Đêm khuya, người ở hội đèn lồng từ từ tán đi, đoàn người Ôn Liễu Niên cũng cáo biệt với Triệu Việt và Lục Truy, đồng thời nhiệt tình mời sau này tới phủ nha làm khách.
Lục Truy giơ kẹo nặn cười nói, “Đây là tất nhiên.”
“Cáo từ.” Ôn Liễu Niên siết chặt áo bông.
Triệu Việt nói, “Cáo từ.”
Ám vệ ánh mắt tràn ngập chờ mong, thật sự không cần nhiệt tình ôm nhau một cái sao, đối mặt với ly biệt, thường là các loại lưu luyến không rời mà.
Triệu Việt xoay người lên ngựa.
Ám vệ nội tâm thật đáng tiếc.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người dần biến mất, rồi mới trở về phủ nha.
Dưới chân núi Triêu Mộ nhai, Triệu Việt cùng Lục Truy xoay người xuống ngựa.
Người trông coi vội vàng mở cửa.
Hai người đi vào trong.
Triệu Việt dừng bước lại, liếc mắt nhìn Lục Truy một cái, “Ngươi rất thích thứ đồ này?”
“Ngược lại cũng không phải.” Lục Truy giơ kẹo nặn nói, “Chỉ là lúc trước Ôn đại nhân nói, đây là đồ của Đại đương gia, bảo ta phải cố gắng cầm.”
Triệu Việt lông mày nhảy lên hai cái, “Vứt đi.”
Lục Truy nói, “Thật xa mới mang về, vì sao phải vứt bỏ trước cửa nhà?”
Triệu Việt: …
Lục Truy cầm kẹo nặn bình tĩnh bước vào, đem nó đặt lên bàn trong phòng ngủ Triệu Việt.
Một con rồng lớn màu vàng đang cưỡi mây đạp gió, rất là hừng hực khí phách, vừa nhìn liền biết tuyệt đối không phải vật trong ao.
Triệu Việt rất muốn đem bàn ném ra ngoài.
“Hôm nay có vẻ đại nhân cùng Đại đương gia đàm luận khá vui vẻ.” Sau khi trở lại phủ nha, Hoa Đường nói.
Ôn Liễu Niên nói, “Cũng được.”
“Sau này đại nhân cũng nên cùng hắn hàn huyên nhiều một chút.” Hoa Đường nói, “Nếu có thể làm cho mối quan hệ dịu xuống, đến lúc tiêu diệt thổ phỉ cũng sẽ tốt hơn.”
Ôn Liễu Niên nói, “Được.”
Trên Triệu Mộ nhai, Lục Truy còn đang hỏi, “Hôm nay có người nói Đại đương gia cùng Ôn đại nhân trò chuyện khá vui vẻ?”
Triệu Việt nói, “Không có.”
Lục Truy kiên trì giáo dục, “Chuyện này lại không có gì để mất mặt.” Có nói chuyện vui vẻ thì nói có đi, vì sao còn không thừa nhận?
Triệu Việt nói, “Câm miệng.”
Lục Truy khổ não xoa thái dương.
Rốt cuộc là đang khó chịu cái gì a…
Sau mười lăm tháng giêng, không khí năm mới trong thành dần dần nhạt đi, mọi người lại càng trở nên bận rộn hơn. Đất hoang lúc trước khai khẩn sau khi trải qua một mùa đông được ủ màu mỡ, giờ đã có thể mở canh tác, Ôn Liễu Niên điều động thanh niên trai tráng trong thành thay phiên ra trận, rất nhanh liền gieo xong hoa màu —— Đương nhiên, lần này cũng không có dựa vào bức họa của mỹ nam tử say đắm, sau khi trải qua những việc lần trước, dân chúng đều biết Tri phủ đại nhân rất đáng tin, chỉ cần nghe theo hắn làm thật tốt, cuộc sống nhất định sẽ dần dần tốt lên.
Cuộc sống tốt ai cũng muốn, nên nhiệt tình cũng tự nhiên mà nhiều thêm.
