Chương 90: Đại nhân rất oán niệm!!!

Ngay cả Chu Đỉnh Thiên cũng bị đuổi ra ngoài, người còn lại đành phải tạm thời tán đi. Ám vệ vừa đi vừa nhiệt tình đề nghị: "Không bằng Triệu đại đương gia giả vờ bệnh đi?" Nhớ ngày đó công tử nhà ta suốt ngày ngồi ở trong phòng thu chi, cung chủ cũng là dựa vào một chiêu này mới có thể dụ người ra, hiệu quả phi thường tốt.

Triệu Việt nói: "Đa tạ." Không cần.

Ám vệ dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn hắn, thành thật như thế thì phải làm thế nào, không đùa giỡn lưu manh còn cưới tức phụ làm gì nữa, cảm thấy nội trong mười năm gần đây cũng không biết diễn kịch, không bằng chúng ta lấy tiền biếu mua vài cân thịt khô ăn trước, dù sao cũng không gả ra ngoài được.

Suy nghĩ một chút liền muốn rơi lệ.

Hướng Liệt vẫn như trước dẫn người tìm kiếm tung tích Tiền Mãn Thương cùng dư nghiệt Hổ Đầu bang ở ngoài thành, tuy nói chiến sự tựa hồ còn chưa kết thúc, quan phủ vẫn chưa dán bảng, bất quá dân chúng cũng đã khua chiêng gõ trống chuẩn bị ăn mừng -- Núi Thương Mang một lần nữa khôi phục an tĩnh, chuyện mong chờ cả đời cuối cùng cũng thành sự thật, nghĩ đến sau này sắp được trải qua ngày lành, cơ hồ ngay cả nằm mơ cũng đều vui vẻ a.

Thời điểm trễ một chút, Ôn Liễu Niên cuối cùng từ thư phòng bước ra, dùng sức lười biếng duỗi eo.

Trong viện im lặng, chung quanh cũng không có một bóng người, thậm chí ngay cả ám vệ cũng không ở.

Đi đâu hết rồi? Ôn Liễu Niên trong lòng buồn bực, vừa mới chuẩn bị ra ngoài đi tìm, vừa vặn thấy một gia đinh từ bên ngoài tiến vào: "Đại nhân."

"Mọi người đi đâu hết rồi?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Đều ở Thượng phủ." Gia đinh nói, "Chu chưởng môn nói, trăm ngàn lần không được để mọi người quấy rầy đại nhân."

"Như vậy sao." Ôn Liễu Niên nói, "Phòng bếp còn màn thầu không?"

"Bây giờ biết đói bụng rồi à?" Triệu Việt bước vào tiểu viện.

Gia đinh thức thời biến mất.

Ôn Liễu Niên ngáp một cái.

"Đi thôi, mang ngươi đi ăn cơm." Triệu Việt kéo tay hắn đi ra ngoài.

"Ăn bát mì là được." Ôn Liễu Niên nói, "Ta liệt ra được vài manh mối, cũng không biết đúng hay không, đúng lúc buổi tối bàn bạc với mọi người."

"Đã sớm hầm canh gà cho ngươi." Triệu Việt nói, "Vốn dĩ muốn đưa lại sớm một chút, lại sợ quấy rầy ngươi suy nghĩ sự tình."

"Hướng thống lĩnh bên kia có tin tức gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Tạm thời không có, tiếp tục ở trong núi tìm vài ngày, nếu thật sự không rơi xuống núi, dự tính cũng chỉ có thể như vậy thôi." Triệu Việt nói, "Ít ngày nữa cũng sẽ dẫn quân về triều."

"Lần này chúng ta nợ hắn một nhân tình." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, "Lần sau có cơ hội thì trả lại cho hắn."

"Ừm." Triệu Việt cười cười, "Chúng ta."

Canh gà hầm rất lâu, còn bỏ thêm chân giò hun khói kim hoa thượng hạng, bất quá Ôn Liễu Niên cũng không có tâm tình ăn, vội vàng ăn một chén cơm, thì cùng Triệu Việt một đường trở về thư phòng, thỉnh Lục Truy cùng Chu Đỉnh Thiên đến đây.

"Nhiều sách như vậy." Lục Truy vào cửa không chú ý, suýt nữa bị vấp té, giật mình nói, "Đều là do đại nhân xem hết chỉ trong hai ngày?"

