Chương 14: Đến đây sự nổi loạn (2)

Tên ngốc ở lại lớp...

Sự tồn tại của "Tên ngốc ở lại lớp" đã là một đặc sản riêng của Học viện Bergen, dù học sinh cũ hay các học sinh mới vào trường đều biết đến biệt hiệu đó. Mọi người đều biết sự thật rằng Theodore Miller đã phải ở lại lớp tận 3 năm liền. Có người nói đây chắc hẵn là năm cuối cùng cậu học, trong khi phần còn lại thì cho rằng cậu sẽ bỏ học.

Không một người nào trong học viện nghĩ Theo có thể tốt nghiệp. Giáo sư Bernard Wheeler, người phụ trách giảng dạy các lớp năm 3, cũng nghĩ như vậy.

'Mình không hiểu tại sao trò này lại bước vào trường lần nữa... Dù trò ấy đã chịu đựng được 4 năm, nhưng trò ấy sẽ phải về lại quê nhà sớm thôi.'

Ông nhìn Theo, người đang chăm chú ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ như tin đồn không thuộc về cậu vậy.

Mối quan hệ giữa 2 người ban đầu cũng không tồi tệ như thế này.

Mặc dù Giáo sư Bernard là một người theo chủ nghĩa thực tế vì ông luôn đánh giá trình độ học sinh thông qua điểm số họ đạt được, Theodore Miller thuộc dòng dõi quý tộc, bất kể địa vị gia tộc đó có suy sụp đến mức nào đi chăng nữa. Có một lý do đặc biệt khiến cho giáo sư Bernard trở thù địch như hiện tại .

Có lẽ cách đây hai năm?

Theo, người đã nhận được lá thư ở lại lớp lần đầu tiên, vẫn đang cố gắng làm việc rất nhiệt tình trong lớp, và giáo sư Bernard vẫn đối xử với cậu như các học sinh khác. Mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi do một chuyện xảy ra trong lớp học giả kim.

-Giáo sư, em xin lỗi, nhưng bài viết mà thầy đã trích dẫn đã bị Hội ma thuật rút lại từ hai năm trước.

-...Gì chứ? Trò nói rằng bài giảng của tôi bị nhầm lẫn?

-Không, đó là Hội ma thuật đã nói vậy.

-Làm sao một người như cậu lại dám nói như thế ?!

Có lẽ đó không phải là một vấn đề lớn. Nếu một học sinh bình thường như công tước hay bá tước đưa ra nhận xét tương tự, ông có thể đã lặng lẽ chấp nhận nó. Tuy nhiên, Theodore là một nam tước đến từ vùng quê và là một học sinh nghèo ở lại lớp một năm. Một người như vậy mà lại dám vạch lỗi bài giảng của Bernard...

Bernard rất tự hào về địa vị và quyền hạn của mình, vì vậy ông đã không thể chịu đựng được bị bôi nhọ như thế.

Kể từ hôm đó, Bernard run rẩy mỗi khi nhìn Theo. Ông đã trải qua nhiều đêm lo lắng về việc làm thế nào để đưa Theo ra khỏi học viện. Tuy nhiên, hành vi của Theodore rất mẫu mực, không thể chê trách cậu ngoại trừ khả năng thực hành của cậu ta. Do đó, Bernard đã đưa ra một cách giải quyết khác.

"Công thức kết hợp mà các trò sẽ học ngày hôm nay là 'Full Moon Bead - Hạt trăng tròn' , phức tạp hơn các trò nghĩ. Nếu các trò mắc lỗi, thì các nguyên liệu quý giá sẽ vỡ vụn ngay. Mặt khác, nếu rót quá nhiều ma lực vào sẽ biến nó thành thuốc độc chứ không phải thuốc. Hiệu quả thuốc rất đáng kinh ngạc, đủ để một người sắp chết hô hấp trở lại."

Bernard tiếp tục viết lên bảng trong khi nhìn Theodore. Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào bảng đen mà không viết gì xuống. Mặc dù vậy, ánh mắt đó vô cùng khó chịu. Ông biết mình không còn đường lui nữa, Bernard liền đánh mất lương tâm và cười âm trầm.

"Vậy thì câu hỏi là... Theodore?"

"Vâng." - Theo trả lời với giọng điệu nghiêm túc.

"Giải thích tại sao 'Full Moon Bead' khó kết hợp. Không phải cậu đã học lớp tôi 3 năm rồi sao?"

Một số học sinh cười khúc khích trước lời chế nhạo. Có một vài học sinh tỏ ra không quan tâm, nhưng cũng không hề che giấu ánh mắt xem trò vui của mình.

Ngày hôm nay vẫn như mọi khi, cùng với những lời chế nhạo tương tự. Chỉ có Theo là người đã thay đổi.

"Mỗi một nguyên liệu của ‘Full Moon Bead' đều có ma lực mạnh mẽ và không thể bị xử lý trừ khi người đó là một pháp sư. Nếu bạn không thể điều khiển tốt lượng ma lực, thì nguyên liệu sẽ bị hỏng. Vì lý do này, ‘Full Moon Bead' rất khó thực hiện."

