Chương 263: Hổ cản đường

Lý Dương hoàn toàn biến mất trong quang mang truyền tống trận. Còn Hàn Đàm lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng như trước. Nguyên những băng tinh vừa mới nổ tung trong tình trạng đặc thù của Hàn Đàm, nay lại từ từ đông lại, hình thành vô số băng tinh trôi nổi trong Hàn Đàm, hoàn toàn bất động, vô tội như một vật chết, cứ như không hề có chút nguy hiểm nào.

Tin rằng nếu có người như Lý Dương tiến vào đó, cũng sẽ sẽ bị đám băng tinh đó nhiệt tình “Hoan nghênh”.

Còn Lý Dương bây giờ ở đâu?

Trong thế giới tuyết trắng khôn cùng, một cơn gió lạnh như cắt rít lên quét qua, hai thanh Đao Phách màu xanh lam bỗng từ hư không xuất hiện trong thế giới này. Giữa hai Đao Phách màu lam sẫm có một cái túi nho nhỏ. Chỉ lát sau trong túi bay ra một tinh thể có hình trái tim.

- Hô hô...

Ma nguyên lực màu đỏ sậm quay cuồng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, từ giữa trái tim, ma nguyên lực không ngừng tích tụ dày đặc, miễn cưỡng có thể thấy lờ mờ xuất hiện một thân ảnh, đồng thời Âm Dương Đao Phách cũng bay vào trong hình người đó. Một lát sau, hình người càng ngày càng rõ ràng hơn.

Sau vài phút, ma nguyên lực dừng lại. Một người xuất hiện trong thế giới tuyết trắng khôn cùng. Ma nguyên lực hình thành chiến y màu đen, cước đạp Chiến Thần Ngõa, chính là hình dáng của Lý Dương.

“Năng lượng thân thể bây giờ chỉ còn là Thiên Ma hậu kỳ thôi, muốn khôi phục đến Ma Tướng hậu kỳ, phỏng chừng cần phải có thêm một thời gian nữa." Lý Dương tự kiểm tra bên trong một chút, thấy rằng lần này bị thương quá nặng, cả thân thể toàn bộ bị hủy diệt. May mắn hắn đem hạch tâm thân thể được giữ trong trái tim, nếu không cũng không có khả năng hình thành nhân thể nhanh như vậy.

Bất quá phương pháp công kích chủ yếu nhất của Lý Dương là Đao Phách, do đó dù năng lượng thân thể có giảm đi thì Lý Dương cũng không quá để tâm.

“Đây là nơi nào?" Lý Dương liếc mắt nhìn quanh, cả thiên địa là một khoảng sương mù dày đặc, mờ mờ ảo ảo không nhìn thấy vật nào rõ ràng, cả thiên địa nổi lơ lửng những điểm trắng nho nhỏ, rất nhiều những điểm trắng li ti, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều bí mật làm Lý Dương khẽ giật mình.

- Ảo trận!

Lý Dương mỉm cười nói nhỏ.

Hắn nhanh như chớp đã đoán ra đây là một ảo trận, Lý Dương hôm nay đã lĩnh ngộ rất nhiều từ Thiên Diễn đệ nhị bí quyển, mặc dù không nhìn thấu ảo trận này rốt cuộc được cấu thành như thế nào, nhưng cũng có thể cảm thụ đây là một đại trận.

Lúc này Lý Dương đang cẩn thận quan sát ảo trận này.

"Ủa? Cái này... Cái này lại là một ảo trận không thấp hơn Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương, thậm chí còn lợi hại hơn, không hiểu ra làm sao nữa? Làm sao có thể có trận pháp lợi hại không thua gì Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương nhỉ?"

Lý Dương nghiên cứu hồi lâu. Kết quả tính toán làm hắn vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng hơi khó tin. Theo như hắn biết, Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương được coi như một trận pháp cực hạn rồi. Làm sao còn có đại trận lợi hại không thua gì Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương chứ?