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên ngồi ở bên án kỉ, "Phần lớn cố sự nhìn qua cũng không đáng tin, bất quá cũng có không ít manh mối hữu dụng."

"Tỷ như?" Chu Đỉnh Thiên kéo qua một cái ghế dựa ngồi xuống.

"Con vẫn tin tưởng phán đoán lúc trước của mình, Đại Minh Vương hẳn không phải người đại gian đại ác." Ôn Liễu Niên nói, "Hơn nữa cũng không có khả năng có ý mưu nghịch."

"Lý do?" Chu Đỉnh Thiên hỏi.

"Đây vốn là những chuyện từ khi Đại Sở tự kiến quốc đến nay, bên trong ghi lại toàn bộ diễn biến bố phòng quân đội." Ôn Liễu Niên mở ra một quyển bản đồ, "Bởi vì tiên đế là đoạt được giang sơn từ trong tay bộ tộc Chu thị, những cuộc chiến tranh rất quan trọng đều diễn ra ở tuyết nguyên rộng lớn, cho nên sau khi khai quốc, liền đem quân đội chủ lực an trí một đường từ Đông Bắc cho đến Tây Bắc, quân đội đóng giữ ở phía Nam cũng không nhiều, cho nên năm đó nước Nhật mới có thể một đường công lược thành trì."

"Chính xác." Lục Truy gật đầu.

"Tác chiến trong đất liền cùng ở ngoài biển hoàn toàn khác nhau, lúc ấy đừng nói đến quân đóng giữ ở Đông Bắc không kịp rút về, cho dù thật sự rút về phía Nam, chỉ sợ cũng không thể chiến đấu ngay." Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên sự xuất hiện của Đại Minh Vương, đối với thắng lợi trận hải chiến này kỳ thật có tác dụng rất quan trọng."

Sách sử tuy đã xóa tên Vân Đoạn Hồn, đối với sự xuất hiện này cũng chỉ ghi mà không đề cập tới, cũng chỉ ghi lại mấy tràng chiến dịch không quá trọng yếu, tuy nói dùng cái từ ba phải nào cũng được, bất quá chỉ bằng phòng bị yếu ớt của hải quân Sở quốc lúc ấy, đừng nói là kinh nghiệm phong phú giao chiến trên nước, chỉ e là muốn làm ra được chiến hạm cũng là một vấn đề.

"Cho nên ta mới nói, Đại Minh Vương hẳn là không có ý tạo phản." Ôn Liễu Niên nói, "Bởi vì dựa theo thực lực lúc ấy của hắn, nếu muốn cướp lấy giang sơn, hẳn là chuyện rất dễ dàng. Trong lúc hai quân đối chọi thì thời cơ sẽ nhiều cỡ nào, cần gì phải chờ tới khi nước Nhật đã bị đánh lui, sau đó đại quân một đường trở về triều, rồi đợi mọi chuyện đều ổn định mới nhớ tới muốn đoạt quyền."

"Ly Giao cùng Thanh Cầu là thế nào?" Triệu Việt nói.

"Ly Giao vốn dĩ là thủ hạ của Đại Minh Vương, khinh công cực kỳ cao, mọi người gọi hắn là hắc y Quỷ Ảnh, coi như là có chút chiến công." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng danh tự trong dân chúng lại không được tốt lắm, nghe đồn phần lớn đều viết hắn thành một người tàn bạo ngoan độc. Sau khi hải chiến đại thắng, Đại Minh vương cũng cùng tiên hoàng Sở thị một đường đến Bắc, trụ ở Vương Thành một thời gian, Ly Giao là đốt trà lâu Thanh Hoan, khiến hơn hai mươi nữ tử vô tội bị thiệt mạng, lúc ấy dư luận xôn xao, Đại Minh Vương vì vậy mà tức giận, Ly Giao tự biết khó thoát khỏi cái chết, trong một đêm mưa chém giết người trông coi chạy trốn rời khỏi Vương Thành, vẫn chưa xuất hiện qua."

"Sau khi rời khỏi Vương Thành thì một đường chạy đến Miêu Cương, ở đó học được một thân luyện cổ tà môn ma đạo, sau đó ẩn nấp trong núi Thương Mang, nghĩ muốn tìm cơ hội tái xuất giang hồ." Triệu Việt nói, "Cũng có thể nói là như vậy."

"Đại nhân." Nha dịch ở bên ngoài gõ cửa, "Có một phạm nhân vừa mới tỉnh, có muốn lập tức thăng đường không?" Trương Sinh Thụy lúc trước bị hai ám vệ đánh hôn mê, cho nên còn chưa kịp thẩm vấn.

