Chiến đấu kết thúc hắn thu lại kỹ năng rồi khuỵu gối bắt đầu thở gấp.
"Phu quân chàng có sao không". Chỉ Nhược đi chạy tới lo lắng hỏi.
"Ta không sao chỉ là tiêu hao linh lực quá độ thôi nghỉ ngơi một hồi liền khỏe". Nghe được nàng hỏi hắn cố gượng dậy tỏ ra mình bình thường rồi nói.
"Hic, thiếp thật vô dụng không giúp ít gì được cho chàng, hic--.."
"Ngốc à đừng khóc, ta giết nhiều như vậy đồng loại của nó đương nhiên nó sẽ đặt cừu hận lên ta mà tấn công ta trước". Hắn đưa tay xoa đầu nàng nhẹ nhàng nói.
Cũng không phải nàng không giúp ích gì được hắn mà đơn giản chỉ là tốc độ chiến đấu quá nhanh nàng căn bản không thể nào cang thiệp vào nổi.
"Hic, nhưng mà Kiếm Pháp này của chàng là phẩm giai gì liền uy lực cũng quá mạnh đi 2 chiêu liền giải quyết xong đàn Nguyệt Lang đã thế còn một kiếm chém giết được ngũ giai ma thú". Thấy hắn ôn nhu như vậy nàng liền lau đi nước mắt, rồi đột nhiên nàng tỏ vẻ hứng thú muốn biết về kiếm pháp mà hắn sử dụng hỏi.
"Kiếm Pháp này ta vô tình nhặt được trong lúc chạy trốn, phẩm giai cũng không rõ. Nhưng mà tuy uy lực rất mạnh nhưng cũng đồng thời tiêu hao quá lớn..với thực lực của ta hiện tại có lẽ ta nên hạn chế sử dụng nếu không sẽ gặp không ít phiền phức"
Đúng vậy hắn chỉ mới tung ra 2 chiêu số liền đã tiêu hao gần hết linh lực, hắn nghĩ nếu như không gặp bất trắc ắt sẽ không sử dụng, với thực lực yếu ớt của hắn hiện tại nếu sử dụng kiếm kỹ lung tung nhỡ đâu gặp đại năng đi qua thấy được nổi lòng tham chắc chắn sẽ giết hắn đoạt bảo.
"Xào xạc". Bỗng nhiên phía bên kia khu rừng bắt đầu có động tĩnh mặc dù nó rất nhỏ nhưng hắn vẫn cảm nhận được song hắn đưa ngón trỏ cảnh báo yên lặng.
"Chúng ta mau thu lấy đồ vật rồi rời đi thôi ở đây lâu không tốt, yêu thú đánh hơi được mùi máu tanh nhanh chóng sẽ kéo đến"
"Vâng phu quân"
Nói xong hai người bọn hắn chia ra thu lấy răng nanh và nội đan của Nguyệt Lang. Tổng cộng bọn hắn thu được 24 viên tứ giai nội đan và 1 viên ngũ giai, còn răng nanh thì bọn hắn chỉ thu đủ số lượng nhiệm vụ.
"Những cái xác này bỏ đi quá uổng phí đi đáng tiếc mình không mang theo túi trữ vật đựng xác". Chỉ Nhược nhìn đống xác Nguyệt Lang tiếc nuối nói. Xác ma thú luôn tỏa ra ma khí nếu không được tinh chế sạch sẽ khi bỏ chung với các vật phẩm khác nó sẽ mau chóng bị ô nhiễm và ăn mòn.
Nhưng ngược lại nếu xác ma thú được tinh chế sạch sẽ nó sẽ có rất nhiều công dụng như làm nguyên liệu chế tạo khôi lỗi, máu có thể vẽ phù chú, bài trí trận pháp, da có thể chế tạo khải giáp, răng và xương là nguyên liệu để chế tạo binh khí, còn thịt ma thú con người không thể ăn được nhưng có thể dùng để nuôi trồng linh dược hoặc cho ma thú và linh thú đã được thuần hóa ăn, những xác ma thú từ thất giai trở lên còn dùng như nguyên liệu luyện chế đan dược...v.v.
"Cũng đành phải vậy thôi, không có túi trữ vật đựng xác chúng ta đâu thể nào mang hết về được". Hắn cũng hiểu giá trị của đống xác này nhưng không có cách nào khác đành bỏ đi thôi.
"Kyaa Cha, vậy cho Tiểu Tuyền ăn nhé". Đột nhiên Tiểu Tuyền nhìn hắn chảy nước dãi lên tiếng nói, nó nhìn đống xác Nguyệt Lang muốn chảy nước miền nãy giờ khi nghe được lời của bọn hắn mắt nó liền sáng lên. Xong không chờ đợi hắn nói nó liền há miệng thật to ra, trong miệng nó bắt đầu xuất hiện thứ gì giống như hố đen hút hết sạch sẽ toàn bộ xác Nguyệt Lang vào trong.
Ăn xong nó vo vo cái bụng rồi ợ ra một cái, sức mạnh trong cơ thể nó cũng bắt đầu tăng lên từ nhị giai trung kỳ tăng lên tam giai sơ kỳ. Nếu ma thú còn nguyên nội đan chắc chắn tu vi nó sẽ tăng cao hơn thế nữa.
Hắn thấy cảnh trước mắt cũng không có gì ngạc nhiên vì Tiểu Tuyền vốn là Viễn Cổ Linh Thú nên việc sở hữu kỹ năng thôn phệ cũng không có gì lạ cả. Nhưng điều khiến hắn chú ý là những văn tự cổ bảo vệ lấy Tiểu Tuyền khỏi mọi đòn công kích mạnh mẽ của con ngũ giai ma thú kia là gì, nó còn có thể phản lại đòn tấn công nữa chứ.