Lý Dương mặc dù nghĩ không ra, nhưng sự thật lại xuất hiện rành rành trước mắt hắn.

Đất đai của thế giới này là lưu ly. Có một cảm giác mơ hồ, từng đạo quang mang màu xanh từ mặt đất khôn cùng đang lưu chuyển. Đột nhiên, Lý Dương cảm thấy dưới chân chấn động, Thanh Vân dưới chân đột nhiên xuất hiện, Lý Dương liền bay thẳng lên không trung.

- Oanh long long...

Những tiếng nổ ầm ầm vọng ra từ sâu thẳm trong lòng đất, khôn cùng mặt đất đột nhiên rung động kịch liệt, giống như đang động đất, mặt đất đột nhiên xuất hiện một vết nứt thật lớn, một cái lỗ hổng đen ngòm xuất hiện, đồng thời từng đạo khối đất màu lưu ly thật lớn tràn ra, bay vọt lên cao vài trăm thước, rồi rơi ầm ầm xuống đất..

Cả khối đất tiếp tục biến hóa, từng khối đất liên tục bắn ra, khối sau cao hơn khối trước, có đến cả trăm thước. Các khối đất lưu ly phát sinh vô số biến hóa, hết khối lưu ly này lại tới khối khác bốc lên, va chạm vào nhau, như đang so tài với nhau. Thậm chí còn có khối đất lưu ly đụng nhau rồi nhập lại với nhau…

“Ta muốn xem ảo trận này rốt cuộc lợi hại đến đâu!" Lý Dương nổi tính ương ngạnh trẻ con.

Cước đạp Thanh Vân, Lý Dương dùng tốc độ cực hạn nhằm đại một phương hướng bay đi.

Tốc độ Thanh Vân đạt tới cực hạn, nhưng cho dù Lý Dương bay nhanh đến đâu, mặc cho Lý Dương bay bao lâu, cả lưu ly thế giới đều không có gì thay đổi, chỗ nào cũng giống hệt như nhau. Lý Dương bay đến đâu thì mặt đất lưu ly ở nơi đó liền cuộn lên.

Kình phong rít lên như một đạo hắc quang, tốc độ đạt đến cực hạn. Còn mặt đất lưu ly khôn cùng cũng không ngừng cuộn lên những khối đất đá với cùng một tốc độ kinh khủng như vậy.

Một ngày sau.

Lý Dương giảm tốc độ. Nói đến cũng lạ, hắn vừa dừng lại, cả mặt đất cũng không còn tiếp tục vỡ ra nữa, hoàn toàn khôi phục lại yên tĩnh. Lý Dương đáp xuống mặt đất, ngửa đầu nhìn một quả núi lưu ly, trên đó không ngừng phụt ra những khối đất lưu ly, hình thành quả núi lưu ly thật lớn.

Diện tích của quả núi lưu ly này vô cùng to lớn, căn bản không thể tính được. Nếu cưỡi Thanh Vân chắc phải bay hết một ngày mới giáp vòng, điều đó cho thấy diện tích lớn như thế nào.

Còn về độ cao thì sao?

Đứng ở chân núi, những dải đất bên rìa núi lưu ly cao khoảng trăm ngàn thước, còn ở trung tâm khu vực thì phải đến mấy trăm vạn thước, thậm chí còn cao hơn nữa. Nếu so với Phiêu Tuyết Sơn mạch thì chỉ một tòa núi cũng đã cao hơn gấp trăm lần. Nhưng điều này không phải...Là là dễ sợ nhất.

Kinh người nhất là ở trung tâm của Lưu Ly Sơn có một đóa hoa thật lớn.

Trên đỉnh phong lưu ly, ở giữa có một đóa hoa thật lớn, một cánh hoa của đóa hoa này phải dài đến cả trăm vạn thước. Lý Dương biết, đây là ảo trận, tất cả đều là giả, nếu là thật thì đóa hoa ấy quả là kinh người.

- Sư đệ, ra đây xem thử.

Lý Dương phất tay, Jake liền xuất hiện trên mặt đất.