Quân sư bên cạnh Ly Giao, tất nhiên xem như phụ tá đắc lực. Bên trong địa lao rất âm trầm, cây đuốc hai bên được treo trên tường cháy hừng hực, mùi cũng có chút gay mũi.

Trương Sinh Thụy được lao đầu dẫn đến trước mặt Ôn Liễu Niên, còn chưa đợi đến thẩm vấn, thì đã chủ động mở miệng nói: "Ta cái gì cũng nói."

"Rất tốt." Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan rất thích loại người biết thức thời như ngươi."

"Sau khi nói xong, đại nhân có thể tha chết cho ta không?" Trương Sinh Thụy nói, "Ta vẫn chờ ở trong núi Thương Mang, vẫn chưa giết qua ai cả."

"Vậy bình thường ngươi làm những gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Trương Sinh Thụy nói, "Phòng thu chi cùng một vài chuyện ở hiệu buôn."

"Hiệu buôn ở đâu?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Thiên Nam Hải Bắc, chung quanh đều có." Trương Sinh Thụy nói, "Nhiều nhất là ở Vân Nam, sau đó là một vùng Trung Nguyên."

Nghe qua tựa hồ của cải còn rất hùng hậu... Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, gật đầu nói, "Nếu quả thật chỉ là phụ trách trướng vụ Hổ Đầu bang, ngược lại là có thể giữ lại một mạng."

"Đa tạ." Trương Sinh Thụy nói, "Đại nhân muốn hỏi chuyện gì?"

"Tất cả mọi chuyện." Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ cần ngươi cảm thấy có giá trị, thì nói ra hết đi, sau đó lại trả lời vài vấn đề của bản quan."

Trương Sinh Thụy gật đầu, rất là phối hợp.

Bình thường là người Ly Giao coi trọng, tất nhiên cũng có chút bản lĩnh, tuy nói chỉ là một văn nhân, nhưng đầu óc lại rất thông minh, trí nhớ cũng vô cùng tốt, chỉ tiếc toàn bộ dùng sai chỗ.

Lúc trước gia nhập Hổ Đầu bang, là vì có thể đổi lấy tương lai vinh hoa phú quý, đầu tiên là bắt đầu từ phòng thu chi, từng bước chậm rãi ngồi xuống vị trí tổng quản. Vào nhà cướp của chỉ là ngụy trang, nơi cằn cỗi như thành Thương Mang cũng mò không được bao nhiêu bạc, tiền lời so sánh với hiệu buôn có thể nói là cực kì nhỏ bé không đáng kể. Ly Giao làm người cẩn thận, chưa bao giờ lộ qua danh tính cùng lai lịch của mình trước bất kỳ ai, ngay cả Trương Sinh Thụy cũng chỉ biết hắn họ Lý.

Lúc trước hai vị trang chủ Mục gia trang chủ động đưa danh thiếp tới, nói muốn cùng Hổ Đầu bang một đường liên thủ đối phó Triệu Việt.

"Hổ Đầu bang vẫn không lui tới với bất kì môn phái bào, lúc ấy ta cho rằng bang chủ sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới sau khi hắn nhìn qua tín hàm, cư nhiên một ngụm đáp ứng." Trương Sinh Thụy nói, "Còn để cho Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng vào núi, cho mượn chim báo tang hỗ trợ tác chiến này, chỉ là lúc sau lại là thất bại trong gang tấc."

"Lúc trước phía trên bái thiếp Mục gia trang viết cái gì, ngươi có biết không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Trương Sinh Thụy nói, "Bang chủ sau khi xem xong liền đốt sạch, vẫn chưa nói với bất kỳ ai nội dung trong thư, bất quá sau này người Mục gia trang tới, ta từng ở bên ngoài phòng nghe được vài nội dung bọn họ trò chuyện, tựa hồ nói qua sau khi san bằng Triêu Mộ nhai, thì muốn rời khỏi núi báo thù, đạt thành đại sự."

"Lúc đó có nhắc qua Đại Minh Vương, Vân Đoạn Hồn, Thanh Cầu hay là tiên hoàng Sở thị không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Trương Sinh Thụy lắc đầu: "Không có ấn tượng, bất quá đợi đến sau khi người Mục gia trang rời khỏi, bang chủ hình như rất hưng phấn, còn nói qua một thời gian nữa, muốn ta theo hắn một đường đến Đông Hải tìm Long Vương."

