Biên tập: Rosa
“Liên quan gì đến cậu?”
Nghê Già nghiêng mặt, giọng nói đột nhiên cao lên, đuôi mắt đảo qua Tống Chương.
Tống Chương ngẩn ra vì sự biến hóa bất thình lình của cô, mãi một hồi mới phản ứng lại, buồn cười nói: “Cô không biết tình cảnh bây giờ của mình là gì sao?”
“Biết rất rõ.” Nghê Già híp mí mắt biến nó thành một đường cong nhỏ: “Cậu ta nhớ thương tôi nhiều năm như vậy, làm sao có thể buông tha tôi?”
Cô có một đôi mắt hồ ly quyến rũ trời sinh, khi cười vừa mềm mại vừa ngọt ngào, khi không cười, ánh mắt vừa sắc sảo vừa thẳng thắn, lúc nhìn người khác, lại lộ ra mấy phần lạnh lùng, xinh đẹp.
Trên người cô, quá nhiều thứ dụ người, mấy nam sinh lớp 11 lần đầu trông thấy cô, vừa quay video vừa nhìn không ngừng.
Sắc mặt của Trần Kính Sinh càng ngày càng kém, cậu bước lên một bước, ngăn lại tầm mắt của bọn họ, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vẻ mặt u ám.
“Cô đột nhiên phát điên cái gì?”
Nghê Già nhếch đôi môi đỏ mọng, cười xuy: “Tôi phát điên? Cậu trông thấy dáng vẻ phát điên của tôi rồi?”
Từ trước đến nay, thái độ của cô khi công kích cậu là giữ im lặng và khiêm nhường, đối mặt đáp trả như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Đáy mắt Trần Kính Sinh sâu thêm, đen đến nỗi nhìn không ra cảm xúc gì.
Nghê Già cũng không yếu thế, cứ quỳ gối dưới đất, ngửa đầu, đón lấy ánh mắt của cậu.
Sau một lúc lâu đối diện nhau, Trần Kính Sinh cúi đầu cười một tiếng.
Vừa thấp vừa nhẹ, nếu không nghe kỹ, sẽ cho rằng là gió thổi qua.
Nhưng lại rõ ràng như vậy.
Tiếng cười nặng nề phát ra từ trong cổ họng, xa lạ, kết cấu từ tính, khiến lỗ tai người nghe ngứa ngáy trong giây lát.
Hắn nói: “Nghê Già, cô không cần phải như vậy.”
Cô còn chưa kịp há miệng, cậu đã lướt qua cô, nhìn thẳng Tiếu Khải Minh, nói: “Mày ‘chơi’ cô ta, tao sẽ tha cho mày.”
Khó hiểu và hoang đường.
Lời này vừa nói ra, những người ở đây đều lơ mơ.
Thậm chí cả Tống Chương cũng không thể tin mà nhìn về phía Trần Kính Sinh.
Cậu ta biết Trần Kính Sinh có vấn đề về tâm lý, mắc trầm cảm rất nghiêm trọng, điều tiết cảm xúc cũng có chướng ngại, nhưng, dù cậu vừa điên vừa ác, cũng chưa từng tới mức độ này.
Cậu đã hoàn toàn mất không chế.
Tiếu Khải Minh trừng mắt: “Mày nói cái gì?”
Đáy mắt Trần Kính Sinh tối đen: “Tao nói, mày ‘chơi’ cô ta, trước mặt tao.”
Nghê Già ngạc nhiên nhìn cậu.
Cô đã biết, cậu thật sự có bệnh.
“Trần Kính Sinh, cậu nghĩ mình đang đóng phim sao?” Cô sửng sốt trước sự vô lý của cậu, ở đây nhiều người như vậy, chỉ có mình cô là nữ, cậu nói như vậy, là công khai sỉ nhục.
“Tôi chưa thấy dáng vẻ phát điên của cô.” Vậy mà cậu lại cười lên, tự trả lời câu hỏi vừa nãy của cô: “Cho tôi xem đi?”
Lửa giận của Nghê Già đốt lên tới não, cô quay đầu, nhìn vẻ mặt không rõ của Tiếu Khải Minh.
Cậu đang nhìn chằm chằm cô.
Camera của mấy cái di động đều nhắm thẳng vào cô.
Trong nháy mắt, trong lòng Nghê Già tràn ngập nỗi tuyệt vọng và sợ hãi không tên.
Cô không ngờ, có một ngày, bản thân cũng sẽ trở thành kẻ làm những chuyện khiến người ta kinh tởm kia.
Đồ điên.
Những kẻ ở đây toàn là đồ điên.
Sau một mảnh yên tĩnh đè nén, Nghê Già khẽ nhếch khóe miệng: “Cậu muốn xem phải không?”
Cô không đợi bất kỳ ai đáp lại, giơ tay kéo cổ áo xuống, động tác không chút do dự, một mảng lớn da thịt lộ trong không khí.
