Tu chân giả là những không dể động tình, nhưng một khi đã động thì khắc cốt ghi tâm.
“Giáo Hội!” Lúc này Trần Kiếm Phong giống hệt một sát thần băng lãnh, từ người hắn bạo phát một cỗ sát ý ngập trời, phá không mà xuất, bầu trời vừa mới khôi phục được sự yên lặng nay lại bắt đầu chấn động.
Sát!
Kiếm tiên vốn là sát tiên, dĩ kiếm nhập đạo, dĩ sát nhập đạo, cho nên sát ý vốn đã có sẵn nay càng trở nên đáng sợ.
Trần Kiếm Phong có thể trở thành chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái, tất có chỗ hơn người, không chỉ ngoại nhân không biết hắn kinh khủng cỡ nào, mà ngay cả Kim Thiền trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái cũng không biết rõ thực lực của Trần Kiếm Phong. Bình thường tính tình của hắn rất tốt, cho dù thế nào thì hắn cũng rất vui vẻ, nhưng một người càng khó tức giận. một khi tức giận thì càng thêm kinh khủng.
Nếu hắn thực sự tức giận, có lẽ Giáo Hội sẽ gặp tai nạn…
Trần Kiếm Phong nhìn hai người con trước mắt, cố gắng khống chế tâm tình ngăn chặn sự bi thương trong lòng, quay sang nói với Jake và Lyly: “Các con từ nay theo phụ thân, có ta đây không ai có quyền khi dễ các con, Giáo Hội dám đối xử với các con như vậy phụ thân sẽ cho bọn họ biết cái gì là hối hận!”
Trần Kiếm Phong tuy thanh âm rất bình thản, nhưng Lý Dương lại thấy rất lạnh lẽo.
Một chưởng môn của một siêu cấp đại phái của Côn Lôn tiên cảnh, một người có thể ung dung độ kiếp thành công, một tu kiếm giả, người sở hữu tiên kiếm “ Thanh Hồng “, một đệ nhất siêu cấp cao thủ của Thục Sơn kiếm phái. Nhân vật như vậy mà đối phó với Giáo Hội, phỏng chừng…
“Phụ thân !”
Jake và Lyly lao vào người Trần Kiếm Phong.
Trần Kiếm Phong vội ôm chặt lấy hai con của mình, nhớ lại quá khứ khi còn cùng Ái Lệ Toa sống trong hạnhh phúc, Ái Lệ Toa đã sinh cho ông hai đứa con, nhưng bây giờ tất cả hạnh phúc đều đã tiêu tán.
Ôm hai đứa con trong lòng,Trần Kiếm Phong lúc này mới cảm thấy mối quan hệ của huyết nhục tương liên, Trần Kiếm Phong thậm chí chỉ cần liếc mắt cũng thấy được Lyly cùng Jake có những nét giống mình mười năm trước, đúng là con của mình.
Đột nhiên lúc này Trần Kiếm Phong nhớ ra mình vừa nhận lệnh của tiên giới, bây giờ trong lòng hắn quả thật rối bời.
Hắn lúc này chỉ muốn tự mình đi báo thù cho người yêu nhưng là tiên giới đã có lệnh, hắn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của lệnh này.
“Vị này cũng là đệ tử Tinh Cực tông phải không?” Trần Kiếm Phong nhìn Lý Dương, tại đây hắn cũng không nhận ra Lý Dương.
Jake liền nói: “Phụ thân, đó là Lý Dương đại ca sư huynh của con và tỷ tỷ, năm đó nếu không phải sư huynh ra tay cứu giúp thì con và tỷ tỷ đã chết dưới tay Giáo Hội rồi”.
Trần Kiếm Phong liền hướng về phía Lý Dương nói: “Đa tạ Lý Dương tiểu huynh đệ, Trần Kiếm Phong ta hôm nay cũng chỉ còn có hai đứa con này là người thân, Ái Lệ Toa đã mất. Nếu hai đứa con này cũng…” Trần Kiếm Phong run lên, quả thật trong lòng hắn không dám nghĩ tiếp.