Rồi qua mấy ngày, ngân lượng bên trên điều động cũng đã đến. Lúc trước bởi vì thành Thương Mang nghèo, nạn trộm cướp ngoài thành lại nảy sinh, cho nên Tri châu đối với nơi này cũng là mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không xảy ra nhiễu loạn gì lớn thì muốn như nào cũng được. Mà từ khi Ôn Liễu Niên nhậm chức cho đến nay, tình hình lại thay đổi rất nhiều, bởi vì hắn thực sự rất biết cách dằn vặt —— Gần như là cách mấy hôm lại đưa một phong thư báo cáo tới, trong đó không chỉ tỉ mỉ trình bày tiến độ tiêu diệt thổ phỉ, còn thêm vào một tờ giấy lớn toàn kế hoạch, việc lớn việc nhỏ miêu tả phải cải thiện thành Thương Mang như thế nào để dân chúng được sống một cuộc sống an nhàn, phần cuối tất nhiên là khóc than muốn bạc, hơn nữa số lượng cũng không tính là ít.
Nếu dựa theo lúc trước, cấp trên cũng sẽ không đem chuyện thành Thương Mang để ở trong lòng, nhưng mà lại không chịu nổi vị tri phủ Ôn Liễu Niên này, không chỉ nổi danh bướng bỉnh, mà còn nghe đồn, nói hoàng thượng mấy năm nữa sẽ đưa hắn về kinh.
Ôm thái độ thà rằng tin còn hơn, Tri châu đại nhân cân nhắc mãi, cuối cùng đành phát bạc — Nói không chừng tương lai sẽ thành người trực tiếp lãnh đạo mình, không đắc tội thì tốt hơn.
Ôn Liễu Niên đối với chuyện này rất là hài lòng, cố ý viết một phong thư lớn bày tỏ lòng biết ơn, sau đó bút lớn liền vung lên, bắt đầu sửa đường!
Hai tháng sau, đường thông với bên ngoài được mở rộng cực kì lớn, thậm chí hai chiếc xe ngựa đi song song cũng không có bất cứ vấn đề gì, hai chiếc cầu gỗ được bắc ngang qua sông, dân chúng không cần tiếp tục phải đạp đá qua sông, đi lại hằng ngày cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó lúc xẩm tối, Ôn Liễu Niên ở trong viện chậm rãi xoay người, cả người đều mệt mỏi muốn ngủ.
Hoa Đường từ ngoài cửa bước vào, “Buổi tối đại nhân có muốn cùng ra ngoài dùng cơm không? Có người nói trong thành mới mở tửu lâu, cũng không tệ lắm.”
“Không cần.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Tả hộ pháp cứ đưa mọi người đi đi, ta còn có chút việc chưa xử lý xong, đợi lát nữa tùy tiện ăn tô mì là được rồi.”
“Vậy ta giúp đại nhân mang vài món tráng miệng về.” Hoa Đường cười cười, xoay người bước ra ngoài.
“Tả hộ pháp.” Ôn Liễu Niên gọi người lại.
“Đại nhân còn có việc?” Hoa Đường dừng bước lại.
Ôn Liễu Niên nói, “Đa tạ.”
Hoa Đường có chút khó hiểu, “Vì sao lại đa tạ ta?”
“Tả hộ pháp lẽ ra nên cùng Triệu thiếu hiệp sớm về Truy Ảnh cung, hiện tại ở lại thành Thương Mang hỗ trợ.” Ôn Liễu Niên nói, “Tại hạ trong lòng rất hổ thẹn.”
“Đại nhân khách khí.” Hoa Đường lắc đầu, “Ở lại nơi này không chỉ là ý của ta với Tiểu Ngũ, mà cũng là ý của cung chủ cùng công tử, không ai biết được tình hình trong núi Thương Mang, thêm vài người cũng có thể nhiều thêm được vài phần thắng.”
