Chương 91: Hồng giáp lang rất tức giận!!!

Buổi tối khi dùng cơm, Hoa Đường hỏi: "Sao lại không thấy sư gia cùng Thượng bảo chủ?"

"Trở về Đằng Vân bảo rồi." Ôn Liễu Niên cắn một ngụm màn thầu, trả lời.

"Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?" Hoa Đường nghe vậy lo lắng, "Lúc trước cũng không nghe nhắc tới, sao đột nhiên nói đi là đi."

"Không có chuyện gì đâu." Ôn Liễu Niên lại cắn một ngụm màn thầu, "Nghe Thượng bảo chủ nói, hình như là muốn trở về chuẩn bị chuyện thành thân."

"Thành thân?" Người còn lại trên bàn nhất thời cũng bị kinh ngạc một chút.

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên đem miếng màn thầu cuối cùng nhét vào miệng, trong đầu rất ai oán, "Thành thân."

"Vậy thật sự nên hảo hảo chuẩn bị một phen." Triệu Ngũ cười nói, "Nạn trộm cướp núi Thương Mang đã bị diệt trừ, Thượng bảo chủ cùng sư gia lại xử lý việc hôn nhân, niềm vui nhân đôi."

Ám vệ ăn xong vài ngụm cơm, liền chạy như điên ra ngoài mua sắm chuẩn bị hạ lễ, vui sướng khẩn cấp, thật sự giống như là chính mình sắp cưới vợ, thập phần cảm động lây.

Triệu Việt múc một chén canh nhỏ cho Ôn Liễu Niên: "Ăn từ từ, coi chừng bị mắc nghẹn."

Ôn Liễu Niên đem màn thầu vo thành từng cục, ném toàn bộ vào trong canh, sau đó dùng đũa khuấy khuấy, khuấy khuấy, lại khuấy khuấy.

Triệu Việt trong lòng buồn bực, đây là phương pháp ăn quái dị gì a.

Màn thầu bị canh thịt ngâm đến mềm nhũn, tất nhiên còn chưa nói tới có bao nhiêu dễ ăn, cho nên tâm tình Ôn đại nhân càng thêm buồn bực, sau khi cơm nước xong liền một mình ngồi ở trong sân nhìn con kiến, ai cũng không hiểu nổi

Cơm chiều là đem màn thầu ngâm mềm nhũn, còn có thể tự kỉ hơn một chút nữa được không !

"Tiểu Liễu tử a." Chu Đỉnh Thiên vui vẻ hớn hở chạy vào, "Xem nghĩa phụ mua cái gì cho con nè."

Ôn Liễu Niên quay đầu, chỉ thấy là một chuỗi kẹo hồ lô đỏ au.

....

Ý gì đây?

"Sao vậy, không muốn ăn à." Chu Đỉnh Thiên ngồi xổm bên cạnh hắn.

Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói: "Không có khẩu vị."

"Đang êm đẹp sao lại không có khẩu vị, có phải là tên tiểu tử họ Triệu kia khi dễ con không?" Chu Đỉnh Thiên thổi râu mép.

"Không có." Ôn Liễu Niên phủ nhận, "Suy nghĩ vụ án."

"Chỉ cần con còn làm quan ngày nào, thì vụ án sẽ còn ngày đó, mỗi ngày sầu mi khổ kiểm như vậy, có cảm thấy thoải mái không." Chu Đỉnh Thiên kéo hắn ngồi lên trên ghế đá, đưa kẹo hồ lô qua, "Sau khi ăn xong, nghĩa phụ mang con ra ngoài đi dạo, bây giờ ở trong thành rất náo nhiệt."

"Vâng." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Mộ Bạch đâu rồi?"

"Cùng người Truy Ảnh cung một đường ra ngoài mua sắm chuẩn bị hạ lễ." Chu Đỉnh Thiên nói, "Nhân tiện cũng chuẩn bị cho con một phần, trực tiếp đưa đến Đằng Vân bảo là được."

"Nga." Ôn Liễu Niên cắn một viên kẹo hồ lô.

Thành thân thật sự là chuyện tốt.