Nghĩ vậy, trong lòng Trần Kiếm Phong càng cảm kích Lý Dương.
“Chúng ta hãy trở về Thục Sơn phái trước đã, ta cũng còn nhiều chuyện muốn nói với các con!” Trần Kiếm Phong lúc này đang nóng lòng muốn biết Lyly và Jake tại sao nhiều năm rồi mà vẫn không đến đây được.
Lý Dương cùng mọi người gật đầu rồi lập tức phá không bay đi. Lần này, Lyly và Jake được Trần Kiếm Phong đưa đi.
Tại phòng khách.
“Lý Dương sư điệt, năm đó ngươi làm thế nào mà cứu được Trần Vũ và Trần Lỵ, có lí do gì chăng?” Tế Trường Phong lúc này mặt mày vui vẻ. Bây giờ đã xác định thân phận của Lyly và Jake, là con của Thục Sơn chưởng môn, sư điệt của mình là ân nhân cứu mạng, đối với mối quan hệ giữa Tinh Cực tông và Thục Sơn phái bây giờ lại càng thêm tốt đẹp.
“Năm đó, ta thậm chí còn chưa đạt tới Kim Đan cảnh giới, Trần Vũ và Trần Lỵ càng yếu nhược hơn, Trần Lỵ lúc đó mới phát hiện ra năng lực của mình nhưng ngay cả một tiên thiên cao thủ cũng không bằng, còn Trần Vũ thì lại chẳng khác gì thường nhân, bọn họ bị Giáo Hội đuổi giết vừa vặn gặp ta nên ta ra tay cứu họ, lúc đó cũng đâu có ngờ bọn họ lại là con của Trần chưởng môn?” Lý Dương đích xác có chút cảm thán, lúc cứu Lyly và Jake cũng là vì quan hệ với Điền Cương mà thôi.
“Thiện hữu thiện báo!” Tế Trường Phong cười ha hả.
Trong phòng Trần Kiếm Phong.
“Con và đệ đệ bị phát hiện, họ liền truy sát, vì mẹ muốn cứu chúng con nên đã cùng người của giáo đình động thủ nhưng giáo đình người đông thế mạnh mẹ không chống cự được nên bị giết, chỉ còn con với đệ đệ không ngừng chạy trốn, không ngừng khóc…” Lyly nhớ lại sự việc bi thảm của năm đó.
Trần Kiếm Phong tâm thần kích động.
Hắn hận lúc đó không thể xuất hiện, người yêu cùng con của mình gặp nguy hiểm, hắn lại có thể ung dung tu luyện, có thể tại môn phái dương uy chưởng môn sao!
“Mặc dù mẹ đã ngăn họ được một lúc nhưng sau đó con và đệ đệ lúc đó thật sự là quá yếu, chạy không lâu đã bị Giáo Hội đuổi kịp, sau đó thì Điền Cương đã ra tay cứu chúng con!” Lyly khi nhắc tới Điền Cương khuôn mặt có chút ửng hồng.
Jake vội nói xen vào: “Phụ thân, Điền Cương là huynh đệ của sư huynh Lý Dương bây giờ là tỷ phu của con!”
Trần Kiếm Phong vừa nghe tới đó đang định nói gì thì Lyly nói tiếp: “Cũng không có tác dụng, Điền Cương tuy mạnh hơn bọn con nhưng người của Giáo Hội còn lợi hại hơn hắn, lúc đó ba người bọn con vốn tưởng là sẽ bị giết chết, khi đó con đã suy nghĩ phụ thân người đang ở đâu, mẹ đã chết tại sao phụ thân lại không xuất hiện, rốt cục người đang ở nơi nào?”
Nói đến đây Lyly nước mắt tuôn trào.
Lúc này Trần Kiếm Phong vô cùng thống khổ, đặc biệt là khi Lyly trách “Phụ thân đang ở nơi nào” càng làm cho tim hắn như bị muôn vàn mũi kim châm vào.
“Xin lỗi, xin lỗi, là ta có lỗi với hai con, cho ta xin lỗi hai con!”
