Liễu thị đương nhiên là biết tại sao Kỷ Duy thở dài, nhưng bà ấy cũng không hỏi cái gì và giả vờ như không biết.
Mấy ngày nay tâm trạng của bà ấy rất tốt, mới sáng sớm đã cực kỳ phấn khích mà kéo Kỷ Đào đến thôn Hạ Ngư. Bây giờ đã sắp sang năm mới rồi, hôm nay là ngày mười lăm tháng mười hai và cũng là ngày Viên Tử Uyên đưa sính lễ đến.
Liễu gia là một trong những gia đình giàu có nhất ở thôn Hạ Ngư. Bởi vậy mà đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng Kỷ Duy chưa bao giờ phải giúp đỡ Liễu gia, và Liễu gia cũng không thường xuyên lui tới, cho nên mối quan hệ giữa hai bên khá lạnh nhạt.
Lúc Kỷ Đào và Liễu thị đến, trong sân cực kỳ náo nhiệt. Có rất nhiều người mà Kỷ Đào không biết, họ có lẽ là họ hàng của hai cữu mẫu.
Khi đại cữu mẫu nhìn thấy Kỷ Đào, bà ấy liền khen ngợi cô một hồi, sau đó bảo cô đến phòng của Liễu Hương Hương. Kỷ Đào cũng không từ chối. Nếu để cho cô làm việc gì đó thì cô sẽ làm không được tốt lắm và Liễu thị cũng sẽ không đồng ý.
Trong căn phòng, Liễu Hương Hương ngồi ở trên giường, khuôn mặt trang điểm nhẹ, trên đầu có cài một cây trâm bạc, mặc bộ quần áo màu hồng và có chút dịu dàng hơn so với ngày thường. Nhìn thấy Kỷ Đào bước vào, nàng ta rất vui vẻ: “Đào nhi, muội đã đến rồi.
Nàng ta vừa nói vừa tiến lên chào đón: “Ta cứ nghĩ rằng muội sẽ không đến.”
Kỷ Đào cười nói: “Hôm nay ngày vui của tỷ, làm sao muội có thể không tới chứ.”
Liễu Hương Hương đỏ mặt và ngoài miệng vẫn nói tiếp: “Nhưng muội rất bận rộn.”
Kỷ Đào đi tới bên bàn rồi ngồi xuống, khi đang định nói chuyện thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vang lên. Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Liễu Hương Hương đi ra mở cửa và dẫn hai cô nương đi vào. Nhìn thấy Liễu Hương Hương, bọn họ đều rất vui vẻ.
“Biểu tỷ, quần áo của tỷ thật là xinh đẹp.” Một người trong số họ mặc quần áo bằng vải mịn màu xanh lên tiếng khen ngợi khiến nụ cười trên mặt của Liễu Hương Hương càng tươi hơn.
“Hôm nay là ngày vui của biểu tỷ cho nên đương nhiên phải đẹp hơn rồi.” Một cô nương khác mặc quần áo hơi cũ cũng cười nói, nhưng trong lời nói lại có chút mỉa mai.
Liễu Hương Hương không tính toán với bọn họ, nàng ta quay lại nhìn về phía Kỷ Đào và cười nói: “Đào nhi, đây là hai biểu muội của nhà cữu cữu của ta, tên là Hà Hoa và Liên Hoa.”
Kỷ Đào có nghe nói đến hai người này, họ cũng là điệt nữ* của nương gia của đại cữu mẫu Tiền thị. Kỷ Đào mỉm cười gật đầu: “Hai vị biểu tỷ tốt.”
*cháu gái
Cô nương mặc quần áo vải xanh là Hà Hoa tới gần Kỷ Đào, cười nói: “Muội chính là Đào nhi biểu muội ư?”
Kỷ Đào mỉm cười gật đầu.
“Đào nhi muội muội, chúng ta đã nghe nói đến muội từ lâu rồi, nghe nói muội còn học y thuật trong khi muội còn nhỏ hơn cả chúng ta. Muội thật là lợi hại.” Hà Hoa khen ngợi, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Liên Hoa hơi bĩu môi, nhìn xung quanh một chút rồi cười đề nghị: “Hương Hương, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo trước đi.”