Đúng lúc chợ đêm, trên đường thủ vệ rất nhiều, Ôn Liễu Niên vốn dĩ cơm chiều còn chưa ăn no, khai vị lại ăn sơn trà, khi ngửi được mùi hương trong quán ăn thì bụng càng đói cồn cào, thế là quay đầu nhìn bốn phía, muốn tìm thử xem có món gì ngon hay không.

"Đại nhân !" Ám vệ ở phía xa phất tay chào hỏi, trong tay mỗi người đều ôm hai ba hộp lớn, phía trên còn quấn một tấm lụa đỏ, quả nhiên là rất có bầu không khí thành thân.

Sau khi dân chúng nhìn thấy tất nhiên hiếu kì hỏi, kể từ đó trở đi, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ người dân trong thành đều biết Thượng bảo chủ muốn thành thân với Mộc sư gia.

Lúc đầu thì có cung chủ Truy Ảnh cung Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng, về sau lại có Võ Lâm minh chủ Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn, dân chúng Sở quốc đối loại chuyện này dĩ nhiên rất dễ dàng tiếp nhận, thậm chí còn cảm thấy hai người rất xứng đôi ! Ôn Liễu Niên canh miến còn chưa ăn được nửa bát, thì đã nghe chủ quán cảm khái vài câu linh tinh 'Thật xứng đôi' 'Ông trời tác hợp' cũng có hơn mười lần, lỗ tai quả thật muốn đóng kén !

"Khi nào đại nhân thành thân a?" Lão bản nương bán rượu gạo bên cạnh cười trêu ghẹo.

Ôn Liễu Niên còn chưa nói chuyện, Chu Đỉnh Thiên đã nói: "Bây giờ nói chuyện này còn sớm."

...

Không sớm đâu ! Ôn Liễu Niên liều mạng đổ tương ớt vào trong bát, tuổi của sư gia còn nhỏ hơn ta !

Chu Đỉnh Thiên ở một bên thấy vậy thì nhíu mày, chẳng qua đến Thục Trung nhậm chức có một chuyến, sao khẩu vị lại trở nên hung tàn như vậy.

Bên trong phủ nha, sau khi Triệu Việt thương nghị sự tình với Lục Truy xong, nửa ngày cũng không thấy Ôn Liễu Niên trở về, trong lòng cảm thấy hơi buồn bực, chỉ là đi dạo chợ đêm, sao lại đi lâu như vậy.

"Tiểu Liễu tử a." Bên ngoài truyền đến thanh âm Chu Đỉnh Thiên.

Sau đó chỉ thấy Ôn Liễu Niên ỉu xìu, cúi đầu bước vào sân.

"Sao vậy?" Triệu Việt hỏi.

"Không có gì." Ôn Liễu Niên đi lướt qua hắn, một mình trở về phòng ngủ, rất ủ rũ.

Chu Đỉnh Thiên không hiểu gì cả đi theo phía sau, cũng không biết rốt cuộc là duyên cớ gì.

Đang êm đẹp ăn canh miến, sao đột nhiên lại mất hứng, tựa hồ cũng không phát sinh chuyện gì a.

Ánh nến trên bàn nhẹ nhàng lay động, Ôn Liễu Niên chậm rãi uống trà.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Triệu Việt đẩy cửa bước vào, kéo ghế qua ngồi bên cạnh hắn.

"Không có gì." Ôn Liễu Niên nói.

"Rõ ràng chính là có." Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng, "Được rồi nói cho ta nghe xem, làm sao vậy?"

Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, nói: "Mệt."

Từ khi đến thành Thương Mang, tựa hồ hoàn toàn vẫn chưa hảo hảo nghỉ ngơi qua một ngày, cho dù ngủ cũng không kiên định. Càng về sau thì sự tình càng nhiều, cơ hồ bận rộn giống như con quay, có chuyện Hổ Đầu bang đè nặng trong lòng, cũng không dám có nửa phần lơi lỏng. Hiện tại rất vất vả nạn trộm cướp mới bình định, tuy nói còn không biết ở đâu nhảy ra một tên Đại Minh Vương lai lịch bí ẩn, nhưng tốt xấu gì cũng xem như tạm thời ngừng lại, thế là cơn buồn ngủ tích tụ lâu ngày liền ùn ùn thổi quét đến.