Trần Kiếm Phong hai mắt đã hồng lên như muốn khóc.
“May mắn là vào thời khắc đó Lý Dương sư huynh xuất hiện, hắn chỉ dùng một chiêu là hai gã người của Giáo Hội đã bị giết chết!” Lyly thở dài một tiếng rồi nói.
Lyly và Trần Kiếm Phong không ngừng nói chuyện, Jake thì ở một bên để bổ sung các tình tiết, hai người kể đến lúc tới ở tại biệt thự của Lý Dương, nói tới Tuyết Lan tập đoàn, rồi nói tới Cực Thoái đạo quán. Cuối cùng là nói tới hôn lễ của Lyly và Điền Cương.
Không khí gia đình cuối cùng đã trở lại, trên mặt phụ tử bọn họ lại nở nụ cười tươi.
“Ha ha, Lyly con đã kết hôn rồi sao, không sai đúng là không sai, lúc nào đó ta cũng muốn gặp tiểu tử đó xem hắn có bản lĩnh gì mà lại trở thành con rể của ta” Trần Kiếm Phong cười ha hả, lúc này ông ta vô cùng cao hứng.
Trải qua nửa canh giờ nói chuyện, Trần Kiếm Phong cũng gần như đã hiểu được cuộc sống của hai con của mình.
Hắn biết, huyết thống lang nhân căn bản là do mẹ truyền sang con, bất quá tới bây giờ hai con của hắn chưa hề có dấu hiệu thức tỉnh của lang nhân, chỉ có con gái hắn mới có chút thức tỉnh. Lang nhân vốn được coi là một bộ tộc của Ma giới.
Trần Kiếm Phong đã gặp qua một ít lang nhân cao thủ, biết rằng bọn họ có hắc ám tính chất , năng lượng tu luyện là ma sát lực, chủng loài của lang nhân là một chủng tộc mạnh mẽ có phần trội hơn các chủng tộc khác.
Ttrần Kiếm Phong với tu ma giả kì thật cũng không có sự kì thị lắm, vì dù sao người yêu của hắn cũng là thuộc tu ma tộc.
“Thục Sơn, người ra mời hai vị đạo hữu Tinh Cực tông vào đây!” Trần Kiếm Phong quay về phía cửa ngoài ra lệnh cho đệ tử.
“Vâng! Sư tôn!”
Sau một tuần trà.
Lý Dương cùng Tế Trường Phong đến nơi ở của Trần Kiếm Phong.
“Mời ngồi!”
Trần Kiếm Phong nhìn Lý Dương với ánh mắt cực kì ấm áp.
Trần Kiếm Phong xem như cũng đã hiểu được lí do vì sao hai con của mình lại cùng với nam nhân này ở cùng một chỗ, trước mắt nam nhân này đã cứu hai con của mình, hơn nữa hôn nhân của con gái mình cũng có quan hệ đối với hắn, hai con của mình đã nương tựa nhiều vào người trẻ tuổi này.
“Lý Dương, ngươi đối với con của ta vô cùng tốt ta có thể thấy được, nếu ngày đó không phải là nhờ ngươi cứu bọn chúng, người làm cha như ta sẽ ân hận cả đời. Trần Kiếm Phong ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, bất kể là như thế nào nhưng lúc này khó có thể thể hiện được sự cảm kích của ta với cậu, Lý Dương lúc này ngươi muốn cái gì Trần Kiếm Phong ta tốt xấu gì cũng là Chưởng môn nhân của Thục Sơn kiếm phái dù ngươi có yêu cầu gì ta tin tưởng nhất định có thể giúp được ngươi!”
Trần Kiếm Phong lúc này đối với Lý Dương vô cùng cảm kích chỉ muốn có thể báo ân hăn mà thôi.
Người tu chân vốn không thích nợ ân tình mà không báo, đây cũng là đạo lý đơn giản nhất của con người, đặc biệt tu vi càng cao nếu không báo được ân tình sẽ khiến tâm cảnh bất an làm cho việc tu luyện càng thêm khó khăn.
