Chương 2: Thuốc dẫn

Luum nhìn xem dáng vẻ chuyên nghiệp của Natherion trong nội tâm cũng hơi cảm động, thằng bé được nhận về từ khi cô vào tổ chức năm thứ hai thì được trực tiếp giao đến, từ đó sống gần tám năm tại đây. Mỗi tuần đều phải làm nhiều cuộc thí nghiệm, trạng thái còn có thể như bây giờ đã xem như lạc quan.

Chỉ là dù có thấy tội lỗi, Luum vẫn một mực làm việc này cho tới hôm nay - đối với cô khoa học mới là tất cả, những hi sinh này bỏ ra đều là đáng giá, nhất là khi đối phương tự nguyện bỏ ra, cô hẳn nên tôn trọng.

Ừm….tự biện minh như vậy cũng tốt, nó có thể che đi việc tự nhận mình là con người vô cảm của cô.

Đang lúc Luum suy nghĩ, Natherion đã nằm gọn trên bệ, ánh mắt lom đom ngước nhìn cô, Luum lấy ra vài dụng cụ cần thiết thì bắt đầu nhiệm vụ lấy máu hàng tuần.

“À mà….”

Thấy tay Luum đã đem kim tiêm cắm vào trên tĩnh mạch của mình, Natherion như nghĩ đến thứ gì, quay đầu lại hỏi.

“Hửm?” - Luum không thèm liếc nhìn mà chỉ đáp lại một tiếng, cô đang còn bận tìm vị trí đây.

“Cái thuốc hôm trước….cái thuốc mà chị bảo có thể chuyển đổi dãy ADN ấy, chị nghiên cứu đến thế nào rồi?”

“Cái đó ư? Cũng sắp hoàn thành rồi, thí nghiệm trên chuột đã có thể để chúng hấp thụ tinh hoa trong dãy ADN của chim tạo ra giống loài mới, chỉ là chuyển hoá về sau cũng không phải chim không phải chuột, mà là thú có cánh, hình dạng kỳ dị, xem ra là đã thất bại.”

Nói đến đây, Luum lườm Natherion một cái, nhàn nhạt nói.

“Tuy sau khi trải qua nhiều lần cải tiến loại thuốc này đã có thể bảo vệ chuỗi ADN không bị sụp đổ, nhưng cho dù em dùng nó để hấp thụ tinh hoa ADN của loài người đi nữa thì cũng chỉ nắm giữ được dưới hai lăm phần trăm ADN nhân loại mà thôi, cuối cũng vẫn là dị dạng….”

“Trên hết, thuốc dùng máu của em tạo ra, em thực sự nghĩ máu trong người em có thể thay đổi bản chất giống loài của chính em à?”

Natherion trầm ngâm vài giây, sau đó dùng ánh mắt kiên định ngước nhìn Luum nói: “Em muốn thử.”

“….thuốc để chỗ cũ, muốn tuyệt vọng thì tự đi mà lấy.” - Luum không có ý tốt nói, cô biết thuốc này đối với Natherion không có hiệu quả gì nhưng vì biết tính cậu cố chấp nên đã để cho cậu một chút, để Na dập tắt hi vọng.

Mà lại cô cũng không hiểu, rõ ràng ADN của Therlinel đã được xem như một trong những loại ADN ưu tú nhất, dáng vẻ giống con người, hơn nữa còn mỗi vị đều có ngoại hình xinh đẹp, thể lực tốt, thị lực cực tốt lại thêm có thể nắm giữ sức mạnh siêu nhiên, nhìn từ mặt nào cũng là một giống loại khiến bao người say mê. Ấy thế mà tại chỗ Natherion cô luôn phải nghe về mong muốn trở thành “con người” của cậu ta.

“Thật là có mà không biết quý trọng.” Khẽ lắc đầu, cô định tiếp tục hoàn thành thí nghiệm.

Nhưng lúc này, một âm thanh chói tai bỗng vang lên.

Rốngggggggg!!!

Sau đó mặt đất bỗng rung chuyển, ngay cả những chai lọ trong phòng nghiên cứu đã được gia cố mấy tầng cũng bắt đầu nghiêng ngã.

“Thôi chết!”

Luum sắc mặt đại biến, bởi cô phát hiện ra hướng kia rõ ràng là trụ sở nghiên cứu chính, nếu không may bị hao tổn thì tài nguyên của mình tháng sau sẽ thâm hụt mất! Thế là cô đưa máy điều khiển cho Natherion, dặn dò một câu “ở lại tự làm nhé” rồi quay người chạy đi.

“Giáo sư Luum! Chị Luum! Chị đi đâu thế? Nguy hiểm lắm đấy!!!” - Mất hai giây để Natherion phản ứng lại, cậu kinh ngạc hô gọi lại Luum, nhưng cô nào có tâm tình gì nán lại, đống tài nguyên mà cô ngày đêm mong nhớ đều đặt tại trụ sở chính, nếu không đến giúp mà nói chỉ sợ phải hỏng nghiên cứu mất!

