Chương 19: Hỗn Độn Cổ Long

Bên trong tiểu thế giới lúc này trời đã sáng bỗng nhiên một đạo mạnh mẽ rung chấn trời đất làm hai người bọn hắn giật mình tỉnh giấc.

"Ầmmmmm"

Linh khí ở tiểu thế giới lúc này rung chuyển dữ dội và và hội tụ thành một cột ánh sáng khổng lồ chiếu vào quả trứng màu đen bên dưới gốc sinh mệnh thần thụ.

Quả trứng từ từ bay lên không trung, vỏ quả trứng màu đen này bắt đầu xuất hiện các vết nứt, các vết nứt phát ra những luồng kim quang cực kỳ mạnh mẽ và từ từ lan ra khắp quả trứng.

Quả trứng màu đen lúc nãy bây giờ hoàn toàn hóa thành một quả cầu phát ra kim quang lấp lóa trên không trung và quả cầu phát ra kim quang này giống như bị thứ gì đó hấp thụ từ bên trong và dần dần nhỏ đi và biến mất hoàn toàn.

"Vừa xuất sinh liền gây ra mạnh mẽ như vậy dị tượng!? Không biết sau này ngươi trở thành dạng gì quái vật!". Hai người bọn hắn đứng một bên chứng kiến toàn bộ toả ra hết sức chấn kinh nói.

Ở giữa không trung lúc này một sinh vật màu đen gai góc to khoảng bắp chân với đôi cánh đang vỗ liên tục trên không trung, nó xoay người qua lại xong vỗ cách bay lượn xung quanh với tốc độ rất kinh khủng.

Hai người bọn hắn ở bên dưới liền cũng chỉ thấy tàn ảnh của nó, trên không trung nó bay lượn một vòng xong dừng lại rồi từ từ bay đến chỗ hai người bọn hắn.

Đột nhiên nó đáp xuống, hai tay hai chân ôm chầm lấy mặt hắn.

"...". Tử Thiên.

"Có vẻ nó rất thích chàng". Đứng một bên Chỉ Nhược thấy nó bấu lấy mặt hắn liền hì cười rồi nói.

"Cha"

Trong đầu bọn hắn đột nhiên vang lên âm thanh trong trẻo của một cô bé.

"Là ngươi gọi". Hai tay hắn lấy ra con rồng này khỏi mặt mình rồi nhìn nó hỏi.

"Cha..đói~". Nó tỏ ra rất vui vẻ nhìn hắn rồi vỗ cánh huơ huơ tay chân trước mặt hắn kêu lên, âm thanh trong trẻo của một bé gái một lần nữa vang lên trong đầu bọn hắn.

"Đại ca ca thức ăn của loài rồng sơ sinh là linh thạch và nội đan của yêu thú, năng lượng càng mạnh mẽ thì chúng phát triển càng nhanh, đại ca ca ngươi bây giờ nên cho nó ăn Thượng Phẩm linh thạch hoặc là ngũ giai nội đan yêu thú trở lên liền được, nếu ngươi có Cực Phẩm linh thạch lại càng tốt, nếu không ngươi trực tiếp luyện hóa máu của mình cho nó uống liền được nga". Thấy hắn có vẻ lúng túng trong thức hải Tiểu Linh liền nói cho hắn biết thức ăn của nó.

"Phu quân.. nó vừa xuất sinh chắc hẳn nó đang rất đói, bây giờ chúng ta nên cho nó ăn cái gì đây..". Chỉ Nhược đứng một bên nghe nó kêu đói liền nhìn hắn hỏi.

"...Thượng Phẩm linh thạch hoặc là ngũ giai nội đan yêu thú trở lên hay..Cực Phẩm linh thạch đều được...". Hắn nghe nàng hỏi trầm mặt một lát rồi nói.

"Phu quân thức ăn của nó liền đơn giản như vậy.. thế dễ nga". Nói xong Chỉ Nhược từ túi trữ vật lấy ra mấy trăm khối Thượng Phẩm linh thạch đặt ở dưới sàn gỗ.

Song con rồng nhỏ này thấy thức ăn liền chạy đến một hơi hấp thụ hết vào mồm nhưng có vẻ nó vẫn còn chưa no, nó nhìn lên bọn hắn và kêu lên.