Liễu Hương Hương suy nghĩ một chút rồi gật đầu
Kỷ Đào đương nhiên cũng phải đi cùng. Mấy người vừa ra khỏi cửa thì Hà Hoa liền nhìn thấy có một người đứng ở cách đó không xa. Nàng ta cười nói: “Đại ca, Hương Hương ở chỗ này.”
Kỷ Đào nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi có làn da ngăm đen, lông mày rậm và đôi mắt to đang cười chạy tới. Hắn ta mặc một bộ quần áo ngắn màu xanh đậm, nhìn có vẻ tràn đầy sức sống: “Hương Hương biểu muội tốt.”
“Tiến biểu ca tốt.” Liễu Hương Hương cười nói, sau đó nàng ta kéo tay Kỷ Đào và cười nói: “Đây là Đào nhi muội muội, huynh còn nhớ không?”
Kỷ Đào mỉm cười chào hỏi, và gọi giống như Liễu Hương Hương: “Tiến biểu ca tốt.”
Tiền Tiến dường như có chút xấu hổ, hắn ta cúi đầu, nước da có vẻ đậm hơn mấy phần: “Đào … Đào nhi muội muội tốt.”
Thấy Tiền Tiến ngại ngùng, Kỷ Đào hơi kinh ngạc. Hắn ta đang ngại ngùng sao?
“Mặc dù chúng ta là họ hàng nhưng mấy năm nay rất ít giao lưu với nhau. Đào nhi muội muội, mấy ngày nữa ta và muội muội sẽ đến thôn Đào Nguyên tìm muội chơi. Muội đừng chê chúng ta phiền phức nhé.” Hà Hoa bắt chuyện và cười nói.
Kỷ Đào không để ý lắm, cô gật đầu nói: “Đương nhiên sẽ không. Ngày thường muội chỉ học y rồi lên núi hái thuốc, cho nên rất mong các tỷ tới chơi.”
Tiền Tiến đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Ta đi giúp đỡ mọi người.”
Nói xong, hắn ta liền quay người bỏ chạy. Hà Hoa muốn gọi lại thì cũng đã muộn rồi.
Vào khoảng giữa trưa, Viên Tử Uyên dẫn theo một đám người đi vào cùng với mấy đồ sính lễ. Viên Tử Uyên có dáng vẻ thư sinh chính trực, sắc mặt ôn hòa, nở nụ cười nhẹ, làn da trắng nõn, động tác nhã nhặn lịch sự, khiến cho rất nhiều đại cô nương và tiểu tức phụ đều đỏ mặt khi nhìn hắn ta.
Kỷ Đào đưa mắt nhìn sính lễ thì thấy thật sự là không có gì đặc sắc, thậm chí còn đơn giản và ít hơn một chút so với những nhà khác. Ví dụ như đồ ngọt có bốn màu thì nên có tám đĩa, nhưng ở đây chỉ có bốn đĩa nhỏ và số lượng không có nhiều lắm. May mắn là ở bên trong có một tấm vải tơ lụa đỏ thẫm khá quý hiếm.
Đứng tại chỗ, sắc mặt của Tiền thị không được đẹp cho lắm, khi nhìn thấy tơ lụa thì mới tốt hơn một chút.
Liễu Mãn và Liễu Hà thị mỉm cười, rõ ràng là rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cuộc hôn nhân này cũng đã được định đoạt rồi.
Sau khi Liễu thị và Kỷ Đào ăn xong, hai người chuẩn bị về nhà. Tiền thị tiễn bọn họ ra cửa với một nụ cười thật tươi: “Hôm nay cảm ơn hai người đã đến giúp đỡ.”
Liễu thị vội vàng khiêm tốn nói vài câu.
Tiền thị lại cảm ơn lần nữa: “Không, đây chính là tình cảm giữa chúng ta, ta sẽ luôn ghi nhớ.”
Sau đó bà ấy cao giọng nói: “A Tiến, hãy đưa a di* của con trở về nhé.”
*dì
Tiền Tiến không biết từ đâu đi ra, nói với vẻ mặt tươi cười: “A di, con đưa hai người trở về nhé.”
Liễu thị nhìn hắn ta từ trên xuống dưới một chút rồi cười nói: “A Tiến đúng không? Đã làm phiền con rồi.”