Jake đột nhiên xuất hiện trong lưu ly thế giới, hắn lúc này cũng không hiểu gì cả.

- Trời đất!

Jake nhìn quả núi lưu ly trước mắt, mắt muốn lọt tròng. Hắn không biết đây là ảo trận, còn tưởng là thật, đặc biệt khi thấy thấy đóa hoa quá lớn lại càng mở to hai mắt tỏ vẻ rất kinh ngạc.

- Sư huynh, núi này là núi gì thế? Sao lại cao như vậy được? Trên dãy Hymalaya trên địa cầu phỏng chừng cũng không đến một phần trăm của nó, sao mà cao thế! Thật sự chóng cả mặt, Lưu Ly Sơn này rốt cục cao bao nhiêu? Ít nhất so với diện tích cả địa cầu thì lớn hơn rất nhiều.

Jake nhìn ngắm lưu ly thế giới, có vẻ rất hưng phấn.

- Sư huynh, nơi này là địa phương nào thế, lại có một quả núi lớn như vậy, ta trước nay chưa hề nghe qua, Ma giới lại có một quả núi đất lơn như vậy sao? Hay là chúng ta đã ly khai Ma giới rồi?

Jake nói không ngừng.

Lý Dương lắc đầu cười nói:

- Không rõ lắm, bất quá ta nghĩ đây là một ảo trận thôi. Phong cảnh cũng khá, nếu không tinh thông trận pháp, căn bản không thể nhìn ra những cảnh này khác gì với thế giới thực.

Lý Dương thở dài một hơi, rồi nhìn chung quanh.

Hắn biết ảo trận nhất định phải có biến hóa, không thể luôn luôn giữ trạng thái bất biến. Một khi biến hóa, Lý Dương có thể dựa vào nghiên cứu sự biến hóa đó mà đưa ra phương pháp xuất trận.

- Sư huynh, huynh xem, đẹp không?

Jake nhìn chằm chằm vào đóa hoa thật lớn ở trung ương đỉnh lưu ly, có vẻ rất say sưa. Lý Dương cũng quay đầu nhìn lại, hắn cũng không khỏi ngẩn người.

Chỉ thấy những dải cầu vồng tỏa ra từ các cánh hoa, cả đóa hoa tổng cộng có sáu cánh, giữa hai cánh hoa cạnh nhau có một cầu vồng. Nên nhớ, mỗi một cánh hoa dài tới trăm vạn thước, dải cầu vồng này cũng cực kỳ dài. Đồng thời cầu vồng phát ra hào quang bảy sắc, chiếu sáng cả thế giới lưu ly.

Đóa hoa khổng lồ này dường như là mặt trời của thế giới lưu ly, chiếu sáng muôn nơi với hào quang bảy sắc của nó. Trong nhất thời, tựa như cả thế giới lưu ly đều biến thành bảy sắc lung linh, cực kỳ mỹ lệ.

- Đi, chúng ta lên đó xem.

Lý Dương quay về Jake cười khà khà nói. Nói rồi, dưới chân Thanh Vân trường kiếm đã trở thành một thanh trường kiếm thật lớn, Jake nhảy thót lên Thanh Vân trường kiếm.

- Sư huynh, đi mau, bay lên đó xem.

Hai người đạp Thanh Vân trường kiếm thật lớn, hướng về phía đóa hoa thật lớn ở tít trên cao

- Dừng lại!

Một tiếng hét lớn vang vọng cả lưu ly thế giới, tiếng thét vang vang khắp mọi nơi trên lưu ly thế giới, thanh âm vang dội, thậm chí còn có cảm giác như động đất.

Jake thiếu chút nữa rơi ra khỏi Thanh Vân trường kiếm, may mà Lý Dương phản ứng nhanh, quơ tay nắm được Jake.

- Người nào?

Jake và Lý Dương nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện ai cả. Đang lúc hai người đang nghi hoặc, đột nhiên phát hiện ra một cảnh làm hai người kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ thấy vô số điểm trắng đầy trời cả lưu ly thế giới đột nhiên chuyển động..