"Hải Long Vương?" Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, trong đầu nhanh chóng chợt lóe một người.

Vì có thể đổi một cơ hội sống sót, Trương Sinh Thụy quả thật là khai hết toàn bộ, cơ hồ đem tất cả chuyện hắn cảm thấy hữu dụng đều khai ra hết, thậm chí ngay cả tư tình với Ly Giao cũng không ngoại lệ -- Nói là tư tình, chi bằng nói là vì bảo vệ mạng sống. Trước kia Ly Giao vì luyện cổ, dẫn đến bản thân cũng trở nên nửa người nửa quỷ, không biết từ nơi nào nghe đồn 'bổ dương', mà Trương Sinh Thụy đối với hắn tất nhiên cũng không dám chống cự, quan hệ hai người vẫn cứ tiếp tục kéo dài.

Gần hừng đông, Ôn Liễu Niên mới rời khỏi địa lao, xoay người chạy đến thư phòng.

"Trở về !" Chu Đỉnh Thiên nắm phía sau cổ áo hắn, "Ngủ !"

"Không ngủ." Ôn Liễu Niên liều mạng giãy giụa.

Chu Đỉnh Thiên trừng mắt: "Dám cãi lời ta."

"Lại không mệt." Ôn Liễu Niên nắm lấy cánh tay Triệu Việt, "Mang ta đến thư phòng."

Triệu Việt lắc đầu, đánh ngang ôm lấy hắn trở về phòng ngủ.

Lục Truy ở một bên nói: "Hiếm khi thấy được đại đương gia kiên cường một hồi."

Chu Đỉnh Thiên thổi thổi râu, lại có chút mất hứng, còn chưa thành thân sao lại ôm nhau trở về phòng như thế, sính lễ còn chưa có đưa, chẳng lẽ không phải là nên chia giường ngủ?

Huống hồ cửa hôn nhân này ta cũng không có đáp ứng a.

Huống chi thằng nhóc con kia còn có cha ruột, tên kia rất cổ hủ a, miệng lúc nào cũng chi, hồ, giả, dã, suốt ngày lải nhải cằn nhằn, nếu là để hắn biết chuyện này, dự tính hẳn là hấp hối sống qua ngày.

Trong phòng ngủ, Ôn Liễu Niên ghé vào đầu vai Triệu Việt, há miệng cắn xuống một cái.

Triệu đại đương gia dở khóc dở cười, thò tay nhấc hắn lên: "Đem ta trút giận?"

"Trời sáng rồi." Ôn Liễu Niên khoanh chân ngồi trên giường, "Qua nửa canh giờ thì đến thư phòng."

"Cũng không phải người luyện võ, cũng không thấy thân thể có thể chịu được bao lâu." Triệu Việt nhét hắn vào trong ổ chăn, "Nếu là đem bản thân mệt mỏi suy sụp, chẳng phải là sự tình càng chậm trễ ?"

"Ngươi rõ ràng từng dạy ta tập võ !" Ôn Liễu Niên nhấn mạnh.

Triệu Việt buồn cười: "Dựa vào hai ba phát kỹ năng đùa giỡn hoa thương?"

Ôn Liễu Niên: ...

Lúc ngươi dạy ta rõ ràng còn nói dùng rất tốt.

"Nhắm mắt." Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn.

Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn: "Ngươi muốn nghe chuyện Bạch Hà hay không?"

Triệu Việt cúi đầu nhìn hắn.

"Lúc trước ở thư phòng chưa nói." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá nếu ngươi muốn nghe, ta sẽ nói cho ngươi, trong sách cũng là có ghi lại, cũng không phải tất cả lời Ly Giao nói đều là sự thật."

Triệu Việt do dự một chút, vẫn là gật đầu.

Nếu thật sự là mẹ ruột, thì tất nhiên hiếu kì nghĩ muốn biết thêm một vài chuyện, nếu chỉ là người lạ, thì coi như là nghe một chút cố sự cũng tốt.

Giống như lời hắn nói, tóm lại cũng không ngủ được.

Nhiều năm về trước, Bạch Hà từng là ca cơ danh chấn thiên hạ trên sông Tần Hoài, về sau buôn bán lời chút tiền, thì tự mình chuộc thân. Dựa theo phong khí lúc ấy, tất cả mọi người đều suy đoán nàng hẳn là sẽ gả cho phú thương nhà ai làm thiếp, lại không dự đoán được thế nhưng nàng một đường đi về phía Bắc đến Vương Thành, ở đó mở một gian Bách Hoa uyển.

