Chương 1: Natherion

“Chủng tộc số hiệu L1, đây là chủ chi của sinh vật thuộc nhóm thánh tính, đầu nhóm L, tên là Thánh Quyền Tộc, hay gọi là Therlinel. Theo các kết quả khảo cổ cho thấy đây là một chủng tộc hậu siêu cổ tồn tại cách đây sáu triệu năm, diệt tuyệt, không, biến mất vào hai ngàn năm trước. Lý do không rõ, phương thức không rõ, năng lực đánh giá: SKI, tồn tại cá thể lưu lại: 1…”

Trong một gian phòng học mang cảm giác hơi chút cũ kỹ, một trung niên treo lên gương mặt lạnh đem từng chữ từng chữ trong sách đọc ra. Nội dung ông ta nói nghe có vẻ khó tin, dường như là đang kể chuyện cổ tích cho đám học trò non nớt ở phía dưới nghe. Chỉ là những đứa trẻ trong phòng học trên mặt lại không hiện lên vẻ tò mò, trái lại còn chăm chỉ ghi lấy lời của người đàn ông trung niên kia - không sót một chữ.

“Natherion.” - Bỗng nhiên, gã ta dừng lại, ánh mắt xuyên qua đám trẻ rồi dừng lại trên người một cậu bé. Khoé miệng không hiểu sao lại khẽ nhếch lên một chút - nhỏ nhẹ dường như không ai có thể nhìn thấy, rồi nghiêm túc nói.

“Lên đây!”

Ngồi ở bàn cuối cùng, cậu bé tên là Natherion giật mình đứng dậy, đôi mắt còn hơi lờ đờ, nhưng mồ hôi chẳng biết từ đâu đã ẩm ướt trên gương mặt có vẻ như quá mức xinh đẹp của cậu, dường như Natherion và những đứa trẻ trong lớp đều rất sợ thầy giáo. Nghe gọi, cậu vội vàng đáp: “Dạ thưa thầy.” Sau đó vội vàng né ra cái bàn chạy đến.

Người đàn ông thấy dáng vẻ lúng túng chạy đến trước mặt mình của đứa trẻ, trong mắt ông ta có vẻ như hiện lên thứ gì đen tối lắm, nhưng chỉ chớp mắt là lại biến mất. Mở miệng với giọng hoà ái nói: “Con biết Therlinel không?”

Natherion ánh mắt có chút né tránh, trả lời bằng giọng nhỏ xíu: “Dạ….con biết.”

Người đàn ông lại hỏi: “Đó là thứ gì?”

Cậu lúc này hơi cúi gầm mặt xuống, tai cậu đỏ lên và ấp úng nói: “Đó….đó là….”

“Là gì, con sẽ không phải là một đứa bé bỏ nghe giảng phải không nào?”

“Là…”

“Là một chủng tộc đang đi đến bờ diệt tuyệt, đúng chứ?” - Không để Natherion nói hết câu, thầy giáo đột nhiên ngắt lời, híp mắt đặt thêm một câu hỏi nghe có vẻ ít tính tự luận hơn.

“…..dạ….vâng..” - Natherion ngẩng đầu, hơi lặng người một chút sau đó trả lời với giọng nói nghe thật xám xịt. Mà khi cậu nói ra, bầu không khí trong lớp học bỗng trở nên trầm trọng không ít.

Không hiểu tại sao, cậu cảm thấy trong ánh mắt thầy giáo đang nhìn xuống mình tràn đầy vẻ khinh thường và xa lánh. Ảo giác chăng? Natherion tự hỏi, rồi im lặng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo không dứt. Đôi mắt cậu hơi đỏ lên, bờ môi mím lại tưởng chừng lúc nào cũng có thể cất tiếng khóc, nhưng rồi cậu lại cúi gầm mặt xuống lần nữa, không để ai nhìn thấy nét mặt của bản thân.

Thầy giáo cũng không nói nữa, đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc đang rũ xuống che lấy khuôn mặt của đứa bé, cả lớp đều im lặng ngắm nhìn. Không gian dường như dừng lại tại đây, yên tĩnh mà đầy áp lực đè ép vào tâm trí Natherion khiến cho một giọt nước mắt không kìm chế được mà trượt xuống gò má, hoà vào trong chút ít mồ hôi rơi vương trên đất.

Thầy giáo cũng chú ý thấy, nhưng ông ta dường như không thèm để để ý đến, đôi mắt cứ đăm đăm nhìn vào cậu, dường như phải chờ được tiếng khóc nức nở của đứa trẻ cất lên mới khiến cho ác tâm của ông ta được thỏa mãn.

May thay, một tiếng gõ cửa bỗng vang lên đánh nhiễu đi cảm giác ngột ngạt, có giọng nữ từ phía ngoài truyền đến.

“Tiến sĩ Lipt!”