Nói là muốn thành thân, chi bằng nói là muốn cùng hắn một đường trở về Giang Nam, đem tất cả chuyện phiền lòng đều quẳng ra sau đầu, không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ muốn cùng người mình thích một đường, nắm tay ngắm phồn hoa tháng sáu.

Triệu Việt ôm hắn càng chặt: "Ta mang ngươi đến Triêu Mộ nhai ở một thời gian?"

"Không được." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Sư gia sắp thành thân rồi, nếu ta lại đến trong núi tránh quấy rầy, vậy công vụ trong phủ nha phải làm thế nào." Huống chi còn có Hướng Liệt ở đây, chính mình nào có đạo lý nói mất tích liền mất tích.

Triệu Việt trong lòng thở dài, có chút thời điểm, ngược lại là thật sự không muốn để cho hắn làm quan, vậy thì sẽ không có vướng bận.

Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn ngẩn người, bất tri bất giác liền thiếp đi, cũng không biết là mơ thấy cái gì, ngón tay vẫn nắm chặt ống tay áo Triệu Việt không chịu buông ra.

Hồng giáp lang cõng Thanh đầu Cổ Vương, từ khe cửa sổ lao lực chen vào bên trong, sau đó quen thuộc bò lên trên bàn, vèo vèo bò vào trong hộp gỗ.

Chiếc hộp là do Lục Truy dựa theo kích cỡ của Hồng giáp lang làm thành, một mình nó ở thì vừa vặn, nhưng nếu thêm một con Thanh đầu Cổ Vương mập mạp, thì phải chen lấn rất nhiều. May mắn Cổ Vương chỉ là nâng mí mắt, liền tiếp tục chậm rãi nhắm lại, tựa hồ cũng không để ý chuyện bị bắt chuyển nhà này.

Hồng giáp lang cao hứng lắc xúc tu.

Cùng nhau ngủ !

Nếu là bị ám vệ nhìn thấy, đoán chừng lại muốn thổn thức hồi lâu.

Không sánh bằng Thượng bảo chủ thì cũng thôi đi, cư nhiên ngay cả Hồng giáp lang cũng không sánh bằng.

Truyền ra ngoài rất mất mặt biết không?

Sau khi ở trong núi tìm kiếm vài ngày, vẫn như trước không ai phát hiện tung tích về cái người gọi là 'Tiền Mãn Thương', nếu không phải ngày đó mấy chục tiểu lâu la ở đây đều chắc như đinh đóng cột, thề son thề sắt tỏ vẻ tận mắt nhìn thấy, lời khai lại thần kỳ giống hệt nhau, Hướng Liệt cơ hồ muốn hoài nghi bản thân có phải bị lừa rồi không -- Đối phương rốt cuộc có bản lĩnh gì, thế nhưng có thể ở dưới mí mắt của mấy vạn đại quân phong tỏa lặng lẽ không một tiếng động trốn đi?

"Bước tiếp theo Hướng thống lĩnh có tính toán gì không?" Ôn Liễu Niên giúp hắn rót một tách trà.

"Ví như thật sự không tìm thấy, chỉ có thể bỏ qua như vậy." Hướng Liệt nói, "Cũng không cần thiết để cho đại quân tổn hao sức lực."

Ôn Liễu Niên gật đầu, nói: "Nghe lời khai người còn lại, tên Tiền Mãn Thương kia tựa hồ có thù oán sâu nặng với bang chủ Hổ Đầu bang, bằng không cũng sẽ không mạo hiểm lẻn vào núi Thương Mang, rơi vào trong tay hắn, hậu quả có lẽ cũng giống như rơi vào trong tay triều đình." Ngụ ý nói không chừng nghịch tặc đã sớm đoạn mệnh, ngươi cũng không cần vì chuyện này mà lo lắng.

"Theo lý mà nói, sau khi diệt trừ xong thổ phỉ ở đây, đại nhân cũng nên cùng ta một đường trở về Vương Thành diện thánh." Hướng Liệt nói, "Chỉ là Thượng bảo chủ cùng Mộc sư gia sắp thành thân, vậy tất nhiên là nên lưu lại uống chén rượu mừng, dù sao đã kéo dài nhiều ngày như vậy, cũng không vội vàng nhất thời."