Dù vậy Bernard vẫn đang cười thầm trước câu trả lời, ông ra hiệu cho các sinh viên khác.

"Đúng rồi, trò biết thật nhiều. Mọi người, vỗ tay!"

Bốp, bốp, bốp, bốp,...

Những tràng pháo tay giả tạo vang lên khắp lớp học. Còn gì nữa không? Theo cũng hơi sợ hãi khi nhìn về phía Bernard.

Bernard chỉ vào bục nơi đặt các nguyên liệu cho ‘Full Moon Bead,' và nói:

"Nhưng ai cũng có thể nói điều đó bằng miệng. Theodore, vui lòng kết hợp một ‘Full Moon Bead'."

"... Ý thầy là?"

"Đúng. Nếu trò đã học ở trường này 5 năm, thì trò nên là người làm mẫu cho các học sinh khác."

Đây là những gì Bernard đã nhắm đến.

Theo tặc lưỡi khi cậu hiểu ý định của Bernard.

Bernard có lẽ đã bị thuyết phục rằng Theo sẽ thất bại với công thức kết hợp này. ‘Full Moon Bead' là loại thuốc khó kết hợp nhất trong lớp năm 3. Một nhiệm vụ khó khăn như vậy thường sẽ không giao cho một pháp sư 2nd Circle như Theo, người thường xuyên thất bại.

Tuy nhiên, Bernard muốn cậu thể hiện sự bất tài của mình trước các học sinh khác và ném cậu ta ra ngoài với lý do lãng phí nguyên liệu đắt tiền. Nếu Theo từ chối, thì cậu sẽ bị chế giễu vì đã phí công học 5 năm ở đây.

Người giáo sư của học viện có một kế hoạch khá tốt.

'Chà, mình cũng có thể dùng đầu của mình để duổi tên này ra mà.'

Tuy nhiên, Theo đã khác rất nhiều so với Theo trước kỳ nghỉ đông.

"Em hiểu."

Theo đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và đi đến bục nơi các nguyên được đặt. Bernard nghĩ rằng ông đã phạm sai lầm khi thấy thái độ tự tin của Theo. Tuy nhiên, logic của một giáo sư đã quyết định phủ nhận trực giác của ông. Ông tin rằng chuyện đó là không thể nào.

Sau một lúc, một ánh sáng rực rỡ tràn ngập trong lớp học.

"Ohhhh...!"

"Đó là ‘Full Moon Bead' !

Chiếc ly mà Theo đang cầm có chứa một loại thuốc lỏng với những hạt nhỏ trong đó. Bernard nhìn cảnh tượng với đôi mắt trống rỗng trước khi cầm lấy cái ly cùng vẻ mặt khó tin. Ông bỏ qua toàn bộ những học sinh khác.

"Đ-Điều này thực nực cười. T-Trò...thế nào mà...?"

Ngay cả khi ông ta kiểm tra nó vài lần, nó rõ ràng là 'Full Moon Bead' hoàn hảo. Không, thậm chí chính Bernard cũng không thể tạo ra một sự kết hợp hoàn hảo như vậy. Là một người từng là pháp sư trước khi trở thành giáo sư, khuôn mặt Bernard Bernard trở nên tái nhợt.

Theo nói thêm vài câu đổ dầu vào lửa:

"Giáo sư, em xin lỗi, nhưng tốt hơn thầy nên thêm một 'cỏ mặt trăng' vào công thức trên bảng đen để tăng thêm hiệu quả cho thuốc."

"...Gì-Gì hả?"

"Công thức em vừa nói đã được xuất bản từ năm ngoái bởi Hội ma thuật."

Tình huống tương tự và cùng một giọng nói hai năm trước. Bernard, người phải đối mặt với ký ức ác mộng kia, gục vào ghế của mình. Sau đó, ông thậm chí không dám nhìn vào Theodore.

Tất cả đều bị thay đổi một ngày sau sự cố này.

Tin tức về việc một tên ngốc nổi tiếng đã thành công trong việc kết hợp ‘Full Moon Bead' lan truyền khắp học viện.

Tất cả các giáo sư, ngoại trừ Vince, đã không tin vào tin đồn, và mỗi người đều chuẩn bị một nhiệm vụ cho Theo. Cụ thể, giáo sư Claude, người dạy sử dụng vòng tròn ma thuật đã chuẩn bị một nhiệm vụ mà ngay cả các giáo sư khác cũng khó thực hiện.

Nhiệm vụ là dung hợp 3 tầng vòng tròn ma thuật . Ngoại trừ lượng ma lực, người thực hiện phải hiểu ý nghĩa và sự lưu thông của vòng tròn ma thuật.

Khoảng thời gian trước kia, Theo đã hiểu được bí mật đó, nhưng cậu vẫn không thể thành công vì cậu không đạt được độ nhạy cảm cần thiết tối thiểu. Tuy nhiên, với cậu hiện tại, nó chỉ ở mức gây cho cậu chút đau đầu.