Chỉ là Lý Dương đối với Trần Kiếm Phong có một ân tình quá sâu, cứu con của hắn lại chiếu cố bọn họ trong suốt thời gian dài, hơn nửa bây giờ đối với con hắn thì Lý Dương đã trở nên thân thiết như ruột thịt.
“Lyly và Jake đã ở cùng ta khá lâu, trong thời gian đó họ cũng đã giúp ta nhiều, với ta họ như là những người thân của ta vậy. Chiểu cố bọn họ cũng là việc cần phải làm của huynh trưởng đối với em của mình thôi, Trần chưởng môn ngài không nên quá để ý như thế” Lý Dương căn bản không mong đợi một phần thưởng nào dành cho hắn nên những lời hắn nói cũng là thật tâm.
Nhìn Jake hoạt bát lớn lên, lại nhìn Lyly trở thành thục nữ rồi lại kết hôn với tiểu đệ Điền Cương của mình, trong lòng Lý Dương vốn đã xem bọn họ là người thân của mình, đối với bọn họ Lý Dương thật sự địa vị cũng gần như là một ca ca ruột thịt, một người luôn lo lắng chăm sóc cho họ như cha mẹ vậy.
Huống chi bảo bối của Lý Dương muốn không có ở nơi đây?
Trừ phi tiên kiếm “ Thanh Hồng “, nhưng tiên kiếm “ Thanh Hồng “ quả thực có môt lai lịch quá lớn, dù Trần Kiếm Phong có châp nhận thì các vị trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái cũng nhất quyết không đồng ý.
Đã như vậy thì cũng không nên tham lam làm gì, chỉ cần chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái cảm cái ân tình của mình sau này còn có chỗ hữu dụng hơn nhiều.
Trần Kiếm Phong nhìu mày suy nghĩ, hắn vốn muốn báo ân mà không biết làm như thế nào, ngày nay trong lòng hắn con của hắn có địa vị cao nhất, đặc biệt là khi Ái Lệ Toa đã mất lại càng khiến cho hắn cảm thấy muốn bù đắp cho hai con của mình.
““ Thanh Hồng “? Xem chừng mấy vị trưởng lão sẽ không đáp ứng, hơn nữa tiên kiếm “ Thanh Hồng “ quả là có ý nghĩa rất lớn với ta!” Trần Kiếm Phong trong lòng đang suy nghĩ xem nên lấy gì để tặng Lý Dương.
Bỗng nhiên hai mắt Trần Kiếm Phong sáng ngời lên, hắn đã nghĩ ra một thứ.
“Các vị chờ ta một chút!”
Trần Kiếm Phong thân hình chợt lóe lên rồi biến mất vào phòng trong.
Một lúc sau Trần Kiếm Phong trở ra tay mang theo một hộp ngọc vào trong phòng.
Trần Kiếm Phong vừa cười vừa mở hộp ngọc ra, trong đó có một viên ngọc châu đang phát ra quầng sáng màu đen, phảng phất giống một viên dạ minh châu, nhưng so với dạ minh châu còn hấp dẫn hơn nhiều, điều đáng nói là dạ minh châu không có khả năng phát ra ánh sáng.
“Đây là mấy ngàn năm trước, tiên ma đại chiến để tranh đoạt quyền khống chế địa cầu, khi chiến trận qua đi, tổ tiên của Thục Sơn kiếm phái ta đã phát hiện ra linh châu này, cho đến nay công năng của linh châu này vẫn chưa được phát hiện ra, nhưng nếu có nó thì tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp đôi.
Khi Trần Kiếm Phong nói ra, thì cả Tế Trường Phong và Lý Dương đều cảm thấy kinh ngạc.
Tu luyện tăng gấp bội.
Nói cách khác, nếu tu luyện mất ba trăm năm mới có thể phi thăng thì khi sử dụng linh châu này chỉ còn mất một trăm năm mươi năm là có thể phi thăng.