Thanh danh đệ nhất ca cơ truyền ra bên ngoài, phú thiếu kinh thành nghe tin tất nhiên lập tức chạy đi ủng hộ, nghe nói lúc ấy lâu mới mở ngày đầu mà khách đã ngồi chật cứng, tiếng sáo ngọc đàn tranh một khắc cũng không ngừng lại, ca nữ bên trong phần lớn đều là cô nương gia mười tám tuổi, xinh đẹp động lòng người, vừa cất tiếng hát, vàng bạc ngọc khí cơ hồ muốn ném đầy đài.

Mà ghi chép về Bạch Hà, cũng từ đó bắt đầu trở nên đủ loại. Có người nói nàng chỉ bán nghệ không bán thân, bất luận là bao nhiêu hoàng kim đặt ở trước mặt, ngay cả ánh mắt cũng sẽ không liếc nhìn một cái; cũng có người nói nàng chỉ tiếp khách nhân mà mình thích, nếu là gặp được người hợp ý, vậy thì một lượng bạc cũng sẽ không nhận, nói không chừng còn sẽ lấy vàng ra tặng; đương nhiên, phần lớn lời đồn còn lại là giống lời Ly Giao nói, miêu tả nàng thành một nữ tử lẳng lơ, nửa điểm chu môi vạn người nếm, chỉ cần chịu ra tiền, vậy thì là hàng đêm điên loan đảo phượng bên trong màn đỏ, nam tử có liên quan với nàng nhiều không đếm xuể, từ vương công đại thần, đến tiểu thương tạp hoá, thậm chí còn có tin đồn nói tiên hoàng Sở thị cũng từng cải trang dò hỏi, đương nhiên, danh tự Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn rõ ràng cũng được liệt bên trong, hơn nữa hình như còn đến qua rất nhiều lần.

"Sau đó thì sao?" Triệu Việt hỏi, "Còn có tin tức gì khác không?"

"Sau này Đại Minh Vương ly kỳ mất tích, đêm đó Bách Hoa uyển liền nổi lên một trận lửa lớn." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá trước đó, tất cả ca cơ cùng tạp dịch bên trong đều được đưa đi, bên trong chỉ còn lại một mình Bạch Hà."

Dân chúng đối với chuyện này tất nhiên bàn tán sôi nổi, có người nói Bạch Hà được Vân Đoạn Hồn mang đi, cũng có người nói nàng đã bị triều đình ban thưởng độc dược, còn có người nói nàng là bỏ trốn cùng với một vị võ tướng trong triều, đủ loại không kết luận được, ai cũng nói không rõ rốt cục cái nào mới là thật. Lúc ấy nói rất là ồn ào huyên náo, bất quá đã qua nhiều năm như vậy, các loại tin đồn cũng dần dần nhạt xuống, hiện tại bây giờ dù đến Vương Thành hỏi một câu, chỉ sợ ngoại trừ lão nhân, cũng không ai biết Bạch Hà rốt cục là ai.

Sau khi Triệu Việt nghe xong, rất lâu cũng không lên tiếng.

"Còn gì nữa không." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng đích xác có nghe đồn, nói nàng trước khi mất tích, đã mang thai được bốn tháng."

Triệu Việt gật đầu: "Ừm."

"Tương lai có thể đến Đông Nam tìm kiếm thử xem." Ôn Liễu Niên nói, "Nói không chừng còn sẽ có phát hiện mới."

"Sau đó thì sao?" Triệu Việt hỏi.

"..." Sau đó nói không chừng, ngươi có thể tìm được mẫu thân về a. Ôn Liễu Niên yên lặng nghĩ.

"Nếu là có duyên, tất nhiên sẽ gặp được." Triệu Việt nói, "Không nên cưỡng cầu."

Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn.

"Cảm tạ ngươi." Triệu Việt xoa bóp gáy hắn.

"Tạ ta làm gì." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm hắn, cũng sắp thành thân !"

Nạn trộm cướp núi Thương Mang đã bình ổn, Hoàng Thượng đại khái rất nhanh sẽ tìm ngươi trở về Vương Thành." Triệu Việt nói.

"Ừm." Ôn Liễu Niên gối lên trên cánh tay hắn, "Ngươi muốn đi không?"