"Đói~". Nó xoa xoa cái bụng xong nhìn bọn hắn tiếp tục kêu lên.

"...". Tử Thiên.

"Vẫn chưa đủ sao..". Nói xong Chỉ Nhược tiếp tục lấy ra một đống hơn ngàn khối Thượng Phẩm linh thạch.

Thấy đống Thượng Phẩm linh thạch trước mặt mắt nó sáng lên đi tới vẫn một hơi hút hết đống Thượng Phẩm linh thạch vào mồm, ăn xong nó vỗ chiếc bụng căng tròn của mình rồi nằm ngửa ra sàn.

"Như thế này sớm muộn gì nàng cũng bị nó ăn cho sạt nghiệp...". Bỏ ra 1200 vạn Trung Phẩm linh thạch cũng chính là 120 vạn Thượng Phẩm linh thạch để mua nó, bây giờ nó một hơi liền ăn hơn ngàn khối Thượng Phẩm linh thạch?! Ai sẽ nuôi nổi nó?

"Không vấn đề nga, liền chỉ vài khối linh thạch thiếp lấy ra được..mà phu quân chàng không định đặt tên cho nó sao". Chỉ Nhược Nhược nghe hắn nói liền mỉm cười rồi đáp, xong nàng nhìn qua con kia đang nằm dưới sàn vỗ vỗ cái bụng căng tròn của nó rồi tiếp tục hỏi hắn.

Chỉ Nhược vừa nói xong đột nhiên nó ngóc đầu ngồi dậy vỗ cánh bay tới rồi đáp lên tay của hắn, nó áp đầu vào người hắn cọ cọ tỏ ra nũng nịu.

Hắn đưa tay sờ lên đầu nó vuốt nhẹ vài cái xong nói.

"Ta cũng đã nghĩ đến, nhìn xuất thân của nó cùng với màu đen này..gọi nó Dạ Tuyền liền tốt. Về sau chúng ta gọi ngươi là Tiểu Tuyền".

"Dạ Tuyền..Tiểu Tuyền...cha~". Nghe Tử Thiên gọi nó, nó tỏ ra rất vui vẻ liên tục cọ xát vào người hắn kêu lên.

"Tiểu Tuyền ngoan qua đây mẫu thân ôm ngươi một cái nào". Chỉ Nhược đi lại hướng Tiểu Tuyền đưa hai tay ra nói.

"Không phải..mẫu thân ở đó". Nó nhìn Chỉ Nhược sao đó lắc đầu rồi chỉ tay về phía sinh mệnh thần thụ nói.

"Hừmm! Mẫu thân? Hmm!". Chỉ Nhược nghe Tiểu Tuyền nói liền đen mặt tỏa sát khí nhìn hắn.

"Nàng ánh mắt đó là gì..không phải ta lúc nào cũng ở bên cạnh nàng sao". Nhìn vào ánh mắt nàng sao lưng hắn liền cảm thấy lành lạnh rồi nhanh chóng giải thích.

"Hửmm! Vậy thì ngươi mau nói rõ ai là mẫu thân ngươi! nếu không từ giờ về sau đừng nghĩ đến chuyện có linh thạch để ăn!!". Chỉ Nhược ánh mắt phát ra sát khí hướng Tiểu Tuyền đe đọa nói.

"Cha..sợ..". Tiểu Tuyền bị Chỉ Nhược dọa sợ trốn vào người hắn kêu lên.

"Chủ nhân, nữ chủ nhân để ta giải thích". Bỗng nhiên một nữ nhân tóc màu xanh lục khuôn mặt xinh như tiên nữ không biết từ đâu xuất hiện, nàng với thân hình đầy đặn nhưng lại hơi thiếu vải, những chỗ nhạy cảm liền chỉ dùng lá che lấy đi tới và nói.

"Ngươi là ai tại sao lại xuất hiện nơi đây!! Hmm!! Là tiểu tình nhân của chàng?!!! Là mẫu thân của ngươi!!". Chỉ Nhược xung quanh đều là hắc khí nhìn bọn hắn nghiêm trọng nói.

"Cha..sợ.."