Ôn Liễu Niên nói: "Hướng thống lĩnh cũng muốn lưu lại uống rượu mừng sao?"

"Ta e là không được, bất quá hạ lễ tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ." Hướng Liệt nói, "Đầu bên kia Thứ Sử còn có chút chuyện, chiều nay ta muốn nhích người đến phủ hắn, chờ tất cả đều làm thỏa đáng, thì trở về cùng đại nhân một đường khởi hành đến Bắc."

Ôn Liễu Niên gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa

Thời gian trễ một chút, Hướng Liệt quả nhiên dẫn người rời khỏi nha môn Tri Phủ, đại quân cũng chia phe trở về đồn trú, trong thành Thương Mang nhất thời cũng vắng vẻ hẳn đi, Ôn Liễu Niên cả người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói phẩm hạnh Hướng Liệt coi như không tệ, nhưng dù thế nào cũng là người của Hoàng Thượng, có hắn thời thời khắc khắc ở bên cạnh, đều cảm thấy không được tự tại.

"Nhìn bộ dáng này, tương lai phải làm quan trong triều thế nào?" Triệu Việt xoa bóp mặt hắn, "Bây giờ chỉ là một mình Hướng thống lĩnh, trong triều đều là lão cáo già bát diện linh lung."

"Bất đồng địa phương, tất nhiên nên có bộ dáng bất đồng." Ôn Liễu Niên nói, "Thành Thương Mang vốn là nên như vậy, dân phong thuần phác trời cao đất rộng, cùng Vương Thành là hai việc khác nhau, chờ đến khi được điều nhiệm đến bên cạnh Hoàng Thượng, ta tất nhiên biết nên đắn đo đúng mực thế nào."

"Đại nhân." Hoa Đường cầm một xấp giấy đỏ bước vào, "Đây là lưu trình đại hôn năm ngày sau, thời gian cũng không nhiều, chúng ta có không ít chuyện phải chuẩn bị."

Sau khi Ôn Liễu Niên mở ra, lập tức liền bị một đống chữ rậm rạp làm giật mình một chút: "Thành thân cư nhiên phiền toái như thế?" Còn tưởng chỉ là nói môi hạ sính rồi xem có hợp bát tự không, sau đó lại chọn ngày lành thổi kèn tiếp vào cửa.

"Một đời người chỉ có thể thành thân một lần, Thượng bảo chủ lại làm người cẩn thận, tất nhiên phải nghiêm túc một chút." Hoa Đường nói, "Bây giờ xem trước một lần cũng tốt, tương lai đợi đến khi đại nhân thành thân, cũng sẽ càng quen thuộc những chuyện này hơn."

Nói cũng đúng.

...

Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, nghiêm túc nhận lấy nhìn từng hạng mục.

Mà ở trong Đằng Vân bảo, cảnh tượng lúc này thì càng là một mảnh lộn xộn -- Bảo chủ muốn thành thân, đây chính là chuyện lớn bằng trời, ngàn vạn lần không được qua loa. Mộc Thanh Sơn vốn dĩ muốn ra ngoài xem thử, kết quả ba lần đều bị khuyên trở về, nói là trên núi gần đây rất loạn, cuối cùng đành phải ngồi chờ trong thư phòng, buồn chán lật sách xem.

Thượng Vân Trạch đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một hộp bánh quy.

Mộc Thanh Sơn ngáp một cái, buồn ngủ nhìn hắn.

"Còn chưa dùng cơm chiều, thì đã mệt rồi sao?" Thượng Vân Trạch ôm hắn vào lòng.

"Không có việc gì làm." Mộc Thanh Sơn rầu rĩ hỏi, "Ngươi tính toán khi nào mới cho ta xuống núi?"

"Trước thành thân một ngày." Thượng Vân Trạch đút hắn ăn điểm tâm.

"Vì sao?" Mộc Thanh Sơn cảm thấy chính mình gần đây thật sự ngồi rất lâu, ngay cả mông cũng bắt đầu đau.