Điểm trắng trong vòng một ngàn dặm gần Lý Dương bỗng dưng tụ lại, hình thành một con cọp màu trắng thật lớn, con cọp dài chừng trăm thước, con cọp màu trắng cứ trôi nổi giữa không trung như vậy. Trên người tản ra hàn khí lạnh như băng.

Còn những điểm trắng trong một phương viên hàng vạn dặm cũng tụ lại, hình thành một một con cọp màu trắng còn lớn hơn con lúc nãy, chắc phải lớn tới ngàn thước. Nhưng ngay sau đó, con cọp màu trắng thân thể dài ngàn thước bắt đầu từ từ rút nhỏ, đồng thời màu sắc trên người cũng từ từ biến đổi, thể tích càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nó biến thành một con cọp màu xanh chỉ dài có mười thước.

Đồng thời...

Tất cả những hạt trắng còn lại của cả lưu ly thế giới đều điên cuồng tụ lại, cũng hình thành một con cọp màu trắng thật lớn. Con cọp này có thân thể dài tới hơn mười vạn thước, quả là kinh người.

Nhưng nó cũng bắt đầu thu nhỏ lại, không ngừng thu nhỏ lại, màu sắc hắn cũng biến đổi, cuối cùng con cọp màu trắng kinh khủng nhất biến thành một chỉ có tiểu hổ màu đen dài có một thước.

Trong mắt hắc sắc tiểu hổ lóe ra quang mang trí tuệ, nhìn Lý Dương, ngạo nghễ lãnh khốc nói:

- Ta minh xác nói cho ngươi, đây là lưu ly thế giới, chỉ cần tới được nhụy hoa, trên mặt của đóa hoa, ngươi sẽ có thể quay trở về. Đồng thời, ngươi cũng có thể tìm được một phần thiên địa trân bảo.

Râu mép tiểu hổ hắc sắc này khẽ rung rinh, nói:

- Bất quá… sứ mạng của chúng ta là ngăn chặn bất kỳ ai muốn tiến vào nhụy hoa, chỉ có giết chết cả ba huyền băng hổ chúng ta, thì chúng ta mới có thể không ngăn trở các ngươi. Nếu không ngươi căn bản không thể tiến đến gần nhụy hoa được.

Lý Dương cười khổ.

Jake đứng cạnh cổ động Lý Dương:

- Sư huynh, huynh giết chúng nó đi, chỉ có ba con cọp thôi mà? Giết chúng rất dễ mà, sư huynh, huynh là cường đại nhất.

Lý Dương dở khóc dở cười.

Từ khi nguyên thần của hắn phát sinh biến dị, thần thức hắn cũng rất biến thái, chẳng những có thể dễ dàng phát hiện thực lực của cao thủ Ma Đế hậu kỳ, hơn nữa cho dù là trong đại trận, cũng có thể sử dụng thần thức. Bây giờ hắn đang sử dụng thần thức dò xét ba huyền băng hổ này.

Con huyền băng hổ màu trắng, công lực chỉ vào khoảng Ma Vương tiền kì, Lý Dương còn có thể miễn cưỡng đối phó.

Huyền băng hổ thứ hai màu xanh, công lực khoảng chừng Ma Quân tiền kì, Lý Dương căn bản không hy vọng gì.

Về phần hắc sắc tiểu hổ vừa mới nói chuyện với Lý Dương, công lực đã đạt tới Ma Đế tiền kì. Ma Đế! Còn dám ra tay sao? Căn bản không cần phải thử, Lý Dương ngay cả một chút hy vọng cũng không có.

- Sư đệ, ta nghĩ, chúng ta chạy không thoát đâu.

Lý Dương căn bản mất hết lòng tin.

Hắc sắc tiểu hổ nói:

- Chúng ta ở trên các cánh hoa trông chừng ngươi, chỉ có đánh bại cả ba chúng ta, ngươi mới có hy vọng bay vào trong nhụy hoa. Đương nhiên, ta có thể nói cho ngươi biết, trong nhụy hoa kia có một phần trân bảo tuyệt đối.