Lipt - cũng chính là người đàn ông đang đứng trên bảng giật mình quay người, sắt mặt của ông ta biến hơi méo mó trong chốc lát, giống như là tức giận vì có người phá đám cuộc vui của ông ta nhưng rất nhanh biểu cảm kia đã bị nụ cười xã giao thay thế. Lipt quay người khẽ vỗ lên vai Natherion hai cái sau đó mới sải bước đi hướng ngoài cửa.

“Chào cô, giáo sư Luum.”

Ngoài cửa, giáo sư Luum lạnh nhạt nhìn Lipt một cái, chờ đối phương từ bục giảng bước xuống, đứng tại vị trí thấp hơn mình chừng một bậc thang mới mở miệng: “Tiến sĩ Lipt, tôi đến để xin phép mang Natherion đi.”

Lipt không thèm quan tâm đến thái độ kháng cự của đối phương, cười tủm tỉm nói: “Dường như cô rất thích Natherion nhỉ? À cũng phải thôi, dù sao tổ chức đang đốc thúc nghiên cứu về Therlinel, mà trên đời này hẳn chỉ còn mỗi đứa bé kia là Therlinel thuần chủng còn sống mà thôi. Thật là cô đơn, tội nghiệp thay!”

Trên mặt lão còn hiện lên vẻ thương hại, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt liền biết, con cáo già Lipt cố ý nói như vậy chỉ để kiếm thêm chút niềm vui thú vừa mới bị mất đi mà thôi. Có vẻ như ông ta có sở thích tìm niềm vui trong nỗi đau của người khác.

Hiểu rõ điều này, Luum không quan tâm đến nét thương hại giả tạo hiện lên trên mặt của Lipt, chỉ liếc Natherion một cái liền quay người rời đi. Mà Natherion từ lúc vừa nhìn thấy Luum đến đã vội chạy xuống thu dẹp đồ đạc vào túi, sau đó chạy một mạch đến sau lưng Luum, đầu run run không dám quay lại.

Còn về Lipt, nhìn xem bóng hai người đi xa, trong mắt ông ta hiện lên vẻ suy nghĩ, nhưng không được mấy giây lại quay đầu lại, treo nụ cười đi về bục giảng.

…..

“Lipt thế nào?”

“Dạ?” - Natherion đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng giật mình tỉnh táo.

“Cảm thấy Lipt như thế nào?” - Luum hỏi.

“Thầy ấy rất tốt….” - cậu đắn đo chút rồi trả lời.

“Đúng là ngu xuẩn! Cả ngày bị đem chuyện mình là động vật tuyệt chủng ra nói, không cảm thấy nhục nhã à?” - Luum tức giận xách lên tai trái của Natherion, hận con không học mà nói.

“Ít ra….”

“Thầy ấy sẽ không nói trực tiếp như chị….”

Natherion vẻ mặt thoáng buồn, thật thà trả lời.

“Vậy ư?” - Luum dừng bước chân một chút, quay đầu cười lạnh hỏi lại.

“Không ạ…..” - Natherion nhìn thấy vẻ mặt của đối phương thì nhanh chóng định nói dối cho qua chuyện như thường ngày. Nhưng cậu lại bắt được ánh liếc của bà chị khó ưa, vậy nên quả quyết ngậm miệng lại.

Luum hài lòng gật đầu, trong lòng thầm nhũ một câu “Còn tính là hiểu chuyện” sau đó tiếp tục bước đi.

Dù sao trẻ im lặng mới là trẻ ngoan.

Sau đó hai người đi đến trước một toà nhà thật to, à không, phòng nghiên cứu mới đúng. Chỉnh thể sơn màu trắng, không có gì đặc sắc để miêu tả, chỉ là mấy đường tuyến màu xanh dương mang thiên hướng khoa học điểm lên mà thôi.

Luum rút ra một tấm thẻ quẹt tại trên bảng mật mã, lập tức chỉ nghe thấy “Đinh” một tiếng, cửa phòng đã mở ra. Bên trong xếp một đống các thiết bị điện tử ngổn ngang, Natherion liếc qua một chút sau đó cẩn thận lách từng vật một mà đi đến bên cạnh một cái bệ hình vuông.

“Nằm lên đi, hôm nay làm thử nghiệm lấy máu.”

Luum đeo lên một chiếc găng tay mới, nhàn nhạt giao phó.

Natherion như cậu bé học việc có nghề, đã biết tự đem ống chích cắm vào người, vậy nên cô cũng không cần phải tất bật làm công tác chuẩn bị, nói một câu đã xong. Dù sao thằng bé đã lớn lên tại đây từ lúc mới 6-7 tuổi.

….nghe có vẻ thật là tàn nhẫn, nhưng không trách được…..xã hội này chỉ có nhân quyền, không có thánh quyền. Natherion chỉ được xem như một động vật tuyệt chủng, một món vũ khí để con người lợi dụng mà thôi.