"Cũng sắp thành thân, tất nhiên không thể xảy ra nhiễu loạn gì." Thượng Vân Trạch nói, "Đem ngươi để bên cạnh ta mới có thể yên tâm, đỡ phải bị người khác đoạt đi."

"Ai sẽ đoạt ta." Mộc Thanh Sơn than thở.

"Ở một mình sợ buồn?" Thượng Vân Trạch hỏi.

Mộc Thanh Sơn gật đầu.

"Sau khi thành thân thì ở trên núi vài ngày, rồi chúng ta lại trở về thành Thương Mang." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá tính toán không lâu sau, thì có thể hỏi đại nhân một đường cùng đến Vương Thành phía Bắc."

"Ừm." Mộc Thanh Sơn ôm cổ hắn, lại ngáp một cái.

"Không khẩn trương à?" Thượng Vân Trạch hỏi.

Mộc Thanh Sơn thành thành thật thật nói: "Có một chút."

"Thành thân, cũng giống như là chúng ta bây giờ." Thượng Vân Trạch để cho hắn tựa vào lòng mình, "Cho nên không cần sợ."

Mộc Thanh Sơn nói: "Cái gì cũng giống sao?"

Thượng Vân Trạch gật đầu: "Cái gì cũng giống."

Mộc Thanh Sơn nhấn mạnh: "Nói rồi thì không cho đổi ý."

Thượng Vân Trạch nghĩ nghĩ, "Ngoại trừ một chuyện."

Mộc Thanh Sơn ghé vào đầu vai hắn giả chết.

Nhưng Thượng Vân Trạch hiển nhiên không tính toán thỏa hiệp chuyện này, trời biết hắn đã đợi bao lâu, nếu là tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ sợ không bệnh cũng sẽ nghẹn ra bệnh.

Đằng Vân bảo ở trong chốn giang hồ có thể nói là nổi tiếng, Thượng Vân Trạch bình thường nhân duyên lại rất tốt, lần này hắn muốn thành thân, người tiến đến chúc mừng tất nhiên không ít -- Cho dù thời gian rất vội, nhưng cũng có không ít môn phái đến đây.

Ôn Liễu Niên nói: "Ăn tết cũng không náo nhiệt như vậy."

"Đều là người trong giang hồ, nói chuyện lớn tiếng làm việc hào sảng, tất nhiên là so với dân chúng càng nháo hơn một chút." Triệu Việt cùng hắn cưỡi một con ngựa, một đường rời khỏi cửa thành. Hôm nay trong phủ nha không có chuyện gì, cho nên hai người tính toán đến khe suối núi Thương Mang ở một đêm, thuận tiện trốn thanh nhàn. Tuy nói người thành thân là Thượng Vân Trạch, nhưng bởi vì có ám vệ Truy Ảnh cung ở đây, cho nên trình độ làm ầm ĩ trong phủ nha cũng không kém gì Đằng Vân bảo -- Thậm chí ngay cả hình thức bánh cưới cũng phải qua hỏi, dặn dò phía trên nhất định phải ấn tịnh đế liên hoa.

Thân là vật biểu tượng giang hồ, phải cúc cung tận tụy như thế, cũng không cần phải hồi báo.

Hoàn toàn không làm mất mặt công tử cùng Thiếu cung chủ.

Chung quanh khe suối tất cả vẫn như trước không có gì thay đổi, Triệu Việt nói: "Ở đây chờ ta, ta đi bắt cá cho ngươi."

"Ta cũng muốn đi." Ôn Liễu Niên nói.

Triệu Việt quát quát mũi hắn: "Không sợ ngã xuống sông sao?"

"Ngươi lại kéo ta lên là được." Ôn Liễu Niên cởi giày ra, lại cẩn thận xắn ống quần.

Thời tiết giữa hè khe núi không tính lạnh, Triệu Việt cũng không ngăn cản, kéo tay hắn cùng nhau xuống sông, tìm nơi có dòng nước bằng phẳng chút: "Đứng vững."

"Ừm." Ôn Liễu Niên hỏi, "Phải bắt cá làm sao?"

Triệu Việt nói: "Lấy tay bắt."

Ôn Liễu Niên: ...

Ngươi còn có thể có lệ hơn một chút được không.