“Nhưng Tả hộ pháp vẫn luôn ở đây, thì hai vị tiểu công tử phải làm thế nào?” Nhắc đến việc này, Ôn Liễu Niên cảm thấy mình mắc nợ thật nhiều.
“Chuyện này ngược lại là quên nói cho đại nhân.” Hoa Đường nói, “Tháng trước cung chủ gửi thư đến, nói hai vật nhỏ đã được Tinh Đấu chân nhân mang lên Phượng Hoàng sơn chơi, cho dù bây giờ về cũng không gặp được.”
“Như vậy a.” Ôn Liễu Niên liền thả lỏng hơn nhiều.
“Nếu không thì ta sẽ sớm trở về.” Hoa Đường cười lắc đầu, “Đại nhân không cần nghĩ là nợ ân tình, bởi vì ta chắc chắn sẽ không bởi vì chuyện bên ngoài mà quên nhi tử, hiện tại ở lại đây cũng là đã suy nghĩ cặn kẽ.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Đa tạ.”
“Đại nhân.” Triệu Ngũ từ ngoài sân tiến vào.
“Hai vị đi ăn cơm đi.” Ôn Liễu Niên nói, “Không cần trông nom ta.”
“Cơm sợ là không ăn được .” Triệu Ngũ nói, “Vừa mới nhận được thông báo của thủ vệ thành, người Mục gia trang tới.”
“Nhanh như vậy?” Hoa Đường có chút bất ngờ.
“Chắc là đã sớm có chuẩn bị, nhận được tin xong liền lập tức ra roi thúc ngựa khởi hành.” Triệu Ngũ nói.
Hoa Đường lắc đầu, “Cũng thật sự là vội vàng.”
“Hẳn là đã đi tìm khách điếm trong thành trước, chắc tầm nửa canh giờ nữa sẽ đến gặp đại nhân.” Triệu Ngũ nói, “Có cần gọi Thượng bảo chủ trở về hay không?”
“Không cần.” Ôn Liễu Niên nói, “Hai vị chờ một chút, đợi ta đi thay bộ y phục khác.”
Hoa Đường có chút bất ngờ, “Đại nhân là muốn tự mình ra ngoài tiếp đón?”
“Tất nhiên không phải.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm trước.”
…
. . .
Thành Thương Mang cũng không phải là nơi giao thương quan trọng, tất nhiên cũng sẽ không có khách điếm lớn, mà người Mục gia trang tới lại không tính là ít. Dù sao cũng không có đủ chỗ, cuối cùng đành phải để lại một ít người ở lại đó, số còn lại đi lang thang trong thành, nghĩ xem quan phủ có thể có biện pháp nào hay không.
Dân chúng cũng là lần đầu tiên thấy có nhiều người ngoài như vậy, vì vậy rất là tò mò, tụ tập ở trên đường tiến hành vây xem.
“Đây cũng quá cũ nát rồi.” Mục Vạn Hùng vẻ mặt ghét bỏ đứng trong khách điếm bình dân, “Trách không được quan phủ lại ngay lập tức đáp ứng chúng ta, nghèo thành thế này, chắc ăn cũng không đủ no, thấy có người có thể giúp mình tiêu diệt thổ phỉ khéo còn vui quá mà ngất đi.”
Mục Vạn Lôi ngồi ở cạnh bàn uống trà, nhìn qua như là suy nghĩ tâm sự.
“Đại ca, chúng ta khi nào đến phủ nha?” Mục Vạn Hùng hỏi.
Mục Vạn Lôi nói, “Uống xong trà rồi đi.”
“Không nghĩ tới trong những năm nay, họ Triệu vẫn trốn ở nơi này.” Mục Vạn Hùng lại tấm tắc, “Trong thành đều nghèo như vậy, trên núi không biết sẽ còn rách nát thành cái dạng gì.”
Mục Vạn Lôi cười cười, chậm rãi nói, “Ở nơi thổ phỉ, tất nhiên đều là thứ người khác chọn còn thừa lại.”