- Bất quá phải nói thật chứ công lực ngươi quá thấp, căn bản không có một chút hy vọng nào đâu. Ngươi yếu như vậy, ta còn không có hứng thú bắt ngươi để làm điểm tâm. Phỏng chừng ngay cả tiểu bạch này trông chừng thì ngươi cũng không vượt qua được.

Hắc sắc tiểu hổ có vẻ khinh thường, nói xong, liền mang theo con cọp thứ hai hư không tiêu thất, rồi trong nháy mắt lại xuất hiện trên một cánh hoa của đóa hoa thật lớn.

Đúng vậy, trong nháy mắt xuất hiện.

Liên lạc với việc vừa rồi ba con cọp này do các điểm trắng tụ hợp mà thành, Lý Dương phán đoán ba con cọp này hẳn là người ở tại lưu ly thế giới, nếu không làm sao có thể trong nháy mắt xuất hiện ở đóa hoa được?

“Xem ra phải dựa vào tốc độ của Thanh Vân, tranh thủ bay vào nhụy hoa thật nhanh." Trong lòng Lý Dương cũng bất lực.

“Hừ, mặc kệ ra sao đi nữa thì, trước hết giết con bạch hổ rồi tính tiếp." Lý Dương cưỡi Thanh Vân, hóa thành một đạo hắc mang, mang theo Jake bay tới trên một cánh hoa.

Cánh hoa dài trăm vạn thước, tự nhiên rộng lớn khôn cùng, ba con cọp cùng với Lý Dương bọn người đứng ở trên cánh hoa, căn bản không có ảnh hưởng gì.

Đứng trên cánh hoa, Lý Dương có thể thấy nhụy hoa ở trung ương sáu cánh hoa. Nhụy hoa không lớn, chỉ dài có mấy trăm thước, nhưng lại phát ra một đạo quang mang màu đỏ cùng với một đạo quang mang màu trắng, lưỡng đạo quang mang quấn lấy nhau.

“Linh khí dày đặc quá." Thần thức Lý Dương phát hiện, trong nhụy hoa có linh khí cực kỳ đậm đặc.

- Gừm... chịu chết đi?

Con cọp màu trắng dài trăm thước đột nhiên rống to một tiếng, hóa thành một đạo quang mang màu trắng, bay thẳng đến Lý Dương chồm xuống.

- Sư huynh cố gắng lên, sư huynh tất thắng.

Jake hò hét nhảy nhót.

Lý Dương đứng yên không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn đạo quang mang màu trắng vọt tới, đợi con hổ khổng lồ đến rõ gần, Lý Dương đột nhiên động thân.

Xuyên Vân Toa Vụ!

Cơ hồ trong nháy mắt, Lý Dương như một trận gió mát, dễ dàng bay lên phía trên bạch hổ, đồng thời một đạo Đao Phách màu lam thẫm vọt ra.

Phá Sơn Liệt Không!

- Đi tìm chết!

Lý Dương quát lạnh một tiếng.

Chốc lát, Đao Phách rung động không ngừng, rồi xuất hiện từng đạo hoa văn màu trắng. Đao Phách trong nháy mắt xé rách da thịt bạch hổ, trực tiếp oanh nát trái tim của nó. Bị bắn nát trái tim, thi thể khổng lồ của bạch hổ liền bị nổ tung thành từng mảnh, hóa thành vô số điểm trắng, lại trở về với lưu ly thế giới.

- Tốt, bất quá tiểu bạch là người yếu nhất, tiểu thanh, ngươi lên đi.

Hắc sắc tiểu hổ lạnh lùng nói. Phía sau hắn một huyền băng hổ màu xanh dài mười thước chồm ra, hóa thành một tia chớp màu xanh, bắn tới bên người Lý Dương.

- Ngươi, tự sát đi.

Huyền băng hổ màu xanh ngạo nghễ nói với Lý Dương.