Triệu Việt nói: "Ta sẽ đi cùng với ngươi."

"Nếu ngươi không muốn đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp ở lại chỗ này." Ôn Liễu Niên nói, "Ta cũng thích Triêu Mộ nhai."

"Không cần vì ta mà quấy rầy kế hoạch của ngươi." Triệu Việt cười cười, "Vương Thành vẫn là phải dựa vào nơi có phong thủy tốt, ta một lần nữa dựng lên một cái Triêu Mộ nhai mới cho ngươi là được."

Ôn Liễu Niên ghé vào trước ngực hắn.

"Ngươi ở đâu, ta sẽ ở đó." Triệu Việt nói, "Cho nên chỉ cần để ý những chuyện ngươi muốn làm."

Ôn Liễu Niên kéo vạt áo hắn.

Ta muốn thành thân.

Ta muốn thành thân.

Ta muốn thành thân.

Triệu Việt đắp chăn lại cho hắn, tay phải khẽ vuốt ve lưng hắn.

Ôn Liễu Niên ngáp một cái, lười biếng nhắm mắt lại, thẳng đến trước khi ngủ còn đang suy nghĩ, cho dù thật sự muốn đến Vương Thành, vậy cũng phải đến Giang Nam nói chuyện thành thân trước !

Triệu Việt trong lòng có chút buồn bực, đây là mơ thấy cái gì, sao vẻ mặt lúc ngủ lại tràn ngập oán niệm như thế?

Sáng sớm ngày hôm sau, vài thân hào nông thôn liền đưa danh thiếp tới, nói ba ngày sau trong thành muốn mở tiệc ăn mừng, coi như là cảm niệm đại nhân giúp dân chúng diệt trừ thổ phỉ, còn cố ý nhấn mạnh cần phải gọi Triệu công tử cùng tham gia.

Mọi người đều rất muốn nhìn.

"Đi không?" Triệu Việt hỏi.

"Tất nhiên đi." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Kể từ khi ta tiền nhiệm tới nay, trong thành lần đầu tiên mời gánh hát bên ngoài đến." Lúc trước ai cũng biết trong thành Thương Mang đang nháo thổ phỉ, cho dù là chịu ra giá tiền cao, gánh hát cũng không chịu đến.

"Dân chúng trải qua ngày xem như yên ổn." Mộc Thanh Sơn cũng cảm khái, sau lại có chút luyến tiếc, "Đại nhân nói không chừng rất nhanh sẽ bị điều nhiệm đến Vương Thành." Có chút không nỡ.

"Đi theo là được." Thượng Vân Trạch ngược lại là không lưu tâm, "Còn nhớ lúc trước ta từng nói với ngươi không, muốn đến Vương Thành giải sầu?"

"Ừm." Mộc Thanh Sơn gật đầu.

"Vậy thì còn có cái gì mà phải ủ rũ." Thượng Vân Trạch xoa đầu hắn, "Bất quá trước khi đi Vương Thành, muốn đem việc hôn nhân làm trước hay không?"

Vốn dĩ chỉ là trêu ghẹo, không nghĩ tới sau khi Mộc Thanh Sơn nghe được, cư nhiên còn nghiêm túc suy xét một chút.

Thượng Vân Trạch nhất thời ngoài ý muốn vạn phần, trong lòng đầu tiên là vui vẻ, lại không dám nhiều lời, chỉ là dè dặt nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Được."

"Ngươi... Lặp lại lần nữa." Thượng Vân Trạch đại khái cảm thấy chính mình là đang nằm mơ.

Mộc Thanh Sơn nhìn hắn, "Được."

"Ngươi đồng ý?" Thượng Vân Trạch mừng rỡ như điên, một tay ôm hắn vào trong lòng, "Đồng ý bây giờ thành thân với ta?"

Mộc Thanh Sơn có chút không được tự nhiên: "Ngươi nhỏ tiếng một chút." Người bên ngoài đều nghe được.

Còn chưa dứt lời, thì đã bị Thượng Vân Trạch kéo ra cửa.

"Muốn làm gì?" Mộc Thanh Sơn thất tha thất thểu.

"Trở về Đằng Vân bảo." Thượng Vân Trạch mang hắn xoay người lên ngựa, cười to nói, "Chuẩn bị thành thân !"

Dư âm lượn lờ, Ôn Liễu Niên vừa vặn đi ngang qua, bị khói bụi vó ngựa hất lên đầy mặt.

Muốn thành thân a...