"Thật sự là lấy tay bắt." Triệu Việt cười, khom lưng tùy ý chụp tới, liền thật sự bắt lên được một con cá.

Ôn Liễu Niên rất sùng bái.

"Cá ở khúc này rất nhiều, ngươi đứng yên đừng động đậy, đợi lát nữa thì sẽ có một đám vây lại." Triệu Việt tùy tay ném cá lên bờ, "Cẩn thận coi chừng ngã."

Đời này lần đầu tiên bắt cá, Ôn Liễu Niên học bộ dáng hắn, thong thả khom lưng.

Triệu Việt nhịn cười: "Nếu người nào không biết, đại khái sẽ nghĩ ngươi bị đau thắt lưng."

"Dưới nước trơn." Ôn Liễu Niên nói.

Triệu Việt vừa tính toán giữ chặt hắn, một con cá lớn đã lướt qua giữa hai người, xúc cảm trơn nhẵn dinh dính cọ xát qua cẳng chân, Ôn Liễu Niên theo bản năng run rẩy, lui về phía sau còn chưa được hai bước, thì đã té đặt mông vào trong nước.

"Cẩn thận !" Triệu Việt bị hoảng sợ, vội vàng kéo hắn lên.

"Hắt xì !" Ôn Liễu Niên toàn thân đều ướt sũng, nhíu mũi đánh hắt xì.

Triệu Việt dở khóc dở cười, nhanh chóng ôm người trở vào sơn động ngồi bên cạnh đống lửa, lại tìm một nhánh cây khô tiến vào: "Mau đem y phục hong khô đi." Không thì sẽ bị cảm lạnh.

Ôn Liễu Niên run cầm cập, cảm thấy bản thân rất là xui xẻo.

Y phục bị một kiện một kiện vắt trên nhánh cây, cuối cùng chỉ còn một bộ lý y ướt sũng, Triệu Việt cởi ngoại bào của mình ra: "Khoác tạm đi."

Ôn Liễu Niên nói: "Nga."

Triệu Việt cúi đầu, tiếp tục chọc chọc đống lửa.

Một lát sau, Ôn Liễu Niên cũng đem lý y vắt lên trên nhánh cây, lại đến trước đống lửa.

"Cẩn thận coi chừng bị phỏng." Triệu Việt giữ chặt hắn.

Ôn Liễu Niên vô tội nói: "Lạnh."

"Lên giường đi." Triệu Việt nói, bởi vì thả tị trần châu, cho nên dù cho bên cạnh sơn động là dòng nước, đệm chăn cũng rất là khô ráo ấm áp.

Ôn Liễu Niên nói: "Không muốn."

Tay Triệu Việt hơi sững lại.

Ôn Liễu Niên lại nhỏ tiếng hắt xì một cái.

Triệu Việt bỏ lại gậy gỗ, ôm cả người hắn vào lòng.

Vốn dĩ cũng chỉ khoác một kiện ngoại bào, lần này lại là trượt xuống hơn phân nửa, Ôn Liễu Niên thò tay vừa định kéo lại, thì môi đã bị hắn ngăn chặn.

Đầu lưỡi có chút vội vàng quấn quanh lẫn nhau, lý trí dần dần có xu hướng trống rỗng, hai tay Ôn Liễu Niên ôm chặt bả vai hắn, hô hấp không tự giác liền vội vàng lên.

Củi khô không ngừng phát ra tiếng vỡ nhỏ vụn, đống lửa càng cháy càng lớn, độ ấm trong sơn động cũng càng lúc càng nóng bỏng.

Ngoại bào được đặt lung tung ở một bên, thân thể trắng nõn dưới ánh lửa, như là bị vẩy lên một tầng sáng vàng ái muội, ánh mắt Triệu Việt si mê, nắm lấy đầu ngón tay của hắn, cúi đầu nhẹ nhàng mút một cái. Ôn Liễu Niên nhìn hắn không chớp mắt.

Triệu Việt ôm ngang lấy hắn, bước đến giường trong sơn động.

Một hộp gỗ lim từ trong ngực hắn rớt ra, Hồng giáp lang bị ném tới đầu óc choáng váng, nửa ngày mới hồi thần, thế là cảm thấy rất tức giận.

Làm gì vậy ...