Cô rất gầy, gầy đến nỗi hai đòn xương quai xanh hõm sâu, cũng rất trắng, trắng như bột phấn trong suốt, dường như có thể sáng lên.
Cô kéo dây chun làm mái tóc đen xõa xuống như nước chảy, rơi tán loạn trên vai.
Nghê Già vén lọn tóc che trước trán, xoay người, ngồi lên người Tiếu Khải Minh.
Chẳng qua là, chỉ trong một giây, Tiếu Khải Minh còn chưa kịp phản ứng lại, cô gái trên người đã bị lôi đi.
Trần Kính Sinh mạnh mẽ ném cô lên bàn, áp cả người lên trên, đôi chân dài ở dưới của cô điên cuồng đá loạn, bị đầu gối của cậu húc lên, cô run rẩy, không nhúc nhích nữa.
“Mẹ nó, cậu cút cho tôi!”
Nghê Già hung tợn trừng cậu, nâng cánh tay định tát nhưng Trần Kính Sinh phản ứng cực nhanh, bắt lấy cổ tay cô, trở tay đè lên mặt bàn.
Cô lại giãy dụa, cơ thể cậu cứng như khối sắt, gắt gao ghì chặt cô.
Lúc này, Trần Kính Sinh là sông băng vạn năm ở phía bắc, lạnh thấu xương, mang theo sức mạnh cuộn trào tích lũy qua ngày tháng.
“Tôi không cút.”
Cậu nghiêng mặt, há miệng cắn vào cổ cô.
Cậu không biết mình đã dùng bao nhiêu lực, liên tục liên tục cắn. Cậu rất hận cô, hận cô hủy đi lòng tự trọng của cậu, hận cô biến mất không nói một tiếng, hận cô xát muối lên vết thương của cậu lần nữa.
Nhưng cậu hận bản thân mình hơn.
Chỉ cần cô xuất hiện, mọi sự kiềm chế của cậu đều uổng phí.
Giây phút cảm nhận được hàm răng đâm xuyên qua da, trong mắt Nghê Già đã đầy nước.
Cô nhìn trần nhà, cảm giác đau đớn cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Suy nghĩ của cô bay đi rất xa, bay qua những tháng ngày u ám nhất, bay qua đoạn thời gian sống lang thang đầu đường xó chợ trong những thành phố khác nhau, bay qua thanh xuân oanh oanh liệt liệt rồi dừng ở một ngày nào đó thật lâu của trước đây, lúc đôi mắt cô còn chưa nhiễm trần thế, khen bầu trời thật xanh thật đẹp.
Tầm mắt cuối cùng, cảnh tượng hóa thành bóng dáng của cậu.
Cô thấy, cậu nhếch khóe miệng dính đầy máu lên nói với cô: “Nghê Già, tôi vĩnh viễn không buông tha cho cô.”
Video Trần Kính Sinh bị đánh nhanh chóng bị xóa, mang theo những lời đồn đãi kia, biến mất không còn một mảnh.
Mọi người đều biết chuyện Tiếu Khải Minh bị đánh và Nghê Già bị Trần Kính Sinh bắt đi ở căn tin, Trần Kính Sinh đang trả thù, còn là trả thù trắng trợn, cậu dùng hành động để chặn lại những kẻ thích nhiều chuyện.
Chuyện đó cũng khiến cậu giữ chắc cái danh hiệu “không thể chọc” hơn.
Sự tồn tại của Nghê Già ở khối 12 trở nên khác biệt, từ lúc cô chuyển đến, cái khối này đã không có ngày nào yên ổn.
Trừ Sở Lê, hình như không có nữ sinh nào muốn nói chuyện với cô.
Nhưng dễ thấy, cô đã có một số chỗ khác trước, trên tai đeo một hàng khuyên tai, trên vành tai là một viên kim cương nhỏ, tóc buộc cao, uốn đuôi, bắt đầu trang điểm nhẹ khi đến trường, cô có một căn cơ tốt, chỉ phủ nhẹ một lớp đã làm người ta kinh diễm.
Gương mặt quyến rũ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Khiến nam sinh cùng khối bắt đầu rục rịch.
Sau ngày đó, Nghê Già có mấy ngày không gặp lại Trần Kính Sinh. Tiếu Khải Minh cũng mai danh ẩn tích, núp ở khối 11, không còn xuất đầu lộ diện như trước nữa.
Thoáng một cái đến tối thứ sáu, Cố Nam Minh – người đã gần một tuần không liên lạc – mời cô cùng ăn cơm.
Cô vừa đi ra cổng trường vừa suy nghĩ có đi hay không thì di động bị người ta lấy đi.
Cô không vui ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ khuôn mặt của Tống Chương thì không nói một lời, quay đầu bước đi.
“Này!” Tống Chương bước nhanh đuổi theo, kéo áo đồng phục của cô lại: “Cô đi nhanh vậy làm gì?”
Nghê Già cũng không đẩy ra mà trực tiếp nhấc chân lên đá vào bụng cậu ta.