“Mặc kệ nói thế nào, lần này chắc chắn phải nghĩ biện pháp đem người diệt trừ.” Mục Vạn Hùng nói, “Không thì ngực cứ bị nghẹn, ngủ cũng không ngon.”
“Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là lá gan quá nhỏ mà thôi.” Mục Vạn Lôi lắc đầu.
“Không có biện pháp, ai bảo họ Triệu quá ác.” Mục Vạn Hùng nói, “Mấy năm trước ta với ngươi cũng đã thấy tận mắt, hắn đối phó kẻ thù như thế nào, người như thế không thể để sống được.”
“Đi thôi.” Mục Vạn Lôi đặt chén trà xuống, “Chúng ta đến phủ nha gặp tri phủ.”
Nha môn Tri phủ không lớn, thậm chí còn có chút cũ nát, nhưng ngược lại cũng có vẻ hợp với thành Thương Mang. Cửa được lau sạch sẽ, thủ vệ sau khi nghe hai người nói rõ ý đồ đến thì nói “Đại nhân nhà ta đã ra ngoài ăn cơm.”
“Không sao.” Mục Vạn Lôi nói, “Chúng ta có thể chờ đại nhân trở về.”
“Vậy mời mọi người đi theo ta.” Thủ vệ ngược lại cũng rất dễ nói chuyện, một bên vừa dẫn đường vừa nói, “Nhưng mà đại nhân nhà ta ăn cơm rất lâu, lúc này vừa mới đi, chỉ sợ hai vị phải chờ hơi lâu.”
Tại lúc mới nghe được câu này, hai huynh đệ Mục gia ai cũng không để ở trong lòng, luôn cảm thấy ăn một bữa cơm mà thôi, có thể mất bao nhiêu thời gian —— Huống hồ nơi này vừa nghèo vừa nát, cũng không có bàn tiệc lớn để ăn.
Nhưng sau khi một canh giờ trôi qua, bọn họ mới phát hiện cái 'ăn rất lâu' này thật sự là rất lâu.
Mục Vạn Hùng nhịn không được gọi một nha dịch đến, “Ôn đại nhân rốt cuộc bao giờ mới trở về?”
Nha dịch nói, “Có lẽ cũng nhanh thôi.”
Mục Vạn Hùng hỏi ngay, “Nhanh là bao lâu?”
Nha dịch nói, “Ta cũng không nói chính xác được.”
Mục Vạn Hùng trong lòng khó chịu.
Bên trong đại sảnh ánh nến mờ mờ, thậm chí ngay cả hạ nhân dâng trà cũng chỉ tới một lần, bốn phía im lặng lại còn tối đen, không giống như là phủ nha, ngược lại trông giống như là nhà ma.
Mục Vạn Lôi bắt đầu hối hận, sớm biết như vậy, trước đó nên truyền lời đã, hiện tại thì hay rồi, người bị bắt ở chỗ này, đi cũng không đi được.
Mục Vạn Hùng lại là rất muốn biết, rốt cuộc là vì cái gì, lại có thể ăn lâu đến như vậy.
Mà ở trong ngôi nhà Thượng Vân Trạch mới mua mấy tháng trước, Ôn Liễu Niên đang ở trong viện đi bộ tiêu thực —— Vì để tránh cho bị huynh đệ họ Mục ở trên đường gặp được, vốn là định đến tửu lâu lại đổi thành tự nhóm lửa nấu cơm, ngược lại cũng rất là phong phú.
“Đại nhân định khi nào trở về?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên ngáp một cái, “Cũng không kém nhiều lắm, đi thôi.”
Thượng Vân Trạch ôm lấy Mộc Thanh Sơn, hai ba bước nhảy ra khỏi đầu tường —— Tòa nhà đối diện ngay phủ nha, không thể quang minh chính đại đi tới, đành phải ôm rồi đi quanh một vòng.
Ám vệ ở một bên tấm tắc, tốc độ này, có vẻ là đã chờ những lời này lâu rồi a. . .