Chương 26: Thôn Hoa Khó Gả (Edit)

“Nương đã về rồi sao? Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có khỏe không ạ?” Kỷ Đào thuận miệng hỏi.

“Bọn họ đều khoẻ và nha đầu Hương Hương kia sắp kết hôn rồi.” Liễu thị cười nói, rõ ràng là tâm trạng bà ấy đang rất tốt.

Kỷ Đào có chút tò mò, Liễu Hương Hương là một người khá tốt nên Kỷ Đào rất thích nàng ta, vì vậy cô liền hỏi: “Gả cho ai vậy ạ?”

Nói đến điều này, Liễu thị càng vui vẻ hơn, bà ấy cười nói: “Là Viên tú tài ở thôn Hạ Ngư. Con có biết hắn ta không?”

Kỷ Đào đương nhiên là biết Viên tú tài. Nhà hắn ta có ba huynh đệ và Viên tú tài là người nhỏ tuổi nhất, tên là Viên Tử Uyên. Vì để hắn ta được đọc sách nên cả nhà gần như là táng gia bại sản. Viên Tử Uyên cũng cố gắng phấn đấu, thông qua bài kiểm tra đầu tiên và trở thành học sinh. Mặc dù thi trượt kỳ thi Phủ nhưng hắn ta đã thi lại lần nữa và thuận lợi thi đỗ tú tài.

Không những vậy, hắn ta là một trong những ứng cử viên xuất sắc ở trong thôn, chỉ là quá nghèo, nghe nói thức ăn mà nhà hắn ta ăn không phải là bánh ngũ cốc mà là cháo ngũ cốc.

Nhưng bây giờ Viên Tử Uyên đã thi đỗ tú tài và tương lai có thể sẽ thi đỗ cử nhân, cho nên nếu cô nương nào bằng lòng chịu khổ thì cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt lên. Từ khi hắn ta thi đỗ tú tài, rất nhiều người đã ngỏ ý muốn gả nữ nhi cho nhưng đều bị từ chối.

Không ngờ rằng bây giờ hắn ta lại đi đến Liễu gia cầu hôn.

Kỷ Đào nghĩ đến điều này thì cảm thấy bảo sao mà khi nhắc đến hắn ta, Liễu thị lại vui vẻ như vậy.

“Con biết ạ. Hắn ta đã thi đỗ tú tài vào ba năm trước, nên có phải năm sau hắn ta sẽ tham gia kỳ thi Hương không ạ?”

Kỷ Đào không dừng lại động tác trong tay, cô thuận miệng hỏi.

Liễu thị suy nghĩ một chút, sắc mặt hơi thay đổi: “Lẽ nào hắn ta…”

Lẽ nào hắn ta muốn có của hồi môn của Liễu Hương Hương để tham gia kỳ thi Hương sao?

Tính toán một chút thì cuối năm nay sẽ đính hôn và sang năm mới, vào khoảng giữa năm sẽ tổ chức hôn lễ, thời gian như vậy không phải là vừa vặn sao?

Kỷ Đào và Liễu thị nhìn nhau. Hai người đều hiểu rõ rằng điều này đúng đến tám chín phần.

“Không được, ta phải nói cho đại cữu mẫu của con.” Liễu thị nói xong liền định chạy ra ngoài.

Kỷ Đào vội vàng giữ bà ấy lại, bây giờ đã là buổi chiều, đi đến thôn Hạ Ngư mất khoảng nửa canh giờ, cho nên lúc đến nơi thì trời đã tối rồi.

“Đừng kéo ta, ta phải nhanh chóng đến đó, vẫn còn kịp.” Khi nói chuyện, Liễu thị có chút sốt ruột.

Kỷ Đào bất đắc dĩ, cô bình tĩnh nói: “Nương, người đừng lo lắng. Chúng ta có thể nghĩ đến chuyện đó thì lẽ nào đại cữu mẫu không nghĩ ra sao? Hơn nữa còn có ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nữa mà.”

Nghe vậy, Liễu thị ngừng giãy giụa, bà ấy xoay người thở dài, dứt khoát tiếp tục phơi dược liệu và một lúc lâu sau mới nói: “Sợ rằng bọn họ đã bàn bạc xong hết rồi nên đại cữu mẫu của con mới đồng ý cho kết hôn.”

Kỷ Đào từ chối cho ý kiến.

Hiện nay hoàn cảnh gia đình của Viên Tử Uyên khó khăn nhưng hắn ta có tương lai sáng lạn và có lẽ sau này Liễu Hương Hương sẽ trở thành phu nhân nhà quan. Kỷ Đào muốn nói với Liễu thị rằng bà ấy không cần phải lo lắng chuyện này có tốt hay không, không ai có thể nói trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, trong chuyện này, Liễu thị không được một chút lợi ích gì thì tại sao phải bận tâm chứ?