Tống Chương không phòng bị, phải lui về sau mấy bước mới đứng vững: “Cô ăn phải thuốc súng sao? Tính khí lớn như vậy!”
Nghê Già lạnh mặt: “Tìm tôi làm gì? Chủ của cậu lại phát bệnh muốn tra tấn tôi?”
“Cái gì mà chủ của tôi? Cô không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao?”
“Không thể.” Nghê Già xoay người muốn đi.
“Ôi, ôi!” Tống Chương ở phía sau kêu lên: “Hắn không tra tấn cô được, hắn bị bệnh rồi.”
Nghê Già đầu cũng không quay lại.
“Ngày đó, lúc chúng tôi đi uống rượu có người bỏ thuốc hắn.”
Nghê Già chợt dừng bước, quay đầu, cười mỉa: “Không chết à?”
Tống Chương không muốn để ý đến lời nói lạnh nhạt của cô, nói thẳng: “Chuyện này có thể có liên quan đến Cố Nam Minh.”
Quả nhiên, nhắc Cố Nam Minh, biểu cảm của cô liền xuất hiện một tia do dự.
Tống Chương bình tĩnh nhìn cô, cất lời: “Nếu đêm đó không đưa đến bệnh viện kịp thật sự sẽ chết người, chuyện này lớn hay nhỏ phải xem Cố Nam Minh nói thế nào.”
“Nói thế nào? Tống Chương, cậu không cần khách sáo với tôi.” Nghê Già đi về trước hai bước: “Cậu tìm tôi có chuyện gì, nói thẳng đi.”
Tống Chương sợ run, chớp mắt, Nghê Già thông minh hơn cậu ta nghĩ.
Nhưng chuyện này, cậu ta quả thật không tiện mở miệng.
“Trần Kính Sinh không chịu nằm viện, đòi về nhà, người nhà hắn lại không có ở đó, từ trước đến nay hắn cũng không để bảo mẫu vào phòng…”
Nghê Già lên tiếng cắt ngang: “Tìm tôi hầu hạ hắn?”
Tống Chương im miệng, gật đầu rồi lại lắc đầu, muốn tìm từ dễ nghe một chút.
“Cậu dùng làm gì?”
“Hắn chưa từng nghe lời tôi.” Tống Chương bất đắc dĩ nhún vai: “Suốt ngày không ăn không uống, thuốc cũng không, chỉ ngồi đó hút thuốc.”
Nghê Già: “Vậy hắn có thể nghe lời tôi sao? Cậu cũng biết, hắn ước gì tôi biến mất.”
“Nghê Già, thật ra Trần Kính Sinh…”
Tống Chương đắn đo hồi lâu mới nói: “Tâm lý hắn có chút vấn đề, quan hệ với người nhà vẫn luôn không tốt, hơn nữa, chuyện của cô và Tiếu Khải Minh đã khiến bệnh trầm cảm của hắn nặng hơn.”
Bốn chữ cuối cùng kia, Nghê Già không ngờ đến, cô nhăn mày: “Cái gì?”
“Hắn… để tôi nói thẳng với cô vậy, tâm lý hắn có vấn đề rất lớn, tính khí hiện tại của hắn là từng chút từng chút tạo thành, bây giờ đã biến dạng hoàn toàn.”
Tống Chương nhìn cô: “Trước giờ vẫn luôn phối hợp với bác sĩ, kết quả, từ lúc cô trở về, mọi công sức đều đổ sông đổ bể.”
Chẳng những đổ sông đổ bể mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Cậu ta là người nhìn Trần Kính Sinh im lặng nhiều hơn, mọi cảm xúc của hắn đều dồn lên người cô, chỉ một chút kích thích cũng khiến trời long đất lở.
Thứ tình cảm này, còn mãnh liệt hơn cả hận.
Bên cạnh Nghê Già có rất ít người cực đoan như Trần Kính Sinh, ngay cả khi cuộc sống của cô thật tồi tệ, cô cũng không hoàn toàn tách mình khỏi thế giới bình thường giống hắn.
Cô nghĩ Trần Kính Sinh có vấn đề, nhưng không nghĩ mình chính là nhân tố trực tiếp.
Bởi vì cô từng ở trong thế giới đấm đá và đánh nhau kia, lấy nhiều khi ít là chuyện rất đỗi bình thường.
Cô không kiêng nể gì sắm vai người xấu, lúc giẫm lên lòng tự trọng của người khác chưa bao giờ nghĩ điều này sẽ hủy hoại một người.
Dễ dàng như vậy.
Cô hiểu ý của Tống Chương.
Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông.
Thật lâu sau, cô mới gật đầu: “Tôi có thể giúp cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu điều tra sự việc cho rõ ràng, đừng hất nước bẩn lên người Cố Nam Minh.”
Cô không nghĩ Cố Nam là kẻ dùng loại thủ đoạn hạ cấp này.
Trong lòng Tống Chương đã sớm tính toán, thấy cô đồng ý, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Được.”