Rất nhanh, cô tại bên ngoài tìm thấy một chiếc xe bốn chỗ màu trắng, Luum vội vàng nhảy lên, đem thẻ của mình quẹt tại phía trên để mở khoá rồi lái xe hướng về trụ sở.

“Không biết là thứ gì đây….”

Trên mặt cô hiện rõ nét ngưng trọng, chân đạp ga lên đến tối đa. Trên đường, Luum đang nghĩ rằng nếu mình tích cực chiến đấu thì liệu có thể được chia bù tài nguyên hay không….nhưng nghĩ lại, cô làm gì biết chiến đấu?

Hoảng loạn!

Nghiên cứu đang tiến hành đến giai đoạn mấu chốt, KI991 đã được xác định nắm giữ sức mạnh vượt trên cấp S và có dấu hiệu thức tỉnh, nếu mình không nhanh chóng nghiên cứu ra “cách trấn áp tuyệt đối” thì sẽ nguy mất!

KI991, quái vật ngủ say, nó được tìm thấy trong hình dạng một thanh sắt đen lớn nằm sâu dưới lớp băng vĩnh cửu tại Nam Cực, mức độ nguy hiểm ban đầu là B, sau đó được đánh giá lên A và mới đây nhất là cấp S. Tổ chức cho rằng nếu thức tỉnh thì mức độ nguy hiểm tối đa của nó cũng chỉ là bán KI mà thôi, nhưng Luum lại tin chắc: KI991 tuyệt đối là quái vật cấp thần!

Vì vài lý do Luum đã giấu đi một phần thành quả nghiên cứu của mình với tổ chức, cô còn tiến hành một nghiên cứu bí mật mà tài nguyên yêu cầu móc nối với những nghiên cứu cô được nhận. Đồng thời trong giai đoạn tìm tòi, cô đã phát hiện một bí mật động trời….

Phản thần sách lược - A.B C!

…..

Bành bành!

Trụ sở trung tâm, nơi có đủ các thiết bị nghiên cứu tối tân nhất, cũng là nơi nắm giữ nhiều tài nguyên nhất.

Lúc này, một con quái vật đang đứng tại trên đỉnh chóp phòng nghiên cứu. Quái vật kia mình tựa sói, chân trước tựa vịt, đầu có ba cái, đuôi tựa đuôi thằn lằn , lưng có một cái cánh thịt tựa như cánh dơi, miệng phát ra âm thanh tựa tiếng trẻ con đang khóc vậy.

“Kia….Pilipus?”

Luum ngạc nhiên dùng kính viễn vọng nhìn phía xa, cô thật không ngờ con quái vật gây náo loạn lại là Pilipus….rõ ràng tính tình của nó vô cùng hiền hoà cơ mà!

Thật sự vô cùng hiền hoà, chớ nhìn bề ngoài nó bây giờ rất hung dữ, nhưng trải qua thời gian dài nghiên cứu đã chứng minh Pilipus hoàn toàn chính là một con Husky đội lốt hung thú!

Cũng dễ hiểu, cả hai đều là họ hàng với sói mà….

Vậy thì tại sao bây giờ nó lại gắn mông vào đầu của tiến sĩ Lipt thế kia, không đúng, là tượng của tiến sĩ Lipt chứ.

Luum muốn tiến gần một chút nữa để quan sát, thế là cô đem kính viễn trong tay để sang một bên, sau đó chuyên tâm đưa xe đến gần bãi cơ giáp. Cơ giáp cũng không phải là loại máy móc cao vài mét như trong truyện tranh, nhìn càng giống như là giáp của siêu nhân trong phim siêu anh hùng nước nào đó.

Bãi cơ giáp - chính là nơi để dụng cụ biến thân của cơ giáp, không có hoa hoè bày vẽ như trong phim, nơi đây chỉ có một đám vali xếp thành núi và một cái máy phát mà thôi. Luum dùng thẻ của mình quét tại trên máy phát, sau hai giây đã thấy một cái Vali đỏ sẫm bay ra.

[Biến hình!]

Lập tức, chiếc vali kia bắt đầu chuyển đổi hình dáng thành hình một bộ giáp che toàn thân, sau đó đứng thẳng lên thân mình tựa như một người thật đang đứng tại đó vậy. Luum đưa ngón tay chạm vào, lập tức cả nó lại hoà tan thành một loại chất lỏng màu đỏ dán vào người cô.

[Xin chào Luum, đã lâu không gặp!”]

“Xin chào Yeji, mong được cậu chăm sóc nhiều hơn.”

[Tất nhiên rồi!]

“Giờ tôi cần bay đến trụ sở trung tâm, có thể chứ?”

[Bản đồ đã tải, đang quét động cơ….động cơ số 01, hoàn hảo….động cơ số 02, hoàn hảo….đang đo đường đi, hoàn hảo….không có vấn đề gì xuất hiện!]

[Chế độ bay tự động đang được cho phép, ngài muốn nó chứ, tiến sĩ Luum?]

“Tôi không có lý do nào để từ chối cả.”

[Chế độ bay tự động, bắt đầu.]

Sau lưng từ đâu lòi ra hai nhóm động cơ, phụt lửa tựa như máy nitro đẩy Luum bay đi.

…..