Theo mỉm cười nhẹ với giáo sư Claude, người đang thầm kinh ngạc.

'Mình đã chán ngấy với việc thiếu hụt độ nhạy cảm... cũng thật không nghĩ rằng sự khác biệt nhỏ này lại là vấn đề lớn như vậy.'

Kết quả của việc 'cho ăn' đều đặn trong suốt kỳ nghỉ đông, kỹ năng Theo đã thăng cấp khoảng bốn hoặc năm lần.

Cậu đã học được hầu hết các phép thuật mà cậu có thể sử dụng và lượng ma lực của cậu cũng đã đạt được một nửa 3rd Circle. Nếu cậu tiếp tục phát triển như thế này, cậu có thể đạt đến 4th Circle trước khi học kỳ đầu tiên kết thúc.

Tuy nhiên, trong khi đó, độ nhạy cảm của cậu ta tăng lên rất ít. Theo như Gluttony, chỉ đạt được khoảng [Độ nhạy Mana +30]? Vẫn thấp hơn con số trung bình.

Mặc dù vậy, các kỹ năng ma thuật của Theo, đã phát triển rất rực rỡ. So với quá khứ, khi cậu gần như không hề có độ nhạy cảm, điều này giống như cơn mưa rào đầu hạ vậy. Hẵn là những người sinh ra với độ nhạy cảm ma thuật cao sẽ cảm thấy như họ đang bay lượn trên bầu trời?"

Theo quay trở lại chỗ ngồi của mình trong khi suy nghĩ về điều này, có rất nhiều cặp mắt dõi theo sau cậu ta.


Những người chứng kiến Theo Thay đổi thường phản ứng theo ba cách.

"Người đó được gọi là tên ngốc? Không đời nào."

"Đúng. Có gì đó sai sai với các giáo sư thì phải?"

"Có lẽ là như vậy. Hoặc cậu ta thực sự là một tên ngốc khi năm ngoái kết thúc."

"Này, nói vậy là có ý gì thế?"

Đầu tiên, có những người đặt câu hỏi về thành tích hiện tại của Theo. Họ không thể hiểu được tại sao một người xuất sắc như vậy lại bị gọi là kẻ ngốc. Thậm chí còn có những thuyết âm mưu rằng cậu ta đã cố tình ở lại học viện.

Rồi lại đến phản ứng lần thứ 2.

"Cậu ta đã học đến 5 năm lận, vì vậy mình nghĩ đây là kết quả của điều đó."

"Này đây có phải là học thuyết 'thiên tài nở muộn' không vậy? Có lẽ các học sinh năm cuối đều thế."

"Mình nghĩ người đứng đầu tốt nghiệp năm nay có lẽ là cậu ta."

Một số người đã chấp nhận sự thật sau khi tận mắt chứng kiến.

Theo là một cậu học sinh đã thành công với ‘Full Moon Bead‘ cùng 'dung hợp 3 tầng vòng tròn ma thuật'. Các học sinh đã theo dõi quá trình từ đầu đến cuối bắt đầu bàn tán công khai về sự xuất sắc của Theodore Miller. Một số học sinh thậm chí đã đến gặp cậu ấy trong giờ giải lao để đặt câu hỏi.

Cuối cùng, đã có loại phản ứng thứ 3.

"Tên thảm hại cố tỏ ra vẻ..."

"Chẳng phải hắn chỉ là tên học sinh năm cuối với chút ít may mắn?"

"Một tên nam tước từ vùng quê nghèo biết vài thứ vặt vãnh."

Bất chấp những tin đồn, vẫn có người bị thuyết phục rằng Theo vẫn là một kẻ thất bại. Cảm giác tự ti cùng phân biệt đối xử của họ trỗi dậy khi họ nhìn chằm chằm vào lưng Theodore với cặp mắt thù địch.

Quy định nghiêm ngặt của học viện khiến việc đánh nhau trở nên gần như vô nghĩa. Nhưng vẫn có người tìm cách lách luật.

"Tiết học tiếp theo có phải là chiến đấu bằng ma pháp?"

"Ừ, còn là tiết học đầu tiên đó..."

vào Năm thứ 3, các học sinh bắt đầu được học cách chiến đấu bằng ma pháp.

Trong tiết học đầu, các trận thách đấu được thực hiện dưới sự giám sát của các giáo sư nhằm xác định cấp độ của học sinh. Phương pháp họ dùng để lách luật, với mục đích cho Theo một trận ra trò, đó là thách đấu.

"Tao sẽ thách đấu nó. Tao muốn nghiền nát sự kiêu hãnh của tên ngốc đó."

"Không được, nói về ma pháp chiến đấu phải để tao!"

"Cả nhà tao còn được nhận giải thưởng về ma thuật đây!"

Mỗi một tên đều nói với giọng điệu tự tin. Bọn chúng muốn đánh bại kẻ ngốc thua cuộc và cho hắn xem ai mới là người giỏi hơn. Cả bọn đều cười khi nghĩ đến điều đó.

...Tất nhiên, bọn này không thể nào tài giỏi như tự bọn chúng nghĩ về bản thân.