“Mau nhận lấy, Lý Dương, nhận lấy đi, đó chính là “ Hắc Diệm Linh Châu “, nguyên lai là do đại chiến khiến nó lạc tới Thục Sơn kiếm phái, Lý Dương mau mau nhận lấy nó!” Thanh âm củaHạng Vũ không ngừng vang lên trong đầu Lý Dương.
Lý Dương cùng không nóng nảy, nếu đã dùng để trả ơn mình thì việc gì phải gấp rút?
“Bá Vương, “ Hắc Diệm Linh Châu “ này rốt cục là cái gì vậy?” Lý Dương hỏi lại.
Hạng Vũ bình phục lại tâm tình, chậm rãi nói với Lý Dương “ Hắc Diệm Linh Châu” hừ, bọn tu tiên giả này thì làm sao biết “ Hắc Diệm Linh Châu “ có hiệu quả gì? Ta chỉ có thể nói nếu dùng “ Hắc Diệm Linh Châu “ để tu ma thì tốc độ được tăng cao gấp mười lần, đó cũng mới chỉ là một tính năng của nó thôi.
Lý Dương ngây người ra!
Gấp mười lần!
Người tu tiên sử dụng bất quá tốc độ cũng chỉ đạt tới hai lần mà thôi, nhưng nếu để tu ma giả sử dụng tốc độ tu luyện lại tăng cao tới mười lần, hiển nhiên “ Hắc Diệm Linh Châu “ này đúng là một đại bảo bối.
Hơn nữa đó chỉ mới là một công năng của nó thôi.
“Bá Vương, vừa rồi theo như ngài nói khi Ma giới và Tiên giới vì tranh đoạt quyền không chế địa cầu mà diễn ra đại chiến, có đúng là như thế không, vậy ngươi có tham gia trận chiến đó không?” Lý Dương đột nhiên hỏi lại.
Hạng Vũ cảm thán nói: “Đúng vậy, đích xác là có trận chiến đó, Ma giới thủ lĩnh lúc đó là bổn Bá Vương đáng tiếc lúc đó tiên giới dĩ nhiên cũng sử dụng…” Nói đến đây Hạng Vũ bỗng dừng lại, “Tiểu tử ngươi hỏi chuyện này làm gì, đừng hỏi nhiều mau mau nhận lấy “ Hắc Diệm Linh Châu “, sau này ngươi sẽ biết, “ Hắc Diệm Linh Châu “ đối với người tu tiên tác dụng không có lớn lắm nhưng đối với tu ma giả thì thực sự là chí bảo”.
Lý Dương đã biết điều đó bởi ngay cả Hạng Vũ cũng để ý tới nó như thế thì nó chắc chắn là bảo bối, sao có thể là bảo bối tầm thường được?
““ Hắc Diệm Linh Châu “ và tiên kiếm “ Thanh Hồng “ so với nhau thì cái nào trân quý hơn?” Lý Dương hỏi lại.
“Đương nhiên là “ Hắc Diệm Linh Châu “ rồi, tiên kiếm “ Thanh Hồng “ đúng là tiên khí nhưng lại chỉ là hạ phẩm tiên khí còn “ Hắc Diệm Linh Châu “ này là trung phẩm ma khí, tại Ma giới ngay cả một Ma vương cũng không chắc là có được một trung phẩm ma khí đâu!”
Lời vừa nói ra khiến Lý Dương trong lòng càng thêm kích động.
Đúng là nhặt được bảo vật rồi!
“Lý Dương tiểu huynh đệ sao lại ngẩn người ra như vậy, có chuyện gì chăng? Bổn chưởng môn tặng ngươi linh châu chẳng lẽ ngươi lại không nhận?” Trần Kiếm Phong cố ý tức giận nói.
Lý Dương lúc này chợt giật mình nói: “Không, không phải vậy, ta nhận ta nhận!” Lý Dương liền cầm lấy hộp ngọc đồng thời cũng là nhận luôn “ Hắc Diệm Linh Châu “.
Báo lỗi trong các bản dịch Thốn Mang: http://4vn/forum/showthread.php?t=26789
Mời mọi người tham gia dịch Thốn Mang: http://4vn/forum/showthread.php?p=146029#post146029