Nhìn thấy Liễu thị nhíu mày thật chặt, Kỷ Đào không nhịn được mà khuyên nhủ: “Nương, người cứ thoải mái đi. Nếu Viên Tử Uyên thật sự như vậy và hiện tại nhận được sự giúp đỡ của đại cữu mẫu thì sau này hắn ta nhất định sẽ trả ơn.”

Liễu thị suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Kỷ Đào thấy bà ấy bình tĩnh lại thì cũng buông lỏng một chút. Thật ra cô vẫn còn muốn nói là không nên xem vào chuyện nhà người khác, nhưng rồi lại cảm thấy nói như vậy quá vô tình vô nghĩa. Đã nhiều năm trôi qua, đối với Kỷ Đào, Liễu gia không thân thiết lắm và chẳng qua chỉ là họ hàng mà thôi. Nhưng đối với Liễu thị thì họ là người thân ruột thịt.

“Phụ thân của con đâu rồi?” Liễu thị nhìn ngó xung quanh, thắc mắc hỏi.

Kỷ Đào kể lại một cách ngắn gọn về những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Nghe xong, Liễu thị không nói gì về việc Dương Đại Viễn làm người khác bị thương mà lại khá tò mò với kẻ xấu kia người. Bà ấy nhíu mày hỏi: “Tại sao ông ta lại đi ăn trộm ở Lâm gia vậy?”

Kỷ Đào chưa kịp nói thì bà ấy lại nói tiếp: “Đúng là nhà lát gạch xanh vẫn tốt hơn, nếu không thì hôm nay ông ta nhất định sẽ vào nhà chúng ta. Mất đồ cũng không sao, chỉ sợ ông ta sẽ hại người.”

Kỷ Đào thản nhiên gật đầu.

Liễu thị ngồi thẳng người: “Nấu cơm ăn đi. Phụ thân của con đến nha môn nên có lẽ còn lâu mới về được. Con muốn ăn cái gì?”

Ban đêm, Kỷ Duy trở về cùng mọi người. Mặc dù kẻ xấu bị thương nhưng ông ta đã thú nhận chuyện mình ăn trộm. Ông ta nói rằng ông ta đi theo Lâm Thiên Dược về nhà, cảm thấy tuy là căn nhà trông có vẻ tồi tàn nhưng có thể nuôi dưỡng một người đọc sách thì nhất định cũng sẽ có một chút bạc trong nhà, cho nên mới sinh ra ý nghĩ xấu. Cuối cùng, ông ta đã bị huyện lệnh đại nhân tống vào tù.

Trong thôn lại yên tĩnh trở lại và mùi vị của năm tháng càng ngày càng đậm. Dưới tình hình này, Dương gia truyền đến một chuyện vui. Đó là Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù sắp kết hôn rồi.

Không có ai cảm thấy ngạc nhiên. Ở trong mắt mọi người, Dương Đại Thành cứu Phùng Uyển Phù vào năm đó thực chất là Dương Đại Thành đã mua tức phụ từ trong tay nha bà và chẳng qua là chờ tức phụ trưởng thành mà thôi.

Ngày cưới được ấn định là mùng tám tháng giêng, bây giờ đã là tháng mười hai cho nên họ không đính hôn nữa và phải vội vã chuẩn bị cho hôn lễ.

Khi Kỷ Đào nghe thấy tin tức đó, cô hơi nhướng mày. Cô không để ý trong tiểu thuyết Phùng Uyển Phù và Dương Đại Thành kết hôn vào ngày nào vì cô thường chỉ xem nội dung câu truyện. Hơn nữa đã trôi qua lâu như vậy nên cô đã quên gần hết rồi.

Nhưng Kỷ Đào vẫn nhớ khi hai người bọn họ kết hôn, rõ ràng là họ đã xây một ngôi nhà mới, nhưng ngôi nhà mà bọn họ kết hôn hiện nay chỉ có một căn phòng được lát gạch màu xanh, cho nên có vẻ như nội dung câu truyện đã thay đổi rồi.

Tuy nghĩ như vậy nhưng Kỷ Đào cũng không muốn biết tại sao lại trở thành như thế. Dù sao nếu tình tiết thay đổi thì chứng tỏ rằng vận mệnh của cô cũng có thể thay đổi. Còn Lâm Thiên Dược nữa, hiện tại nhìn hắn không giống như một người sắp chết.

Mấy ngày nay tâm trạng của Kỷ Đào rất tốt. Liễu thị cũng có thể nhìn ra cô rất vui vẻ, nhưng Kỷ Duy thì ngược lại. Ông ấy thỉnh thoảng lại thở dài.