"Ta không có...". Hắn thấy nàng như vậy liền vội vàng phản bác.

"Hửmm!!". Chỉ Nhược tiếp tục thả ra luồng hắc khí dầy đặc liếc mắt nhìn bọn hắn.

"Nữ chủ nhân ngươi đừng hiểu lầm chủ nhân, ngài ấy cũng không biết ta tồn tại ở tiểu thế giới...để ta giải thích cho hai vị chủ nhân---". Nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành này vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng nói.

"Tiểu nữ gọi Bích Diệp là linh hồn của Sinh mệnh Thần Thụ xin ra mắt hai vị chủ nhân, giải thích về thân thế của tiểu Hỗn Độn Cổ Long này liền bắt đầu từ mấy trăm triệu năm về trước, Long tộc, tộc đàn lấy Sinh Mệnh Thần Thụ nơi sinh sống làm tổ và chúng xem Linh Hồn của Sinh Mệnh Thần Thụ như là Mẹ của bọn chúng và long tộc muốn nhớ đến đến cội nguồn của chúng, chúng liền đã khắc sâu nhưng ký ức về Sinh Mệnh Thần Thụ này vào sâu bên trong linh hồn và huyết mạch của chúng...ta cũng chỉ có thể nói cho hai vị chủ nhân những thứ này, vì có một số chuyện ta chưa thể nói cho hai vị chủ nhân được xin hãy lượng thứ..về sau nếu chủ nhân ngài ấy thức tỉnh liền sẽ hiểu tất cả mọi chuyện..". Nói xong nàng nghĩ về thứ gì đó ánh mắt khá phức tạp và buồn bã.

"Thì ra là vậy..nhưng ngươi đã ở đây từ bao giờ, tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện..chúng ta..chúng ta..trước đó ngươi đều thấy hết sao". Chỉ Nhược hơi đỏ mặt rồi lắp bắp nói.

"Tiểu nữ luôn luôn tại Sinh Mệnh Thần Thụ bên trong tuy nhiều lúc rất muốn ra ngoài hảo hảo hầu hạ chủ nhân nhưng vì không muốn phá hoại hai vị chủ nhân thân mật thời điểm nên tiểu nữ chỉ có thể an tĩnh ở đó chờ đợi lúc thích hợp..". Bích Diệp nàng với khuôn mặt vẫn rất điềm tĩnh nói.

"...". Tử Thiên.

"Ngươi..ngươi..". Hai người bọn hắn ân ân ái ái mỗi ngày đều bị nữ nhân trước mặt thấy hết! Đã vậy nữ nhân này còn muốn thiếp thân hầu hạ phu quân của nàng? lúc này nội tâm của nàng rất rối bời không biết nói gì.

"Chủ nhân lần tới ngài có thể hay không cho tiểu nữ phép tiểu nữ hảo hảo hầu hạ ngài, mỗi ngày tiểu nữ quan sát lấy đều sắp nhịn không được...". Bích Diệp đi tới ôm lấy cánh tay hắn kẹp vào giữa ngực của mình nói.

"...". Tử Thiên.

"Ngươi..ngươi..!". Chỉ Nhược nhìn thấy Bích Diệp như thế trước mặt mình tức giận tới mức không nói lên lời.

"Nữ chủ nhân ngài không thể một mình độc chiếm chủ nhân được, vì những hiểm họa đe đọa đến chủ nhân trong tương lai, ngài ấy cần phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn vì thế nữ chủ nhân ngươi không thể một mình độc chiếm lấy chủ nhân được". Bích Diệp với khuôn mặt kiên định nhìn Chỉ Nhược nói.

"Ngươi!!..được rồi vì lợi ích của phu quân ta sẽ chấp nhận ngươi..". Chỉ Nhược tức giận thốt lên những sao đó nàng nghĩ nghĩ rồi bình tĩnh lại nói.

Đột nhiên từ Tiểu Tuyền rồi đến Bích Diệp xuất hiện rồi biết bao chuyện xảy ra, hắn tự nhiên bị 2 cái nữ nhân này biến thành vật chia sẻ? Lời nói của hắn đâu? Vì lợi ích của hắn? Hắn tự nhiên liền như vậy biến thành người không có tiếng nói ở đây?

. . . .