Chương 8: Đây là thiết kế của tôi

- Để tớ suy nghĩ đã.

Tính đa nghi quái gở của Vân xuất hiện đủ hiểu lần này Linh phải thuyết phục nhiều như thế nào.

- Được rồi, cho cậu 2 ngày, không nhanh là mất chỗ tốt đấy.

Linh cắn nốt miếng táo, phủi tay cầm túi đồ về phòng.

- Ừ.

Chắc phải chuyển, nhà trọ mới tăng giá Vân cũng đang lo chưa biết phải xoay sở tiền thế nào.

Tạm gác lại chuyện này, thứ cô quan tâm là bộ sưu tập ' Đông Sơn ' ra mắt sáng hôm nay của nhà thiết kế Nguyễn Ngọc Kim Duyên - thần tượng trong lòng cô - với những thiết kế độc đáo được lấy cảm hứng từ trống đồng Đông Sơn. Nét đẹp cách điệu thời gian kết hợp giữa ba tông màu chủ đạo đỏ, vàng, trắng thể hiện tinh tế khiến người xem không thể rời mắt.

Bộ sưu tập được đánh giá rất cao, chỉ qua 9 giờ đã được đưa lên hàng loạt các trang báo nổi tiếng về thời trang. Lướt Facebook mỏi cả tay mà vẫn chưa thấy lời bình phẩm chê bai quá đáng.

- Bộ sưu tập này đỉnh quá!

- Bà này, bộ Thu - Đông lần trước bị chê lắm luôn. Mà mình thấy lần trước đẹp hơn.

- Bộ Thu - Đông hình như bị thương hiệu nào ở nước ngoài tố đạo nhái đấy. Có giống gì đâu, chán họ thật. - một người trả lời bình luận trên.

- Chắc do phối màu, thấy màu trên dưới giống đến bảy phần.

- Nhưng vẫn đẹp hơn, tui có tận bốn bộ hàng thật giá thật đây. Hơi mắc xíu, chất liệu đẹp, tôn dáng.

- Mới đặt xong này.

Thấy thần tượng được khen ngợi Vân lại nhớ tới bản vẽ của người con gái ấy.

- Thử thiết kế lại xem sao.

Vân nhanh chóng cầm bút, nét hoạ đơn điệu không có tính sáng tạo khiến cô chán nản cất đi. Dưới ngăn bàn là cả sấp giấy tờ từ khi lên đại học. Có phải cô chọn sai ngành rồi không. Kí ức xa xôi dần trở về:

- Nhìn xem, bộ đồ cậu ta làm kìa. Tôi chưa bao giờ thấy loại phối màu gai mắt thế này.

- Tớ thấy cũng ổn mà.

- Hừ... Ổn là đây hả!

Bạn học đứng đầu lớp ghét bỏ cầm kéo đi tới đẩy Vân ra, thẳng tay cắt đi cổ áo, tà váy cắt đôi giắt chéo vào hông. Tiếp theo giựt mạnh chiếc nơ trên cổ áo đã bị cắt thắt thành bông hoa dùng gim gài lên cố định tà váy.

Vân cầm kim chỉ biết lặng người nhìn bộ đồ đã được chỉnh sửa. Tại sao lại đụng vào nó! Rõ là cô chưa hoàn thành. Một cái cớ để biện minh cho sự thất bại của bản thân thật hoàn hảo.

- Cảm... ơn... Nhưng đây là thiết kế của tôi, cô có quyền gì đụng vào! - Nước mắt mạnh mẽ kìm nén bấy lây giật lấy bông hoa ra khỏi bộ đồ. - Tại sao lúc nào các người cũng làm như thế hả!!!

- Đẹp hơn phải không! Có phải ghen tị với tôi? Hừ... Đúng là bộ não thừa thãi cùng đống rác. Haha.

Câu nói hoàn toàn khiến Vân tổn thương. Sự cố gắng của cô chưa từng được công nhận. Những năm tháng vừa bước vào đại học tưởng chừng tươi đẹp thế nhưng sự thật quá phũ phàng.

Chính Vân cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại không thể hoà nhập cùng mọi người, họ coi những bản thiết kế trên giấy của cô là rác, coi những bộ trang phục là đống giẻ thừa thích làm gì thì làm.

Liệu có phải thi được vào nơi đó chỉ là do may mắn mà cô đánh đổi bằng cái chết của bố mình năm xưa!