Mồ hôi trên trán cô chảy xuống liên tục. Đã sai bao nhiêu lần rồi. Nghĩ làm được vài nút là sẽ dễ dàng ai ngờ suýt chút hỏng cả cái áo.
- Chậm thôi cháu ơi. - Ý bà lão là Vân hãy làm chậm để bà quan sát kĩ cách làm. Thế mà Vân không hiểu càng hấp tấp sửa chữa lỗi sai.
Cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, áo của bà lão mà cô biến nó thành cái dạng gì không biết.
- Vân ơi, tớ đến đón cậu này.
- Hả.
Linh hồ hởi mở cửa, cầm theo túi hoa quả chạy đến chỗ Vân dang hai tay ôm chầm lấy cô.
- Nhớ cậu quá đi.
- Con này, ôm chặt quá. Thả ra coi. - Dãy dụa một hồi Linh cũng chịu buông tha.
- Bạn cháu à? - Bà lão đang gấp áo giật mình quay lại. Cứ làm bà suy tim, mấy đứa nhỏ ác quá!
- Dạ.
- Cháu chào bà. - Bà lão kia trông quen quen hình như cô gặp qua chỗ nào rồi... Chỗ nào mới được.
Thu dọn đồ đạc xong hai người cúi đầu lễ phép tạm biệt bà lão.
- Giờ cháu phải về rồi, cháu chào bà. Chúc bà nhanh chóng khỏi bệnh ạ.
- Tạm biệt mấy đứa!
Nhìn hai cô gái trẻ bước ra khỏi phòng bà lão mang theo nỗi buồn man mác chạm vào hoạ tiết đan trên chiếc áo. Cảm hứng biến mất bao lâu dần trở về, bà bị mê hoặc bởi những hoạ tiết tưởng chừng sai lầm nhưng lại tinh tế cầu kì ẩn hiện phía dưới.
Đã bao lâu rồi bà mới gặp được một người có thể đưa cảm hứng trở lại trong mình, chính bà cũng không nhớ. Bà nhìn thấy và cảm nhận được ở nơi cô gái này toả ra hào quang rực rỡ của một nhà thiết kế. Cô gái ấy rất có khả năng...
Linh cầm điện thoại muốn tìm kiếm ai đó nhưng mãi vẫn chưa thể nhớ nổi, kéo tay áo Vân hỏi:
- Có chắc cậu không biết bà lão kia không đấy?
- Cậu hỏi bao nhiêu lần rồi hả. - Vân bỏ tay đang xoa bóp nơi vổ họng, đút miếng táo vào miệng người đối diện, nhấn mạnh lần nữa. - Tất nhiên là không.
- Thật hả, chắc tớ nhìn nhầm... A...
Linh sực nhớ ra:
- Đúng rồi, ngay cạnh LEMONtree có một nhà trọ rẻ hơn nhiều với nhà trọ này, tớ tính chuyển đến đấy, phòng cũng rất rộng. Một mình ở hơi chán nên hay là chuyển đến với tớ đi. Tiền nhà trả chung, vậy thì đến Tết tụi mình có ít tiền về quê được đấy.
Về quê?! Vân cũng muốn về gặp mẹ lắm rồi, hơn một năm từ khi bố mất Vân chưa về bao giờ. Chịu khổ chút cuối năm có ít tiền sắm Tết cho mẹ, kiểu gì Vân cũng chấp nhận.
- Tớ cũng muốn về quê. Cơ mà rộng hả, dễ bị lừa lắm. - Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, Vân hồi mới lên đây học đã bị lừa hết sạch bởi mấy phòng trọ giá rẻ, hiện tại phần nào hiểu được các chiêu trò của họ.
- Tin tớ đi, chị họ bạn tớ trên đây sắp về quê thấy bảo mẹ bị tai biến. Cần không, tớ cho xem này. Dành chỗ nhanh còn kịp.
- Ừ ừ. - Nghĩ một đằng nhưng tính tò mò nổi lên vẫn xem. Tuy không có giường nhưng có gác, hai người ở rất tốt.
- Được chứ?! - Linh đưa gần điện thoại đến mắt Vân.
- Sao nó rẻ vậy?
- Thì do nằm mãi cuối hẻm, cái hẻm nó chật lắm. - Linh đưa tay co hai ngón miêu tả. - Như thế này này.
Điểm này là vấn đề nhức nhối nhất, đi phải mất 10 phút mới ra khỏi được. Những ngày mưa lớn như hôm nay đảm bảo ngập đến nửa đầu gối.
- Chị kia kể tớ thế.
Chị Vy: Có vẻ hai người kia thân thiết quá ta. (⌐■-■)