"Được rồi chúng ta đi thôi, Tiểu Tuyền ăn no rồi trở mau vào Tiểu Thế Giới đi ở lâu bên ngoài không thích hợp". Nói xong không đợi nó nói gì hắn liền thu Tiểu Tuyền trở vào bên trong rồi hai người bọn hắn rời đi khỏi chỗ này trở về học viện.
Vì đang hắn bị thương nên tốc độ di chuyển cũng giảm đáng kể nhưng cuối cùng bọn hắn cũng về đến học viện.
"Ngô chưởng quỹ chúng con trở về trả nhiệm vụ". Chỉ Nhược nói xong liền lấy ra 20 chiếc răng nanh và 5 viên tứ giai nội đan của Nguyệt Lang đặt lên bàn. Số còn lại nàng nghĩ giữ lại để dành cho Tiểu Tuyền ăn.
"Ừm, coi bộ chuyến này của các ngươi cũng không dễ nhưng về được là tốt rồi, đây phần thưởng của các ngươi..còn cái này nữa ngươi cầm lấy". Ngô chưởng quỹ một tay vuốt vuốt bộ râu một tay thu lại vật phẩm nói song ngài phất tay một cái phần thưởng bay đến Chỉ Nhược rồi ném sang hắn một lọ đan dược.
"Tạ ơn Ngô chưởng quỹ". Cầm lấy lọ đan trị thương hắn chấp tay đa tạ ngài.
"Được rồi các ngươi mau về nghỉ ngơi đi". Ngô chưởng quỹ trở về chiếc ghế của ngài nằm xuống xua tay về phía bọn hắn nói.
Nghe vậy bọn hắn liền cáo từ rồi xoay người rời đi trở về Diệp cung xong hắn lấy ra lọ đan trị thương mà Ngô chưởng quỹ đưa nuốt vào một viên ngồi xuống vận công hấp thụ dược lực, còn Chỉ Nhược thì ngồi một bên tu luyện.
Thoáng chốc trời đã sáng hắn từ từ mở mắt ra kiểm tra cơ thể thương thế đã đỡ ít nhiều 2 chiếc xương sườn bị gãy cũng đã hồi phục, hắn nghĩ chắc vài ngày thương thế sẽ khỏi hẳn.
"Phu quân chàng đã tỉnh, vết thương chàng đã ổn chưa". Chỉ Nhược đi vào phòng thấy hắn đã tỉnh liền đi đến ngồi cạnh hắn hỏi thăm.
"Ừm, cũng đã ổn hơn nhiều rồi nghỉ ngơi vài ngày nữa liền khỏi"
"Tốt quá..chàng chắc cũng đã đói rồi, thiếp đã kêu người chuẩn bị thức ăn chúng ta ra dùng bữa đi".
"Ừm, đợi ta rửa mặt xong chúng ta cùng ăn". Nói xong hắn ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Xong hắn bắt đầu đi ra phòng ăn liền đã thấy Chỉ Nhược đang ngồi chờ.
"Đã để nàng đợi lâu rồi"
"Không sao chàng mau dùng bữa đi, những món này rất tốt cho thương thế của chàng". Chỉ Nhược nàng như hiền thê dịu dàng đảm đang chăm sóc hắn thật chu đáo.
Nhìn thấy cảnh trước mắt những đoạn ký ức tươi đẹp cùng với Tuyết Nguyệt ở kiếp trước bắt đầu ùa về, khoé mắt hắn bắt đầu cay cay.
"Phu quân chàng có chuyện gì sao". Nhìn thấy hắn có vẻ trầm xuống nàng liền mở lời hỏi.
"Ta không sao chỉ là nhớ lại một số chuyện.. được rồi chúng ta mau dùng bữa thôi". Tiếng nói của Chỉ Nhược như thể kéo hắn trở lại thực tại, song hắn cầm lên đôi đũa và bắt đầu gắp thức ăn.
Một bữa sáng no nê xong hắn bắt đầu suy tính hôm nay nên làm gì hay trở vào Tiểu Thế Giới tiếp tục tu luyện.
Nghĩ một hồi đột nhiên Chỉ Nhược lên tiếng nói.
"Phu quân hôm nay Huyền Thiên thành tổ chức cuộc thi luyện đan chúng ta đi xem đi"
Cứ 5 năm một lần Huyền Thiên thành sẽ tổ chức một cuộc thi luyện đan giới hạn các luyện đan sư lục phẩm trở xuống tham dự, các luyện đan sư sẽ thi đấu dựa theo phẩm cấp đan dược mà Đan Tháp quy định. Chỉ duy nhất một người thắng cuộc sẽ được gia nhập vào Đan Tháp và được quyền đi vào Vạn Dược Giới tùy ý thu thập dược vật trong 3 giờ và 50% số linh dược thu thập được sẽ phải nộp lại cho Đan Tháp.
Vạn Dược Giới là một bí cảnh nơi sản sinh ra linh dược tự nhiên vô cùng rộng lớn, số lượng linh dược bên trong Vạn Dược Giới là vô vàn cũng như tùy cơ duyên của mỗi người mà gặp được những linh dược quý hiếm hay thậm chí là cả Tiên Thảo hay Vạn Năm Nhân Sâm...v.v.
Nhưng đáng tiếc một nơi tốt như vậy 5 năm mới tự mở ra 1 lần và chỉ duy nhất một người được tiến vào vì thế nên mới có cuộc thi này.
. . . . .