt cô.
Toàn thân cô đều dựa vào cậu mới có thể đứng vững.
“Trần Kính Sinh…”
Cô mở miệng kêu cậu một tiếng, mới phát hiện cổ họng mình rất khàn.
Mẹ nó, đây là cái hướng phát triển gì?
Nghê Già hít sâu một hơi, cắn chặt răng: “Cậu cút cho tôi.”
Trần Kính Sinh tiếp tục tỉ mỉ gặm cắn cổ cô.
“Tôi không cút.”
F*ck.
Nghê Già muốn điên rồi: “Trần Kính Sinh, đầu óc cậu hỏng rồi hả?”
Trần Kính Sinh buồn bực mở miệng: “Im miệng.”
Mẹ nó, còn bảo cô im miệng?!
Ngay lúc Nghê Già chuẩn bị chửi ầm lên, tiếng di động đột nhiên vang lên cứu cô.
Cô nhanh chóng lấy ra, không thèm nhìn ai gọi liền nhận máy ngay, điện thoại bên kia là Cố Nam Minh – đang thở hổn hển.
“Nghê Già? Mẹ nó, cô còn chưa tan học hả? Ông đây chờ trước cổng trường đã nửa ngày! Làm tôi nghĩ cô cmn còn trên lớp, hỏi người khác mới biết cô đã đi từ lâu rồi!”
Cố Nam Minh còn chưa nói xong, Nghê Già đã không nghe được, vì trong giây lát, cô cảm giác được Trần Kính Sinh nắm chặt tay mình.
Cậu đứng gần đó, chắc chắn đã nghe ra người bên kia di động là ai.
Nghê Già còn chưa mở miệng, di động bên tai đã bị Trần Kính Sinh lấy đi, ngay sau đó hắn ném thẳng di động của cô ra ngoài.
Lúc này, tuy không vỡ, nhưng di động trực tiếp cúp máy.
Nghê Già nhìn cậu, cậu đã khôi phục trạng thái cũ, vẻ mặt rét lạnh.